Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 5
Công an: Tui đếm được 5 triệu rưỡi anh nhe, thay mặt gia đình, tui cám ơn anh một lần nữa.
Thanh niên: Dạ ko có gì đâu anh, tôi muốn cho con bé nhiều hơn nhưng hôm nay ko mang theo nhiều tiền, để vài hôm nữa tôi quay lại. Thôi chào anh, tôi về đây, khuya quá rội, lại ướt như chuột, lạnh quá.
Công an: à, tui quên nói anh. Lúc nãy có sếp ở đây, tui có báo cáo lại sự việc, sếp thấy anh có lòng tốt, ko sợ nguy hiểm, ra sức cứu người, hành động này cần được tuyên dương, nhân rộng nên sếp đã ký giấy khen thưởng anh. Đây, giấy khen và 500k tiền thưởng anh nhé.
Thanh niên: Thôi, tôi xin nhận cái giấy khen, còn tiền anh gởi nốt cho con bé giúp tôi nhé. Đưa tiền cho anh công an rồi người thanh niên nhanh chóng ra ngoài, dắt chiếc xe wave cà tàng đi về. Trời giữa khuya, đường Sài Gòn cũng vắng vẻ, từng cơn gió thỉnh thoảng tạt ngang mặt, lạnh ngắt. Đâu đó vẫn còn những đôi trai gái chở nhau trên những chiếc xe tay ga đắt tiền. Tiếng cười nói khúc khích hòa lẫn vào màn đêm sâu hun hút. Sài Gòn là vậy, hoa lệ, nhưng, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo. Kẻ giàu sang thì ăn chơi trác táng, nửa đêm còn lang thang, vui chơi nhảy múa, nhậu nhẹt, tiệc tùng. Trong khi kẻ nghèo thì bơ vơ, lạc lỏng, trơ trọi, cố chống chọi với cái sinh tồn, chưa kể tuyệt vọng, gieo mình giải thoát. Ôi, cái xã hội đầy rẫy bất công. Người thanh niên một mình buông những lời than thở.
Sau hôm đó, do công việc bận rộn, anh cũng quên bén chuyện quay trở lại hỗ trợ thêm tiền cho con bé. Mãi đến cả tháng sau, khi đã nguôi việc, anh thu xếp, tìm đến nhà con bé theo địa chỉ mà công an cung cấp. Căn nhà cấp 4 rộng chừng 30 mét vuông, cũ kỹ, rêu mốc nằm sâu trong con hẻm ngoằn nghoèo. Không có chuông, anh gõ cửa. Một người phụ nữ trung niên bước ra
Người phụ nữ: Anh tìm ai
Người thanh niên: Dạ, tôi tìm cô bé 17 tuổi, sống với mẹ và em trai (anh chỉ biết thông tin như vậy).
Người phụ nữ: À, nhà đó chuyển đi nửa tháng nay rồi.
Người thanh niên: Chị có biết họ chuyển đi đâu ko chị?
Người phụ nữ: Tui cũng ko biết chú ơi, họ chuyển đi rồi tui mới chuyển đến. Nghe đâu chủ nhà nói nhà đó có đứa con gái tự tử, làng xóm ai cũng biết nên trốn đi cho đỡ ngại với xóm làng.
Vậy là mình đã đến trễ, người thanh niên cảm thấy hối tiếc. Trên đường về, anh ghé tạt qua chỗ công an phường, tìm anh công an hôm trước để hỏi thăm. Nghe đâu con bé sau khi xuất viện, định thần trở lại đã đến đây hỏi thăm về anh – ân nhân cứu mạng.
Công an: Tôi nói anh ở tận quận Tân Phú, anh nói vài hôm nữa sẽ trở lại, có gì tôi sẽ gọi khi anh trở lại. Nhưng mãi chẳng thấy anh. Cách đây 10 ngày, con bé nói là chuyển chỗ ở nhưng ko nói rõ là chuyển đi đâu. Nó có gởi cho anh một mẫu giấy đây.
Anh cầm trên tay mẫu giấy trắng tinh với vỏn vẹn dòng chữ: “ người lạ ơi, cám ơn anh đã cho em sống thêm lần nữa.
Trở lại với chuyện của Phong và Vy Thư, sau khi rời khỏi nhà hàng. Anh đưa cô đến một con đường đi bộ cạnh bờ sông, nắm tay cô cùng dạo bộ, thư giãn tinh thần. Chẳng ai nói với ai lời nào, cái nắm tay thật chặt như một thứ ngôn ngữ tượng hình thay thế cho muôn ngàn biểu cảm vui sướng, hạnh phúc. Hai người cứ dạo bước. Khi đồng hồ chỉ gần 11 giờ đêm, Phong quay sang hỏi con bé:
Phong: Trễ rồi, anh đưa em về nhé
Vy Thư: Hôm nay em làm ca đêm đến sáng, em trai ở trong bệnh viện với mẹ rồi, e sợ phải về nhà một mình lắm. Em ko về được ko?
Phong: Thôi đi cô bé, ko về thì em đi đâu bây giờ? Vậy đi, tối nay em đến nhà anh ngủ tạm. Nhà cũng rộng mà bố mẹ anh về quê hết rồi nên cũng thoải mái. Phòng ngủ cũng còn trống, cũng sạch sẽ, thoải mái.
Vy Thư: Dạ, vậy tối nay cho em ngủ tạm ở nhà anh, chứ thật sự em ko dám về nhà một mình.
Rồi Phong đưa con bé về nhà. Đến nhà, Phong dặn con bé đi tắm sớm rồi ngủ.
Phong: Em tắm nhanh rồi đi ngủ kẻo lạnh. À mà em ko có quần áo thay. Thôi mặc tạm cái áo của anh. Phòng của em trên lầu 1, bên trái, đối diện là phòng anh. Nước uống, trái cây trong tủ lạnh dưới bếp tầng trệt. Có gì cần em cứ gọi.
Con bé nhanh chóng đi tắm rồi giặt luôn bộ đầm đang mặc để sáng mai còn mặc đi về. Nó quên mất mình ko mang theo quần áo để thay, cả đầm và quần chip, áo lót nó đều giặt cả. Nó quên mất việc đó nên đành mặc mỗi chiếc áo Phong đưa lúc nãy. Cái áo dài đến nửa đùi, nó tạm yên tâm, về phòng khách, đóng cửa, lên giường nằm ngủ.
Nằm mãi chẳng ngủ được, cảm giác khát đắng cả họng, nó leo ra khỏi giường, đi xuống bếp, tìm nước uống. Trong khi đang loay hoay tìm nước trong tủ lạnh thì bất chợt một vòng tay ấm áp từ phía sau choàng qua ngang eo, ôm lấy nó thật chặt. Nó cảm nhận được hơi ấm từ Phong. Anh nhanh chóng đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nhiệt. Nó cũng rướn người hưởng ứng nụ hôn ấy. Những cử chỉ âu yếm, những đụng chạm của 2 con người khác giới khiến Phong cảm thấy nóng bừng trong người. Bản năng tình dục của một người đàn ông bộc lộ, anh nhanh chóng cho đôi ban tay đi khắp mông và ngực của cô gái nhỏ. Không khó để nhận ra con bé ko mặc quần lót. Trong giây phút ngất ngây của nụ hôn nồng cháy, cô gái bé nhỏ như buông tất cả, để mặc đôi bàn tay thám hiểm trên cơ thể mình.
Rồi Phong nhẹ nhàng ôm lấy con bé, bế thốc, đặt nó ngồi hẳn lên chiếc bàn ăn trong bếp. Phong cúi người, quỳ xuống ngay trước mặt. lúc này đây, cặp mắt anh đang trực diện giữa hai chân con bé. Hai đùi nó trắng hồng, thon thả. Anh nhẹ nhàng tách 2 chân nó ra hai bên, để lỗ một bé bướm xinh ẩn mình dưới lớp áo. Con bé e thẹn, dùng tay che chắn khu cấm địa. Nhưng đã đến nước này, Phong mạnh dạn gạt tay nó sang một bên, đồng thời vén chiếc áo thun lên cao. Bé bướm xinh, trắng hồng với vài sợi lông tơ lưa thưa hiện ra trước mắt. Bướm con bé thật đẹp, hai cái mép nhỏ xinh khép hờ, che chắn cái lỗ bướm bên trong. Phong liền dùng hai tay banh nhẹ 2 mép bướm ra 2 bên. Cái lỗ bướm ửng hồng hiện ra như e thẹn. Anh nhanh chóng tiến đến, sẵn sàng cho một cái hôn vào ngay khe suối. Nhưng bất chợt, hai chân con bé khép chặt lại, tay vươn ra, đẩy một cái thật mạnh, Phong ngã bật ngửa ra nền nhà. Con bé la lên một tiếng “ đau lắm” thật to rồi bật dậy, chạy ra phòng khách. Phong lật đật đuổi theo. Con bé ngồi co ro trên ghế sô fa, ôm mặt khóc. Phong tiến đến, vỗ nhẹ lên vai con bé.
Phong: Anh xin lỗi, anh ko nên làm vậy, xin lỗi em
Vy Thư: Ko phải lỗi của anh. Nhưng… em đau lắm, anh biết ko?
Con bé thốt ra những lời đó trong tiếng nấc nghẹn. Hai dòng nước mắt cứ tuôn trào trên khóe mắt thơ dại. Phong cảm thấy bối rối, tự trách mình: “ Mình làm sao thế này? Con bé còn quá nhỏ”.
Phong: Anh biết, anh xin lỗi, công chúa nhỏ của anh, chuyện như vậy sẽ ko xảy ra thêm một lần nào nữa, anh hứa.
Vy Thư: Em xin lỗi, em cũng muốn giành tất cả cho anh… Nhưng… em đau lắm, anh biết ko?
Tiếng nấc mỗi lúc càng dài hơn như đang đay nghiến cái thân xác nhỏ bé. Nó đã làm gì? Điều cần nhất bây giờ là một sự đồng cảm, thứ tha. Dù chưa biết chuyện gì nhưng Phong vẫn cảm thấy có lỗi với con bé. Anh ước gì mình xuất hiện sớm hơn để che chở, bảo vệ nó, để cùng nó vượt qua những khó khăn cay nghiệt của cuộc đời. Anh ko biết làm gì hơn chỉ biết ôm nó vào lòng, thật chặt. Thời gian như dừng lại cho con tim khỏe mạnh ôm ấp, vỗ về một con tim yếu đuối, tổn thương. Con bé tựa đầu lên vai anh, cảm nhận sự bình yên đến lạ. Nó đưa 2 ánh mắt yếu đuối nhìn quanh, dò xét. Bất chợt nó nhìn thấy một vật làm nó hoảng hốt. Trên bàn, cạnh tivi là một khung giấy khen với nội dung: “ Công An Phường 26, quận Bình Thạnh, khen thưởng cho anh Vũ Phong – quận Tân Phú vì đã can đảm cứu người gặp nạn. Ngày…tháng… năm. Nó vẫn chưa kịp định thần, ngày ghi trên giấy khen cũng là ngày đã thay đổi cuộc đời nó. Có chăng một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là định mệnh. Nó suy nghĩ một chút rồi chỉ tay về phía khung giấy khen.