Tiên Long Thiên Hạ - Chương 1: Nhật kí máu (1)
May thay tôi có một thói quen nho nhỏ, nó giúp tôi dễ dàng hơn trong việc vượt qua cái thời thời khóa biểu nhàm chán và gần như lặp lại mỗi ngày : đó là viết nhật kí.
Tôi viết lại tất cả những chuyện quan trọng đã trải qua trong ngày, cố gắng tả chi tiết hết mức có thể. Và cứ đều đặn như thế, đến nay bộ sưu tập nhật kí của tôi đã lên đến 16 quyển.
Mẹ bảo tôi bị hâm khi cứ dành hết thời gian rãnh vào quyển nhật kí và điều đó làm mẹ tôi thấy bực. Nhiều lúc bà dọa sẽ đốt hết tất cả nếu tôi cứ tiếp tục lầm lầm lì lì, viết, viết, viết và viết vào nhật kí như thế.
NHƯNG BÀ SẼ KHÔNG LÀM THẾ
vì sao ư ? vì tôi biết bà rất yêu thương tôi, bà sẽ không nỡ lấy đi hết tất cả “tâm huyết ” từng ấy năm ấy của tôi mà đem đốt đâu, bà là một người mẹ tuyệt vời mà.
Mẹ tôi là một giáo viên, một giáo viên rất là nghiêm khắc, và sự nghiêm khắc ấy được giữ nguyên kể cả khi bà về nhà. Nhưng tôi không lấy gì làm khó chịu vì điều đó. Tôi xem đó như một cách bà thể hiện sự yêu thương của bà dành cho tôi.
À, còn cha tôi nữa, cha tôi là một kĩ sư điện tử, so về mức độ nghiêm khắc thì ông còn lâu mới bằng mẹ tôi. nhưng không phải vì thế mà tôi không nể trọng ông. Cha là người rất tâm lý, ông luôn biết cách chia sẽ và động viên tôi mỗi khi gặp khó khăn, và trong vài trường hợp, cái khó khăn đó chính là những lúc mẹ tôi nổi quạu khi tôi mắc những lỗi nhỏ như con thỏ, à không còn nhỏ hơn con thỏ nữa, như con kiến ấy.
Tôi kể những điều này để các bạn thấy cuộc sống của tôi rất bình thường và hạnh phúc. à không đúng, đã từng bình thường và hạnh phúc. và nếu, chỉ là nếu thôi nhé, nếu nó cứ bình thường như thế thì giờ đây có lẽ tôi đã trở thành một anh kĩ sư hoặc là một chàng bác sĩ. nhưng không, đời thật nó không hoàn hảo, ta chẳng biết trước được gì. đời thật rất phũ phàng và tàn ác. Nó chẳng quan tâm ta cần gì, muốn gì. Nó chẳng cần biết ai tốt, ai xấu. Trong đời thật, người tốt thường thất bại còn kẻ ác lại hay thắng thế. Hạnh Phúc, vui vẻ là những thứ xa xỉ. chẳng có gì là chắc chắn cả. Tình yêu đôi khi là mở đầu cho thù hận, và đôi lúc nỗi đau lại chính là sự bắt đầu của một cuộc đời.
Đó chính là tất cả những gì tôi muốn nói trước khi kể chuyện, à, còn một điều nữa, tên thật của tôi không phải là Tuấn, trong quyển nhật kí sau này, mọi cái tên đều được thay đổi,vì đâu đó trong các bạn chính là một mẩu ghép nhỏ trong cuộc đời của tôi. Dù sao thì như thế cũng đã quá đủ, nếu đã sẵn sàng thì hãy đọc đi, Đây không phải là một câu chuyện bịa đặt, nếu thế, nó sẽ bắt đầu từ một đêm giông bão hoặc một hoàn cảnh nào đó ghê rợn như thế. Nhưng đây là một câu chuyện có thật vì vậy nó bắt đầu từ trong một lớp học.
Tôi ngồi trong lớp học mà tâm trí chẳng thể nào tập trung vào bài giảng của thầy Hùng. Môn anh văn chưa bao giờ là môn học ưa thích của tôi. Đầu tôi cứ ong ong lên mỗi khi tới tiết của thầy. Thế mà Trang lại tỏ ra thích mê cái môn chán phèo ấy. Những môn tự nhiên như Toán, Hóa v..v thì nhỏ tỏ ra hơi “đuối”, song những môn xã hội như anh văn hay Văn học, Địa, Sử thì cô nhỏ giỏi ra phết ấy. Tôi và Trang thân nhau từ những năm mẫu giáo. Chẳng biết cơ duyên như thề nào mà cả 2 lại học cùng một lớp một trường xuyên suốt những năm cấp 1 và cấp 2, càng bất ngờ hơn khi thi vào trường cấp 3 chúng tôi vẫn học chung. Ừ thì chắc cũng vì thế mà chúng tôi trở nên thân thiết. Và thế là tình bạn ấy được duy trì. Nhưng có lẽ bấy lâu nay cái tình bạn ấy dần trở thành một loại tình cảm khác, cái mà người ta gán cho cái tên rất ư là dễ thương : ” tình yêu tuổi học trò “. Chúng tôi như bổ khuyết cho nhau từ tính cách đến chuyện học hành. Tôi rụt rè thì Trang luôn là người tự tin. Tôi dốt văn thì Trang rất giỏi về làm thơ, viết truyện. Chúng tôi như 2 cực của nam châm và hút nhau từ lúc nào cũng không hay biết.
– Tuấn, sao tiết anh văn nào bạn cũng không đàng hoàng ngồi học vậy hả, cứ lo ra, mình mét thầy bây giờ ! ngồi dậy, nhanh, học đi !!!
Tôi thở dài, nghiêng đầu nhìn Trang, thấy ánh mắt của nhỏ rất nghiêm túc. Hết cách. Phải nghe theo lệnh nhỏ ra thôi, nhưng kì kèo tí xem nhỏ có xiu lòng ko đã :
– Trang biết Tuấn không hợp với môn này mà, tha cho Tuấn lần này đi.
-Không biết gì hết, nhanh học đi, ko thì khỏi chở Trang về.
Vửa nói, cô nhỏ vừa chu môi, ra vẻ hờn dỗi, đáng yêu hết sức, nhưng mà tối hậu thư cũng vừa được đưa ra, đành phải chấp nhận vậy.
– Tuấn học nè. Mệt ghê.
Tôi quơ nhanh cây viết, cắm cúi chép hết tất cả những gì trên bảng vào tập, dù thật sự chẳng hiểu tí gì ! rõ chán… Mà đúng thật ông trời không phụ lòng người, vừa chép hết thì trống trường cũng vừa vang lên, haha, giải thoát, giải thoát tuyệt đối.
Khỏi phải nói các bạn cũng thừa biết tôi vui như thế nào. Và có lẽ người ngồi cạnh tôi cũng phát hiện ra điều đó
– Thôi đi ông tướng của tôi…làm cái gì mà ngồi đó cười hở răng thế hả.không định đi về à
-Đâu có, Trang ra cổng chờ Tuấn chút nhé. Tuấn đi lấy xe rồi ra ngay.
– ừa… Trang ra trước ha, hồi nãy nhỏ Linh có rủ Trang đi mua bánh tráng, để Trang mua cho Tuấn 1 bịch luôn hen ( quá sung sướng)
Tôi gật đầu cái rụp và nở nụ cười thiệt tươi. Quơ vội cái mấy thứ lỉnh kỉnh trên bàn,tôi cố gắng thu dọn đồ đạc thật nhanh. Cái đống sách vở bừa bộn trong ngăn bàn được tôi vơ vét 1 cách thô bạo.. Lúc này Trang cũng vừa ra khỏi lớp…nhỏ thật đẹp trong chiếc áo dài trắng tinh.nhưng chờ đã…hình như tôi vừa thấy gì đó…, thứ gì đó thật mờ ảo…
Mờ ảo…..ấm áp và đẹp đến ngỡ ngàng
xung quanh Trang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh dịu, cái ánh sáng tuy dịu nhưng vươn rất xa, nó thấm đẫm qua mọi thứ nó chạm phải, nó rất thật và tràn đầy sức sống….vô tận và hết sức ấm áp, ấm áp đến nao lòng
Rồi cũng bất ngờ như khi xuất hiện, ánh sạng ấy tan đi nhanh chóng… nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ thật diệu kì 🙂
– Tôi lắc đầu quầy quậy, chắc là do hôm qua thức khuya xem đá banh nên bây giờ mới quáng gà, chắc là như thế rồi.
Nãy giờ đứng tòng ngòng ở đây…bây giờ nhìn lại thấy chỉ còn mình trong lớp….haizzzzzz, hôm nay mình bị gì rồi, chắc luôn.
Khép cửa lớp lại, tôi nhẹ sải bước về phía nhà xe, trong đầu vẫn còn lơ mơ cái hình ảnh ban nãy….thật sự lúc đó tôi cảm thấy thật ấm áp và lạ kì
Ra đến cỗng trường thì tôi đã thấy Trang đứng nép mình bên song hàng rào hoa giấy, mái tóc bị một làn gió hất nhẹ, và chúng cứ thế phấp phơi bay, như những sợi tơ mượt mà nhẹ vuốt lên khuôn mặt khả ái của nhỏ.( cảnh tượng này tôi sẽ mãi không bao giờ quên ^^ nhỏ thật đẹp, đẹp dịu dàng )
-Này, làm gì mà cứ như người mất hồn thế hả, bộ đang ngắm em nào sao.
-Làm gì có em nào, à mà bánh tráng của Tuấn đâu ?
-Nè, sao mà như ma đói vậy ông tướng, trả công cho Tuấn đó, chở Trang về tới nhà đàng hoàng nghe chưa.
-Hôm nay tự nhiên tốt đột xuất ta ơi.
Nhỏ đặt chiếc cặp vào rổ trước xe đạp rồi ngồi chéo lên yên xe, 2 tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, cảm giác thật là lâng lâng.
Hôm nay trời se lạnh, những cơn gió nhẹ thi thoảng rít lên từng đợt. Hàng cây dầu 2 bên đường cũng đua nhau khua lá, thế là thu sắp sang đông, đầu tháng 10 rồi còn gì….Ế, đầu tháng 10, vậy là sắp đến sinh nhật của Trang rồi, ngày mai, đúng rồi, ngày mai là 3 tháng 10, chết thật, mình đãng trí quá….
-Trang nè, mai sinh nhật Trang rồi, Trang có dự tính gì không ?
-Hả, Trang tưởng Tuấn quên rồi chứ, hihi, mai là chủ nhật, hay là mình đi đâu xa xa chơi đi :p
-Xa hả, Vũng tàu hay là đà lạt.
-Chết này, xa là cỡ đầm sen hay suối tiên thôi ông tướng ạ
Nhỏ dung lực nhéo thẳng vào cái hông đáng thương của tôi, đau thấu trời.
-Á đau quá, sao lại nhéo Tuấn. Tí nữa là lạc tay lái, đo đường cả hai rồi.
-hihi, cho chừa cái tật nghĩ linh tinh
-Tại Trang nói đi xa mà.
-Ơ hay, còn cãi à, chết này chết này.
Vừa nói nhỏ vừa nhéo, 1 chữ chết là một cái nhéo, nhéo nát cái khối thịt ba rọi này chắc nhỏ mới vừa long.
-đau, đau, Tuấn chừa rồi. tha đi mà, cái hông của tôi
-À vậy mai mình đi cắm trại bên Phú Mỹ Hưng đi hen, Tuấn sẽ xin cha cho Tuấn đi xe máy qua chở Trang, chịu hông
-Ừ, vậy đi, hihi, để Trang chuẩn bị thức ăn cho, mai Tuấn chỉ cần vác cái xe qua chở Trang thôi, sướng nhé.
Cả hai rôm rả cười đùa, hết ý này tới ý nọ, sôi nổi bàn xem ngày mai đi đâu, làm gì. Đôi lúc tôi nhỡ miệng nói sai, thì nhỏ chặng ngại ngần mà tặng tôi vài cái Như Lai thần chưởng vào lưng và Ngủ Âm bạch cốt nhéo vô hông.