Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 4
Khách: Xin lỗi mà xong, mày tưởng tao hiền à. Giữa chỗ đông người mày mang cả mâm nước úp vào mặt tao mà đòi xin lỗi à? Có mà quỳ xuống xin thì chị bỏ qua.
Đến bước đường cùng, cô bé quỵ 2 chân, run rẩy: “ Mong chị tha lỗi cho em”. Giọng nó run run, nước mắt giàn giụa.
5 vị khách Anh quốc bắt đầu ko hài lòng, đứng dậy, định đi sang giúp giải quyết sự việc nhưng Phong ngăn lại với lời trấn an: “ hãy để tôi giải quyết vụ việc”.
Con bé vẫn đang quỳ trước mặt cô gái tóc vàng hung tợn. Cô ta tỏ ra rất hả hê, cười bỡn cợt. Ngay lúc đó, bóng người đàn ông mặc veston đen lịch lãm bước đến ngăn giữa 2 người. Người đàn ông nhanh chóng cúi xuống, nắm lấy bàn tay đang run cầm cập của con bé, dìu nó đứng dậy.
Phong: Em đứng dậy đi
Nói rồi Phong nhanh tay túm lấy chiếc khăn trải bàn rút một cái thật mạnh, ly chén, dĩa văng vỡ loảng xoảng giữa nền nhà. Rồi anh nhanh nhẹn cúi xuống, quỳ một chân trước mặt cô gái hung tợn.
Phong: Để anh lau giày cho em nhé.
Nói rồi ngay lập tức, Phong dùng chiếc khăn trải bàn chùi xèng xẹt vào đôi giày cô gái hung tợn. Cô gái giật mình, lập tức bước lui về phía sau. Phong đứng dậy, chìa ra một cái card visit và mở lời:
Phong: Mọi hư hại vật chất của em anh sẽ đền, em cứ tính toán rồi liên hệ, anh sẽ cho người mang đến tận nơi.
Cô gái chết đứng trước những hành động liên tục của Phong, chỉ biết trơ trơ như gỗ. Cả gian phòng, mấy chục cặp mắt dán về phía 3 con người. Phong tiếp tục rút trong túi ra một chiếc khăn tay, anh nhanh chóng tiến về phía cô gái bé nhỏ, lau những giọt nước mắt đang lăn dài.
Phong: Em ko sao chứ?
Con bé vội nắm chặt tay anh, nó ngăn anh lại, ko để chạm vào nó. Phong cố lấn tới, nắm chặt tay con bé ghì sang một bên để tiếp tục. Con bé nhăn mặt, hất tay một cái thật mạnh rồi quay lưng, vừa đi vừa ôm mặt khóc. Nhưng Phong đã nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay con bé. Hai con người “ xa lạ” lại giằng co, giãy dụa trong cơn giận, ức. Giữa nhà hàng đông khách, cô gái tóc đỏ như nhân vật phản diện đại diện cho cái ác trong một bộ phim tình cảm sướt mướt. Nó làm tô thêm vẻ vi diệu cho màn diễn xuất quá đạt của 2 diễn viên chính amateur. Và giữa màn giằng co ấy, con bé với sự chịu đựng, dồn nén bấy lâu bỗng cất lên tiếng hỏi lớn:
Vy Thư: Em là gì của anh?
Nó òa khóc. Bao nhiêu tâm tư, tình cảm, bao nhiêu dồn nén như dồn hết vào câu hỏi ấy.
Phong: Là người yêu của anh, anh xin lỗi, anh yêu em
Phong ôm chầm lấy con bé, cái ôm thật chặt. Rồi anh đặt nhẹ lên bờ môi nhỏ nhắn run run một nụ hôn bất tận.
Phong: Anh xin lỗi, lần hôn đầu anh vẫn chưa chắc lắm, giờ thì anh biết, nụ hôn này chắc chắn là dành cho em. Hai người ôm nhau trong tiếng vỗ tay reo hò của những vị khách. Cô gái vai ác nhanh chóng thu dọn, rời khỏi hiện trường. Phong dắt tay Vy Thư tiến đến chỗ anh quản lý
Phong: Xin lỗi, tôi biết anh làm quản lý, phải quản lý nhân viên, nhưng cái cách hành xử của anh chẳng ra dáng quản lý, càng làm tổn hại cái tính đàn ông của chúng ta. Chào anh, tôi xin dẫn người yêu tôi về. Mọi chi phí cứ tính vào bàn tiệc của tôi, người của tôi sẽ trả.
5 Vị khách đối tác Anh Quốc cảm thấy khoan khoái trong lòng, liên tục đưa tay vẫy vẫy, ra hiệu cho Phong đi về kèm theo 2 từ: ‘good good” và tiếng cười sảng khoái. Anh nhanh chóng nắm tay cô gái bé nhỏ rời nhà hàng trong tràng pháo tay tán thưởng của những vị khách vui tươi..
Á… Tiếng la thất thanh vang lên như xé toang bầu trời khuya tĩnh mịt. Rồi tiếng vật rơi xuống nước, tiếng bì bõm, tiếng la khóc, sặc sụa, vùng vẫy dưới làn nước lạnh lẽo, tối tăm…
Bác xe ôm đậu xe ngay chân cầu Bình Triệu vừa la thất thanh vừa chạy ra giữa cầu: Trời ơi… có người nhảy sông tự tử, trời ơi… có ai ko? Cứu..cứu. Tiếng la của ông bác già càng lúc càng thêm vô vọng. Xe cộ qua lại thưa thớt, mặt nước đen ngòm, chảy siết như muốn cuốn trôi mọi thứ trên đời. Một vài thanh niên dừng lại, nhìn xuống dưới cầu rồi lắc đầu: “ ko cứu được đâu, nước sâu lại chảy xiết vậy, mà người cũng lặn mất tăm rồi, tội nghiệp. Nói rồi họ nhanh chóng bỏ đi. Bác xe ôm thì vẫn la thất thanh với chất giọng tuyệt vọng: Trời ơi, có ai ko? Cứu với, con bé còn trẻ quá, ko thể chết được. Ông bác già quỵ xuống, khóc nức nở, tiếc thương.
Bỗng có tiếng thắng xe két két. Chiếc xe wave cà tàng tấp vội vào lan can cầu, thanh niên ngồi trên xe nhanh chóng leo qua lan can rồi phi xuống mặt nước như một con thiêu thân. Anh cố gắng ngụp lặn dưới làn nước lạnh tanh, tìm kiếm với hi vọng cứu rỗi một phận người trước miệng hà bá. Ông bác già thì nhanh chóng gọi công an phường, rồi nhờ thêm người, tìm ghe, bơi ra giữa sông. Sau vài phút tìm kiếm, tưởng như tuyệt vọng, bỗng anh chạm được bàn tay nhỏ, lạnh ngắt. Cuối cùng, anh cũng túm được cô gái nhỏ, dìu lên ghe, bơi vào bờ. Đặt vội cô gái xuống vạt cỏ, anh cúi đầu, tựa tai vào ngực cô bé, nghe ngóng. Hơi thở đã ngừng. Dưới anh trăng đêm 16 lấp lánh, anh nhận ra cô bé còn rất trẻ. Khuôn mặt tái xanh vì lạnh và tắt thở nên biến sắc. Đám đông đang bu quanh bàn tán, xì xào: “ Vậy là chết rồi, rớt xuống nước lâu vậy mà, tội nghiệp, nhìn mặt giờ tái xanh như ma vậy.
Anh thanh niên sau 10 giây lấy lại tinh thần, quyết ko buông xuôi. Anh nhanh chóng áp sát vào mặt cô gái, dùng tay bóp miệng mở ra, thổi từng luồng hơi thật mạnh, sâu tận phổi. Kết hợp thổi ngạt là những cú đẩy dứt khoát của 2 bàn tay vào ngực cô gái. Anh làm liên tục, liên tục. Chừng 5 phút thì cô gái phồng ngực, ho sặc sụa, nôn thốc nôn tháo toàn nước, hơi thở cũng bắt đầu trở lại. Vừa mệt, vừa mừng rỡ, anh thanh niên gục ngửa ra bãi cỏ, nằm thở hổn hển. Lúc này công an cũng đến, anh nhanh chóng bế cô gái nhỏ lên xe cảnh sát, đến bệnh viện cấp cứu. Trong cơn mê tỉnh nửa vời, cô bé nhìn anh chằm chằm, nắm tay anh thật chặt như cố xin một tí hơi ấm, giọng yếu ớt: “ Cám ơn anh”. Đám đông vẫn tụ tập, bàn tán bằng những lời ác miệng: “ con bé còn nhỏ quá, chắc lại yêu đương nhăng nhít chia tay rồi buồn tình tự tử, tội nghiệp cho ba mẹ nuôi ăn học như vậy. Anh thanh niên vội trấn an: “ Đúng là miệng đời, ai cũng như đang đi giày bata trong bụng người khác vậy, mặc kệ, em nghỉ đi. Anh cũng phân vân, lắc đầu, ko biết có chuyện gì? “Thật sự thì tội con bé quá, ko biết sao lại ra nông nỗi như vậy? Không biết gia đình thế nào? Ít bữa nữa mình sẽ hỏi thăm xem tình hình thế nào”?
Sau khi đến bệnh viện, công an mời anh về phường để lấy thông tin. Đến đồn công an, anh thanh niên ngồi chờ ở phòng tiếp dân. Một lúc sau thì có một công an viên ra hỏi han, lấy thông tin.
Công an: anh ở trong phường này ko?
Thanh niên: dạ ko, em ở tận bên Tân Phú
Công an: Thế anh có quen cô gái ko? Có biết được thông tin gì ko? Hay lý do, hành động của cô bé?
Thanh niên: dạ ko anh ơi, tôi đi ngang qua, nghe có người kêu cứu thì ko kịp suy nghĩ, vội nhảy xuống cứu thôi chứ chẳng quen biết.
Công an: Ra là vậy, cám ơn anh đã ko ngại nguy hiểm mà cứu con bé, tôi thay mặt cảm ơn anh một lần nữa
Thanh niên: Đó là việc ai gặp cũng làm liều thôi mà, anh cảm ơn hoài làm tôi ngại quá. Mà cô bé đó hoàn cảnh, gia đình thế nào vậy anh?
Công an: Tội nghiệp lắm anh, nhà có 2 chị em, ba nó mới làm ăn, bị lừa mất hết tiền của, đột quỵ mà chết. 3 mẹ con ko có tiền, mẹ nó đi lau nhà quét dọn cho người ta kiếm tiền. Con bé học lớp 11. Vừa rồi nghe tin mẹ nó cũng bị bệnh nan y, bị bệnh thận gì đó, đang cần tiền chạy chữa. Bà con cũng có quyên góp ủng hộ được 50 triệu, nghe đâu còn thiếu 50 triệu nữa. Chưa biết xoay sở thế nào thì xảy ra việc như hôm nay.
Thanh niên: Ôi, tội thật, sẵn anh cho tôi gởi ít tiền hỗ trợ gia đình con bé, chứ tui thấy thương quá.