Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 3
Cả đám xúm lại hỏi han: Ui con bé trẻ quá, say mất rồi, chắc phải gọi taxi đưa về. Thằng Tùng và con người yêu vẫn cái tính khinh thường Phong, cả 2 nói rõ to: “ Gọi taxi về đi, chứ cái xe wave cà tàng làm sao đưa cô nữ sinh say khướt về nhà?
Phong vẫn còn tỉnh táo đáp lại: Ko sao, mình đưa em về được. Nói rồi Phong choàng tay qua cổ và chân, bế gọn gàng cô người yêu mới thuê đi ra phía trước. Cả đám nhao nhao đi theo. Đi được 1 đoạn thì Phong dừng lại ngay chiếc xe đen bóng loáng, với tay vào trong túi bấm remote mở cửa xe, nhẹ nhàng đặt cô nữ sinh ngồi gọn gàng trên ghế phụ. Phong ko quên cài dây an toàn cho cô rồi vẫy tay chào đám bạn, đề xe đi ra. Cả đám bạn hôm nay bị đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chẳng hiểu thế nào mà một thằng cù lần lại có người yêu trẻ, xinh, lại còn có xe xịn, trả tiền nhậu hết gần 20 triệu. Tất cả dường như đang mơ, hay nó là một thằng phù thủy, đi cướp bóc tiền vàng của nàng Bạch Tuyết? Tất cả đều lắc đầu, ko hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Riêng Phong, sau khi rời khỏi quán, anh lái xe đi lòng vòng để Vy Thư ngủ cho tỉnh. Khoảng 1 giờ đồng hồ thì chiếc xe dừng ngay trước con hẻm cũ. Con bé vẫn còn ngủ, một giấc ngủ hồn nhiên, thơ ngây. Phong cảm thấy một sự bình yên đến lạ bên cô gái nhỏ ấy. Một lần nữa, anh lại đặt câu hỏi cô ấy là ai? Từ đâu đến? Mục đích gì? Có phải để cứu rỗi cho sự cô độc trong tâm hồn anh? Những suy nghĩ cứ hiện ra, nối tiếp nhau. Và trong vô thức, bất định, anh cúi đầu, đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô gái nhỏ: “ Anh yêu em, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Chợt cô bé tỉnh giấc. Phong vội vàng chấn chỉnh tư thế.
Vy Thư: ui, em ngủ lâu chưa anh? Em uống nhiều quá
Phong: khoảng 1 tiếng, giờ em tỉnh chưa?
Vy Thư: Dạ đỡ rồi anh
Phong: Em vào nhà được ko?
Vy Thư: Dạ được, vậy thôi chào anh
Phong: tiền thì a sẽ chuyển cho Hoàng nhe
Vy Thư: Dạ, em chào anh.
Nói rồi cô gái nhỏ quay đầu, đi vào con hẻm nhỏ. Phong vẫn đứng dõi theo, nghĩ thầm: “ Chào em, cô gái nhỏ, chúc em ngủ ngoan. Hôn em?
Bóng cô gái nhỏ khuất dần, Phong lên xe, về nhà, lại trở về với cảm giác trống rỗng. Hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày anh lần đầu đặt nụ hôn lên môi một cô gái. Cô gái ấy nhỏ hơn anh 10 tuổi và anh thuê cô ấy làm người yêu của anh.
Sau buổi hẹn hò tối hôm ấy, Phong chuyển tiền cho Hoàng. Anh dặn dò Hoàng thật kỹ, phải chuyển đủ 600 đô cho Vy Thư ( chỉ hẹn đi ăn tối nhưng anh trả đủ cho số tiền một ngày hẹn hò) và nhắn em ko cần phải gọi điện cám ơn anh. Anh và Vy Thư ko gặp nhau nữa. Cả 2 nhanh chóng trở về với thực tại, với đời sống hằng ngày. Đôi lúc ngồi ngẫm nghĩ, Phong cảm thấy hơi nhớ. Anh nhớ nụ cười, cái nắm tay bẽn lẽn và cả thân hình nhỏ bé, đáng yêu. Anh thầm mong cho cuộc sống của cô gái nhỏ thuận lợi hơn, và mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô.
Riêng Vy Thư, nghe lời dặn của Hoàng, cô tủi thân cầm số tiền và ko liên lạc với Phong. Số tiền đó đủ cho mẹ cô chạy thận trong 3 tháng và tiền học của đứa em. Tạm thời cô không nhận đi tour nữa, Phong là khách đầu tiên của cô. Cô sẽ cố gắng kiếm việc, làm thật nhiều, cô không muốn bán mình. Trong thâm tâm, cô muốn lưu giữ một hình ảnh tốt đẹp của mình với một người con trai, người đã làm tim cô rung động, xao xuyến. Cô mong lắm, muốn lắm, muốn được người ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay mình, an ủi mình. Nhưng cuộc sống là phải thực tế, ko thể xa rời thực tại. Cô và anh là hai thế giới khác xa nhau. Cô không dám hi vọng hay mong mỏi điều gì. Nghĩ đến đây thôi, cô bật khóc nức nở. Miệng cô lắp bắp những câu nói vô nghĩa: “Anh là gì? em là gì của anh? Mối quan hệ giữa anh và em là gì? Chẳng ai cho ai một danh phận rõ ràng. Đôi khi muốn gọi điện đấy, hỏi thăm đấy, xem anh đi đâu và làm gì đấy nhưng chợt nhận ra ta chẳng là gì của nhau! Cuộc vui nào cũng tàn, giấc mơ nào cũng tỉnh. Quan trọng nhất là con người phải biết đâu là mơ, đâu là tỉnh. Ừ thì khi mơ, người ta có thể thả trôi cảm xúc theo một mối quan hệ, một danh phận không thể gọi tên. Nhưng khi tỉnh, hãy trở về với thực tại, với hai danh phận đã được số phận đặt tên. Ta là 2 người xa lạ mà thôi. Rung động đầu đời, những cử chỉ thân mật, những ánh mắt trìu mến mãi cứ ám ảnh cô, khiến cô ko lúc nào thôi suy nghĩ. Dường như nó quá sức chịu đựng với một cô gái bé nhỏ, thơ ngây, non nớt như cô. Cô chỉ biết khóc và khóc.
Thời gian cứ thế trôi. Một tháng, ba tháng rồi sáu tháng. Tưởng như thời gian đã xóa đi ký ức, mọi thứ đã an bày, đã về đúng khuôn khổ. Nhưng đến một ngày, mọi thứ chợt bừng dậy. Đó là một buổi tối định mệnh đã được số phận gọi tên.
Hôm đó Phong có hẹn ăn tối với đối tác nước ngoài trong một nhà hàng sang trọng.
Đúng 7h tối, bàn tiệc trang trọng đã dọn ra. Phong và 5 vị khách Anh quốc đang ngồi bàn chuyện, dùng cơm trong tiếng dương cầm du dương. Bỗng đâu đó, Phong nghe có tiếng nói của một người con gái, giọng nói ấy quen lắm. Cảm giác xưa lại tràn về. Anh quên sao được giọng nói nhỏ nhẹ, trẻ con nũng nịu ấy. Cái thứ ngôn ngữ nói nhỏ nhẹ, đáng yêu ấy một lần nữa ngập tràn trí óc, chiếm hết con tim anh.
Vy Thư: Dạ, 2 chị dùng gì ạ?
Khách bàn bên: Cho chị 2 phần Bít tết và 2 ly cocktail Daiquiri.
Vy Thư: Dạ, anh chị chờ một tí ạ, em mang thức uống lên trước nhé!
Bàn bên cạnh có 2 cô gái xinh xắn, tóc vàng hoe, khoác trên người toàn đồ đắt tiền. Đứng cạnh hỏi khách là cô bé phục vụ mặc đầm hồng, khăn đô trắng. Phong giật mình, Vy Thư – con bé trong trang phục nhân viên phục vụ nhưng xinh chẳng khác nào nàng công chúa trong chuyện cổ tích. Phong nhìn chằm chằm, hướng ánh mắt theo bước chân Vy Thư. Một lúc sau, Vy Thư từ trong quầy bar mang theo hai ly cocktail cho khách. Bất chợt, cô hướng ánh mắt về phía xa và giật mình. Đằng ấy là Phong. Tay cô run rẩy, 2 cái ly nằm trên chiếc mâm va vào nhau leng keng rồi cái mâm nghiêng nghiêng, 2 ly nước tuột khỏi mâm, rơi xuống đất cái xoảng. Cocktail bắn tung tóe, tràn vào giày của cô khách tóc vàng.
Khách: con nhỏ kia, mày làm ăn vậy hả, mày thấy ướt hết giày tao rồi ko?
Con bé run rẩy, hai tay xoa xoa vào nhau như đang tìm kiếm một sự ban ơn, tha thứ.
Vy Thư: Dạ, em xin lỗi, em ko cố ý, em lỡ tay, mong chị thông cảm, bỏ qua cho em.
Mặt nó biến sắc thấy rõ, cảm giác sợ sệt hiện rõ trong đôi mắt ngấn lệ.
Khách: Làm ăn cà chớn rồi xin lỗi mà xong hả, quản lý đâu, đuổi việc nó ngay, mày lột áo ra mà chùi giày cho tao.
Cô gái tóc vàng xinh xắn nhưng miệng lưỡi toàn phun ra nọc độc. Với vẻ hung tợn, cô ta lao đến túm lấy áo Vy Thư như muốn xé toang ra. Con bé vừa khóc vừa van nài sự tha thứ.
Nhưng, cô gái tóc vàng vẫn thái độ hung dữ, nạt nộ, tay vung lên muốn tát vào mặt con bé.
Khách: Mày mau lau giày cho tao, có biết đôi giày này bao nhiêu tiền ko? Cái thứ làm công, kẻ ở như mày làm cả năm có đền được ko?
Ngay lúc đó, anh quản lý nhà hàng có mặt, anh cũng cúi đầu xin lỗi khách đồng thời quát thẳng mặt con bé: