Thung Lũng Tình Yêu - Phần 22
Cái công ty mà Hương định lấy vàng của Sơn hùn hạp làm ăn chẳng phải xa lạ gì. Nó chính là cơ quan cũ nơi Sơn làm việc. Đó cũng là nới Bảy đang nắm cương vị giám đốc. Nhưng Sơn không biết điều đó vì anh giao phó hoàn toàn cho Hương.
Tại văn phòng của Bảy. Hương kéo khóa, đóng cái vi da lớn màu nâu và đứng lên:
– Cảm ơn anh Bảy! Thôi, bye nghen!
Từ chiếc ghế đối diện bên kia, Bảy vội vã đứng lên. Hắn suồng sã nắm lấy tay Hương:
– Hương nè… Em còn nhớ lời hứa với anh bữa nọ không?
Một thoáng nhíu mày làm bộ rồi Hương mỉm cười:
– Quên sao được… Nhưng mà…
– Nhưng sao?
Hương hơi ngã vào người Bảy. Thị khẽ khàng:
– Anh hổng sợ chị Hai sao?
Bảy nghệch mặt ra. Hắn liếc xung quanh. Sau đó, cố làm ra vẻ phớt đời:
– Bả sợ anh thì có! Với lại, mình nói là đi công tác chớ bộ.
– Ừm, thì em cũng hỏi vậy thôi… Em hứa là chắc đó.
– Bao giờ thì em đi được? – Bảy hỏi.
– Bất cứ lúc nào!
– Vậy thì thứ hai tuần sau nghen!
– Ừ, thôi để em lo địa điểm cho hen.
Bảy vui sướng:
– Được lắm! Đừng quên nghe em.
Ra khỏi cơ quan, Hương ngồi lên xe và định nổ máy thì có bàn tay ai đó đặt lên tay lái. Hương giật mình quay lại. Khuôn mặt của Phi đang tươi cười nhìn thị. Một thoáng sững sờ rồi Hương thốt lên:
– Trời, anh Phi! Anh về hồi nào?
Phi gật đầu:
– Chuyện dài đó. Kiếm chỗ nói chuyện.
– Ờ. Cũng được! – Hương gật đầu.
Phi cầm luôn lấy tay lái:
– Để tôi.
Hương ngồi phía sau. Chiếc xe dưới bàn tay điều khiển của Phi lao vút đi trên phố.
Trong một quán giải khát nhỏ, Phi và Hương ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn nhỏ gần lan can. Trên bàn là bao thuốc lá và hai ly nước ngọt.
– Không biết đại ca sẽ nghĩ sao khi biết cô chung đụng như vợ chồng với thằng Sơn? – Phi hỏi bằng giọng trầm trầm.
Hương không hề lo ngại điều Phi vừa nói. Thị nhìn thẳng vào mặt hắn nhếch mép:
– Vậy ta nghĩ gì khi biết rằng trong thời gian ảnh ngồi tù, đàn em của ảnh đã ăn ở với tôi? Thậm chí đã vay tiền rồi trở về không một cắc để trả?
Phi sững sờ trước cái lý lẽ đó. Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
– Cô yêu thằng Sơn lắm phải không?
– Anh biết điều đó để làm gì?
Phi trầm ngâm:
– Trong thời gian đi cùng với nhau trên cao nguyên, tôi hiểu rất rõ. Đó là một thằng lương thiện! Bởi vậy, nó không thể phù hợp với những người trong giới của chúng ta.
Hương nhếch mép, đốp lại:
– Chính vậy đó. Anh ấy có những phẩm chất mà những người như anh không có.
Phi nhìn Hương bằng ánh mắt sững sờ. Hắn nói tiếp:
– Nghe nói thằng Sơn hiện nay giàu lắm phải không?
– Điều đó liên quan gì đến anh?
Phi hạ giọng:
– Nhưng bạn bè không thể bỏ nhau trong lúc hoạn nạn được. Bây giờ các người nhìn tôi chết đói sao?
Hương đã trở lại thế chủ động:
– Không. Không đến nước đó đâu. Tôi có thể giúp anh.
Phi mở to đôi mắt nhìn Hương với vẻ nghi ngờ. Nhưng Hương đã ra hiệu cho hắn yên tâm:
– Tôi nói thiệt… Tôi sẽ giúp anh. Tất nhiên anh phải “lao động” tí chút
– Bao giờ? Ở đâu? – Phi hỏi liền. Hắn đã hiểu ra.
– Vào thứ hai tuần sau…
Hương bỏ lửng câu nói. Sau khi đã quan sát xung quanh, thị ghé sát, thì thầm vào tai Phi. Khuôn mặt Phi tươi lên. Hắn gật đầu:
– Vụ này ngon! Nếu kiếm được khá tôi sẽ thanh toán cho cô đầy đủ những gì tôi mượn của cô.
Hương lắc đầu:
– Không, anh cứ tự do sử dụng… Còn về khoản đó anh Sơn đã thanh toán cho tôi đầy đủ rồi, kể cả lãi…
Sự sơ hở đó đã cung cấp cho Phi thêm một thông tin quan trọng. Trong đôi mắt đang nhìn xa xăm của hắn có thể thấy ánh lên những tia suy nghĩ căng thẳng. Biết mình lỡ lời. Hương vội nói thêm:
– Anh quên cái ý định tống tiền anh Sơn đi. Nếu có chuyện gì xãy ra với ảnh, tôi không tha cho anh đâu!
Nghe Hương nói Phi gật đầu:
– Tôi đã nói rồi… Cô cứ yên tâm đi!