Tiên Long Thiên Hạ - Chương 2: Nhật kí máu (2)
-À mà Tuấn ơi, nếu 1 ngày nào đó, Trang không còn bên Tuấn nữa, Tuấn sẽ đi tìm Trang chứ ?
-Này, không được nói bậy, Tuấn không thích giỡn kỉu đó đâu
-Làm thấy ghê hông, chỉ là nếu thôi mà, không chứ gì, sấc, thấy ghét, tui bo xì mấy người luôn nè
-Nếu có ngày đó xảy ra, điều đầu tiên Tuấn làm là tức tốc đi kím mọi hang cùng ngỏ hẹp để tìm Trang, nếu không tìm ra trong 1 giờ thì Tuấn sẽ tìm 1 ngày, 1 ngày không được thì 1 năm, nếu 1 năm mà vẫn không thấy thì Tuấn nguyện tìm Trang 1 đời.
-Hứ, chỉ được cái miệng dẻo thôi. Tạm tha cho Tuấn đó ^^, thôi chạy nhanh đi, Trang về còn ăn cơm rồi chuẩn bị đồ cho ngày mai cắm trại nữa
– Ừ, ôm chặc nghe, ôm hờ hờ như vậy dễ té lắm nha
-Cái ông này, chỉ được cái lợi dụng
-hahahahahaha, ừ, không ôm thì té ráng chịu
Nói vậy chứ nhỏ cũng ôm tôi rất chặc, đầu nhỏ tựa nhẹ vào lưng tôi, cảm giác ấm áp lúc nãy lại dâng lên, giá như con đường này dài vô tận, giá như tôi được mãi bên nhỏ như thế này…
Két…ét….
-Rồi đó, nhiệm vụ đã hoàn thành nhé, xuống đi nè ^^
-Giỏi, cấp trên thưởng cho cây kẹo, hihi
-Thôi ko lấy kẹo, hun cái đi đi
-Ba Trang mà thấy là chổi chà vào mông đó, nhõng nhẽo quá đi ông tướng, về đi này, mai thưởng cho
-hihi, nhớ đó, bái bai hen
-Ừ, đi đường cẩn thận đó, bái bai.
Trở về nhà trong 1 tâm trạng không thể hào hứng hơn ^^ nếu có ai tình đã từng nhìn thấy 1 thằng vừa đạp xe, vừa cười nham nhở, lâu lâu lại la làng lên 1 cách sung sướng thì đó có thể là tôi, nhà nhỏ chỉ cách nhà tôi 1 dãy phố, nên chỉ không đến 5 phút tôi đã về đến nhà.
về đến nhà thì cũng đã tờ mờ tối, Ọt..ọt, haiz, cái bụng tôi lại biểu tình đây này, đói quá rồi -.-
-Mẹ ơi ! con về rồi 😀
-Ờ ! chờ mẹ 1 tí, đang dở tay, ra ngay
Cạch..
– Mai mốt chắc làm cho con 1 cái chìa khóa nữa quá, lỡ như mẹ họp đột xuất mà cha chưa đi làm về thì sao
– hì hì, lo gì, thì leo nhà vô chớ sao mẹ
– Ơ hay cái thằng, gì cũng đùa được, thôi vô nhanh đi ông tướng
– Dạ
-Vào nhớ rửa tay rồi dọn chén lên luôn nha, đợi cha con về là ăn luôn đó
-Trời, mẹ nhắc linh thiệt đó, cha kìa
-Ờ, nhắc tiền nhắc bạc mà được vậy mới ham, thôi vô làm nhanh đi, 2 cha con chắc cũng đói lắm r
vào thẳng phòng, tôi quẳng chiếc cặp lên giường, thay nhanh cái quần rồi ra sau dòn chén bát,mà nghĩ cũng thấy cực cho mẹ, đi dạy về còn phải nhanh nhanh đi nấu cơm cho 2 cha con về nhà là có đồ ăn ngay, tự nhiên thấy thương mẹ vô cùng.
-Cha về, cha mẹ vô ăn cơm luôn đi, con dọn xong rồi đó, hôm nay chuyện lạ à nha, bánh canh cua luôn đó cha ^^
Cha tôi đặt vội chiếc cặp da lên bàn, cười nhẹ:
-Thì lâu lâu mẹ mày cũng phải làm 1 bữa ngon ngon chớ sao, hông lẽ ngày nào cũng cho cha con mình ăn cơm à
-hihi, nghe cũng có lý ha cha.
Bữa cơm nào cũng vậy, gia đình chúng tôi luôn quây quần bên nhau, đầm ấm, và có nhiều tiếng cười, cha thì kể chuyện ở công ty, mẹ thì nhắc nhở cha con này nọ, còn tôi chỉ nghe, cười và chọc cười thôi.
-Cha ơi, mai con mượn chiếc SH được không cha, mai sinh nhật Trang nên tụi con muốn qua Phú Mỹ Hưng chơi. Con hứa sẽ trả nó về nguyên vẹn.
-Cha sao cũng được, còn mẹ con thì cha không biết, mẹ ok thì cha ok.
Quá cao tay, thiệt phải công nhận cha hay thiệt, tuyệt chiêu thiên hạ vô song phủi của cha chắc luyện tới mức thượng thừa rồi, chỉ cần một câu phủi sạch mọi trách nhiệm.
-Mẹ…
Vừa mới mở miệng ra xin thì mẹ tôi tạt ngay vào mặt tôi một gáo nước sôi:
-Không, chưa có bằng lái thì không có xe xiếc gì hết, con phải biết tuân thủ luật giao thông và lo cho an toàn của con chứ, có chuyện gì rồi cha mẹ sống sao.
-Mẹ, đi mà mẹ.
-Không là không, kì kèo vô ích, nói nữa cắt luôn tiền lương.
Cao thủ, nhà tôi toàn cao thủ võ lâm ẩn nhẫn, vô chiêu thắng hữu chiêu, lời nói như phi tiêu, một nhát chí mạng, cắt đứt hết mọi hy vọng mong manh của tôi.
-Cha, cha nói mẹ đi cha.
Cha nhìn tôi, ánh mắt đầy thông cảm:
-Mai lấy chiếc cup mà đi, mẹ con là chân lý trong cái nhà này, cha cũng hữu tâm vô lực.
-Dạ con biết rồi. Tại hạ sẽ khắc ghi khoảnh khắc này, quân tử có thù tất trả có ơn tất báo. Cám ơn phụ thân đại nhân đã ra sức giúp đỡ.
Mẹ tôi trừng tôi một cái, ánh mắt sắc như lưỡi đao vô tình
-Phản rồi, muốn báo thù chứ gì, tuần sau giảm 100k tiền lương, cái gì mà có thù tất báo, lông cánh chưa đủ mà muốn làm cách mạng sao. Vùng lên chống chính quyền hả.
Võ lâm chí tôn, thiên hạ đệ nhất mẹ, lời nào nói ra đều là đả kích chí mạng, đàn áp đến không thể ngóc đầu lên nổi.
-Con nào dám, nói đùa, nói đùa thôi mẹ.
-Không đùa giỡn gì hết, trừ 100k là trừ 100k, mai sinh nhật của bé Trang đúng không, lát kiu cha đưa cho 500k mà dẫn nó đi chơi, con nhỏ vừa đẹp người vừa đẹp nết, không hiều tại sao lại dính vô một thằng như con.
Haha, xoay chuyển càng khôn, khẩu xà tâm phật, mẹ tôi không hổ danh là bá chủ của nhà này, mỗi lời nói ra đều áp đảo quần hung, tâm phục khẩu phục.
-Con cám ơn mẹ, mà đôi lúc không biết con phải con lụm không, sao tối ngày mẹ toàn chê bai con trai độc nhất vô nhị của mẹ, con trai mẹ là hàng hiếm đó, đi khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứ hai xuất sắc như con mẹ đâu.
Mắt của mẹ tôi khẽ trùng xuống, nhưng rất nhanh lại trở thành bình thường, cười nhạt nói
-thôi đi ông tướng, không biết xấu hổ, con mẹ mẹ biết, gặp được bé Trang là phúc 90 đời nhà con, đừng ở đó mà oang oang.
Phản ứng kì lạ của mẹ tôi trong phúc chốc ấy không thể qua khỏi con mắt tinh tường của tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ là tại mẹ đang bí văn, cố tìm ý để giáng thêm một đòn chí mạng lên tôi mà thôi.
Cơm nước xong xui, tôi phụ mẹ dọn dẹp và rửa bát rồi lên phòng mình. Một ngày của tôi trôi qua như thế, rất bình thường nhưng lại là những giây phút bình yên ít ỏi quý giá nhất của tôi.
Haizzzz, quả là một ngày dài, tôi chỉ muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon cho dến sớm mai, chọn nhanh một bộ đồ ngủ, cằm chiếc khăn tắm ngạo nghễ trên tay, tôi ung dung bước vào phòng tắm.
Ngăm mình trong bồn nước nóng rộng rãi, tôi đê mê tận hưởng khoảnh khắc thoải mái nhất trong ngày. Tôi ngồi ngẫm lại mọi thứ ngày hôm nay, thật hạnh phúc khi cuộc sống của tôi đủ đầy như thế này. Miên mang suy ngẫm về mọi chuyện trên trời dưới đất, tôi chợt nhớ đến Trang, nhỏ thật thanh khiết, thật dịu dàng, đúng như mẹ nói, tôi vẫn không hiểu tại sao nhỏ xuất sắc như vậy lại chấp nhận ở bên một thằng ất ơ như tôi. Nhớ đến nhỏ, tôi chợt nhơ cái khoảnh khắc chìu nay, cái khoảnh khắc hào quang xanh dịu trên người nhỏ tỏa ra, nó dịu nhẹ nhưng vương rất xa, thấm đẫm qua mọi thứ, nó như có khả năng gột rửa tâm hồn vậy, thật dễ chịu khi được ở trong cái ánh hào quang ấy của nhỏ, dù chỉ là một khoảnh khắc thôi, dù tôi nghĩ đó chỉ là do tôi quá mệt mỏi và quáng gà nhưng tôi vẫn thấy rất lâng lâng, khó tả.
Rầm rầm…
Bỗng nhiên nhà tôi rung lên như có động đất, ở cái đất nước này thì có bao giờ có động đất đâu, quái lạ, tôi vội bận đồ vào và lao nhanh ra ngoài.
-Xoạt, cha tôi nhanh như điện, lao về phía tôi và đánh ra một chỉ vào đầu tôi, sau đó cha tôi làm ra một loạt động tác kì lạ, một tấm màng trong suốt từ từ xuất hiện từ hư không ngăn cách tôi và cha tôi, đầu óc tôi mơ hồ, chỗ cha vừa mới đánh vào trên tráng tôi bỏng rát, tôi cảm thấy như có cái gì đó chạy loạn trong người tôi, nó từ tráng tôi tràn ra và lan tỏa khắp cơ thể.
Tôi thấy cha lo lắng nhìn tôi, và rồi không nói gì, ông lao nhanh xuống dưới nhà, tôi định chạy theo nhưng phát hiện ra toàn thân như bị đông cứng lại, không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.
Rầm rầm rầm… xoẹt xoẹt..
Trước mặt tôi là một cảnh tượng kinh hãi nhất mà tôi không bao giờ muốn nhìn thấy, cha tôi đang bị một sinh vật kì lạ, người không phải người, sói không phải sói cao hơn 3m cào xé rất ghê rợn, trông ông bây giờ rất thê thảm, quần áo rách nát, trên người không chổ nào không có vết thương, ông đang vật vả chống cự lại một cách bị động.
Bỗng nhiên ông hét lên
Thập phương vũ trụ, lập đạo tại thiên, giải phong ấn, Long hóa.
-Một đạo hào quang màu đỏ từ trong người cha tôi tỏa ra, thân hình cha tôi bỗng nhiên cao lên hơn 3m, làm nứt toát cả một góc nhà, quần áo bị xé nát lộ ra thân thể kì dị, cha tôi bỗng hóa thành một con rồng khổng lồ, toàn thân phủ đầy xích long phiến ( vảy rồng đỏ), đầu rồng có 2 long giác, toàn thân có các bí văn ẩn hiện, trông rất uy nghi và dữ tợn