Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 8
Vy Thư: dạ, cháu ko làm đĩ
Mẹ Phong: chịu hẹn hò với nó để lấy tiền mà ko làm đĩ thì làm gì? Nói tóm lại mọi thứ cũng vì tiền.
Nói rồi bà ném một cọc tiền lên trên bàn.
Mẹ Phong: đây, 500 triệu, tôi hi vọng cô sẽ cầm tiền và biến mất khỏi cuộc đời con trai tôi. Mong cô hãy đặt mình vào vị trí một người mẹ. Nó là con trai duy nhất của tôi. Địa vị, danh dự, sự nghiệp của nó nữa. Mong cô hãy tránh xa nó ra.
Giọng bà vang to, khách trong quán hướng hết ánh mắt về phía 2 người. Nhiều lời bàn tán, xỉa xói bắt đầu được đưa ra: “ Trời, mặt xinh như vậy chắc là giá cao lắm”. Chắc dạng làm tiền thứ thiệt”. Một số thanh niên bên cạnh, miệng phì phèo điếu thuốc, thốt ra những lời cay nghiệt: “ Ôi, hay quá, đi 1 shot bao nhiêu em ơi? Có qua đêm ko? Có đi some ko? Hàng họ thế nào? Mặt xinh thế chắc hàng cũng ngon. 1 shot 7 xị em nhé. Những lời cợt nhã đó cùng những lời nói của mẹ Phong như những vết dao tàn ác, một lần nữa cắt xé, ngấu nghiến con bé. Nó chẳng buồn khóc, nhưng nước mắt nó cứ rơi. Như chẳng còn gì để mất, nó đứng bật dậy, cầm lấy cọc tiền và bắt đầu đếm. 1 tờ, 2 tờ,….
Vy Thư: Dạ, cháu đếm đủ 500 triệu ạ, bác mang cho cháu 500 triệu, cháu cám ơn bác. Nhưng bác hãy giữ lại số tiền ấy. Tiền cháu rất thiếu nhưng tình cảm cháu vẫn cần hơn. Mẹ Phong: vậy giờ cô tính sao? Cô mà cứ tiếp tục thế nào tui cũng chết trước mặt thằng con trai cho cô hả dạ
Vy Thư: Dạ, cháu xin lỗi, cháu ko thể nhận tiền, xin bác giữ lại tiền, và giữ lại cho cháu một chút tự trọng. Cháu ko phải đến đây để lấy tiền. Cháu đến đây với hi vọng xin thêm tình cảm. Bác ko cho thêm, và còn muốn lấy đi chút tình cảm mà cháu đã đánh đổi bằng máu và nước mắt thì cháu cũng đành chịu, ko dám cãi lời. Cháu hiểu tình cảm thiêng liêng của mẹ và con. Cháu sẽ dừng lại, cháu hứa. Xin phép bác, cháu về.
Nói rồi Vy Thư thả cọc tiền lại trên bàn, con bé chạy vội ra cửa. Mẹ Phong tức tối, nói với theo
Mẹ Phong: Cô tính dạy đời tui à? Cần tiền mà đưa tiền ko lấy? Cô có dám chắc là cắt đứt với nó ko? Hay chỉ vờ nói vậy rồi âm thầm theo nó để lấy cả gia tài chứ gì? Tức chết đi thôi. Trời ơi, đâu ra cái loại hỗn láo như vậy? Cô dạy đời ai chứ? Cái thứ nghèo, làm đĩ mà bày đặt, ghê gớm….
Bà vừa la lên, vừa đứng loạng choạng rồi ngất xỉu. Vy Thư thì chạy thẳng một mạch ra cửa, chẳng đoái hoài gì bên trong. Cô dừng lại bên một góc tường, ôm mặt khóc. Vậy là mối tình mới chớm đành phải dừng lại. Bao nhiêu hi vọng, hoài vọng chấm dứt. Điều này một lần nữa khẳng định thêm cái triết lý giai cấp của con người là đúng. Trèo cao thì té đau. Nhưng nó có tham vọng gì đâu? Cái tham lam duy nhất là con tim nó, muốn được che chở, sưởi ấm bởi một con tim khác. Điều đó là sai ư? Nó vừa đau khổ, vừa ấm ức. Cuộc đời là vậy. Nó ngồi đây khóc và xã hội vẫn chuyển động xung quanh nó, trơ trơ, vô cảm.
Đang chìm trong vô vàn suy nghĩ, nó chợt giật mình bởi tiếng còi xe cấp cứu như xé toang cả một khu vực. Chiếc xe chạy ra từ quán cà phê lúc nãy. Chẳng biết có chuyện gì? Mặc kệ. Nó quên mất mình phải nhanh về nhà lấy đồ để vào lại bệnh viện. Mẹ nó đang ở một mình chạy thận trong đó. Nó đứng dậy, lật đật đi về. Chưa kịp hoàng hồn, thôi suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Nó bất chợt giật mình. Đầu dây bên kia là một giọng nói hối hả.
Y tá: Vy Thư ơi, em vào viện nhanh lên, mẹ em có chuyện rồi
Nó hoàng hồn, tức tốc lao vào viện. Đoạn đường chừng hai cây số nhưng sao nó thấy quá dài, chạy mãi, chạy mãi vẫn chưa đến bên mẹ. Rồi nó cũng đến nơi. Phòng chạy thận với 2 cánh cửa khép hờ, 7 giờ tối, chỉ còn mỗi giường mẹ nó. Nó hướng ánh mắt qua khe hở, nghe ngóng.
Bác sỹ: bệnh nhân suy thận giai đoạn cuối, buộc phải chạy thận gấp, huyết áp tăng cao, suy hô hấp, ko can thiệp được, tai biến, chết não.
Câu nói của bác sỹ như xé toang lồng ngực nó, con tim nhỏ nhoi như ngừng đập. Những tiếng nấc liên hồi. Tay nó bấu vào cạnh cửa, chảy máu. Chân nó ko đứng vững, nó ngã quỵ xuống sàn nhà. Nó chẳng thể bước nổi vào trong phòng, nó dùng cả tay và chân bò một cách nặng nhọc vào bên trong. Như mong muốn một phép màu xuất hiện, nó quỳ dưới chân bác sỹ
Vy Thư: Bác sỹ ơi, xin cứu lấy mẹ cháu
Bác sỹ: bác xin lỗi, mọi người đã cố hết sức nhưng ko giữ bà ấy lại được. Cháu phải mạnh mẽ lên.
Vy thư: Chắc phải có cách nào khác chứ, cháu xin bác, hãy cứu lấy mẹ, cháu biết làm sao đây? Mẹ ơi? Cháu còn ko kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
Tiếng khóc của con bé như xé toang cả căn phòng nhỏ, nó ngất lịm ra sàn nhà. Các bác sỹ, y tá phải dìu con bé lên giường, chăm sóc.
Một lúc sau thì nó tỉnh dậy, nhìn thấy mẹ nó vẫn nằm trên giường, dây nhợ chằng chịt, cái máy thở vẫn kêu tít tít đều đều. Mẹ nó vẫn thở, nhưng theo lời bác sỹ là suy hô hấp, chết não và sẽ tắt thở sớm. Nhìn mẹ nó nằm im trên giường, nó ko chịu nổi. Nó lao xuống, chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Nó gục mặt vào ngực bà, cố tìm một nguồn hơi ấm. Nhưng, người mẹ nó lạnh dần. Nhịp thở cũng bắt đầu yếu dần. Chiếc máy trợ thở hú liên tục như tiếng chuông báo hiệu giờ sinh tử đã điểm. Bác sỹ đến bên nó, nhẹ nhàng xoa đầu nó
Bác sỹ: Mẹ cháu chuẩn bị đi rồi, theo ý nguyện của bà, bây giờ bác sỹ sẽ chuyển bà vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị mổ ghép tim cho một bệnh nhân khác. Phải làm theo ý nguyện của mẹ cháu, ko thôi bà sẽ ko yên lòng. Con bé vừa khóc vừa gật gật. y tá vội đẩy bang ca, đưa mẹ nó vào phòng mổ. Nó chạy theo, như cố ngăn ko cho mẹ nó rời đi nhưng vô vọng. Bác sỹ sau khi an ủi nó, căn dặn:
Bác sỹ: Cháu vào phòng tổ chức, ký thêm một số giấy tờ nhé.
Nó đến đó, cầm trên tay hồ sơ hiến tạng, suy nghĩ. Như vậy cũng tốt. Mẹ nó sẽ hiện diện trong thân thể nhiều người khác, nó sẽ gặp họ cũng như gặp được mẹ nó.truyenvkl.com Ánh mắt nó sáng lên một tia sáng hi vọng giữa vô vọng đau thương. Bỗng nó nghe bên ngoài phòng có tiếng trao đổi qua lại. Nó nhận ra giọng nói ấy, cái chất giọng hơi quê, thật thà.
Bác sỹ: Hiện tại đã có người mới mất, chuẩn bị đưa vào hiến tạng, thay tim cho mẹ anh.
Bây giờ anh vào làm một số thủ tục cần thiết để tiến hành.
Phong: Dạ, cảm ơn bác sỹ, may quá, em cứ lo, vậy là tốt rồi.
Nghe đến đây thì con bé giật mình. Trái tim mẹ nó sẽ được hiến thay cho mẹ Phong. Nghĩ đến đây thôi, bao nhiêu uất ức, đau buồn lại tràn về. Nhưng nó ko làm khác được, lương tâm nó ko cho phép. Nó hi vọng anh sẽ hạnh phúc, như vậy là nó vui rồi.
Cốc…cốc.. tiếng gõ cửa vang lên. Nó phải làm sao đây, nó ko thể đối mặt với anh.
Vy Thư: Bác sỹ ơi, cháu ko thể gặp người đó được, gặp anh ấy chắc cháu sẽ chết. Cháu nấp vào phòng vệ sinh. Bác nhớ là ko tiết lộ thông tin của cháu như cam kết.
Phong vào phòng, trao đổi với bác sỹ. Qua khe hở của cánh cửa nhà vệ sinh, nó nhận ra anh lo lắng, vẻ mặt hoang mang thấy rõ.
Phong: nếu ghép tim thì tỉ lệ sống là bao nhiêu vậy bác sỹ.
Bác sỹ: Khoảng 50/50, như tôi đã nói trước đó. Nhưng hiện tại thì ko có cách nào khác, phải tiến hành ngay thôi. Có nguy hiểm thì vẫn phải làm vì ko thể để như vậy được nữa. Để như vậy lâu quá rồi, giờ có người hiến là phải làm ngay. Hôm nay mẹ anh lên cơn đau tim đột ngột, ko đưa đến kịp là đi rồi.
Phong: Dạ, vậy mọi thứ xin nhờ cả vào bác sỹ.
Phong buông giọng buồn rầu, lo lắng, hoang mang.
Phong: mà người hiến tặng là ai? ở đâu vậy bác sỹ?
Bác sỹ: À, người hiến tạng yêu cầu giữ bí mật thông tin nên tôi ko thể cung cấp anh nhé
Phong: Nhưng tôi chỉ biết để đền đáp thôi bác sỹ