Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 11
Đúng 12 giờ trưa, tất cả phật tử tập trung hết trong đại điện, cùng sư cả đọc kinh. Sau bài kinh, nghi lễ dâng hoa cài áo bắt đầu diễn ra.
Tiếng nói phát ra từ loa lớn: Tất cả phật tử chú ý. Ai còn mẹ xin đứng về bên phải, mẹ đi rồi xin đứng về bên trái đại điện. Mất vài phút để ổn định vị trí. Sau đó, sư trụ trì ra hiệu cho nghi lễ được bắt đầu.
Không ko khí trang nghiêm, im lặng. Một giọng hát trong trẻo vang lên, dẫn dắt phật tử vào nghi lễ:
“Một bông Hồng cho em
Một bông Hồng cho anh
Và một bông Hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn…
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng “Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không?”
Biết gì? “Biết là, biết là con thương Mẹ không ?”
Lời hát đến đây cũng là lúc vị ni cô trẻ sau một vòng phát hoa, dừng lại trước mặt Phong và mẹ.
Một đóa hoa hồng được cài lên ngực áo anh. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Phong nhận ra khuôn mặt thân quen sau lớp áo lam, nón sẫm và đóa hoa trắng trên ngực áo cô.
Tiếng hát ấy lại cất lên: “Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh”,rồi vụt tắt. Hai dòng nước mắt lăn dài, vị ni cô trẻ ngã quỵ xuống trong vòng tay Phong như một sự sắp đặt của đấng tối thượng, giữa ko gian trang nghiêm của nghi lễ trong đại điện cùng hàng trăm phật tử vây quanh. Dường như có một thứ tình yêu đang tồn tại xóa bỏ mọi ranh giới…
Chết…mất thắng… tiếng la thất thanh của bác tài xế như xé toang không gian yên ắng trên xe. Ngoài trời đen như mực, những giấc ngủ chập chờn bị đánh thức bởi tiếng la thất thanh, hấp hối kèm theo tiếng ken két của bánh xe trượt, lắc trên đường. Chiếc xe lao vun vút, chao đảo liên tục trong tiếng la, tiếng kinh cầu vô vọng của gần 30 phật tử trên chuyến xe định mệnh.
Rầm…. âm thanh chát chúa dập tắt mọi thứ âm thanh hòa quyện trong xe. Chiếc xe 30 chỗ đâm thẳng vào taluy đường. Trong giây phút sinh tử, bóng một thanh niên từ phía hàng ghế cuối lao thẳng về phía trước, vươn vòng tay, ôm chầm lấy cô gái nhỏ co ro trên ghế. Chiếc xe lộn nhào, lao thẳng xuống vực sâu thẳm.
Trong ko gian yên ắng của màn đêm, những tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ chiếc xe móp mép, vỡ vụn. Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng một thanh niên ôm theo một chiếc bóng nhỏ cố gắng bò ra ngoài qua khung cửa hẹp. Vừa kịp định thần, anh móc túi, chiếc điện thoại vẫn còn hoạt động, anh mở đèn flash. Một cảnh tượng chết chóc, khủng khiếp hiện ra trước mắt. Những mảnh kính nát vụn vương vải, vật dụng, hành lý văng tung tóe, những vệt máu dài, chảy tràn cả ra cỏ. Xung quanh, nhiều mảnh xác ko nguyên vẹn, la liệt kèm theo những tiếng thở thoi thóp, hấp hối.
Cô gái nhỏ vẫn trong vòng tay anh, mềm nhũn, máu chảy ra từ tai, mũi be bét, phủ cả khuôn mặt. Anh la to thứ âm thanh tuyệt vọng: “Trời ơi, có ai ko? Cứu…trời ơi… xin người cứu lấy cô ấy.
Giữa ko gian chết, tiếng kêu cứu vọng lại giữa núi rừng, ko có lời đáp. Anh bật dậy, ôm lấy cô gái nhỏ, cố bò lên bờ vực, kiếm tìm một phép màu.
Trở lại với đại điện chùa Phật Cô Đơn, Phong nhanh chóng đưa vị ni cô trẻ về gian phòng nghỉ phía sau đại điện theo sự hướng dẫn của phật tử. Nửa giờ trôi qua, dưới sự chăm sóc của các phật tử, cô gái đã tỉnh. Giữa chốn an lạc, tôn nghiêm, Phong chỉ dám đứng ngoài cửa, hướng ánh mắt vào căn phòng nhỏ, dõi theo vị ni cô trẻ. Một cô phật tử trung niên nhắc khéo
Phật tử: Hình như có người chờ con ngoài cửa, lâu lắm rồi, có vẻ lo lắng lắm
Vị ni cô: Dạ, ko phải đâu cô ơi
Phật tử: Thật mà, cậu ấy là người quen à?
Vị ni cô trẻ chỉ lắc đầu rồi quay mặt vào tường.
Không gian trầm lắng, chỉ nghe tiếng quạt máy lẹt xẹt, rì rào. Chợt Phong lên tiếng
Phong: Anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh.
Vừa dứt lời, vị trụ trì già xuất hiện sau lưng Phong.
Trụ trì: Chàng trai, có chuyện gì vướng mắc trong con?
Phong giật mình, chỉ kịp lắc đầu
Phong: Dạ ko ạ.
Giữa chốn thanh tịnh, Phong chẳng dám gật đầu hay công nhận một thứ gì đó?
Trụ trì: Con quen biết Tâm Huệ phải ko?
Phong suy nghĩ, vẫn cái lắc đầu: Dạ ko ạ.
Vị trụ trì lại nói tiếp lời
Trụ trì: Tâm Huệ, vậy con có quen biết người này?
Vị ni cô: Dạ ko ạ.
Vẫn những cái lắc đầu vô chừng của hai con người trong hoàn cảnh khó xử. Sư trụ trì lại tiếp lời
Trụ trì: Trong cõi trần tục, đôi lúc có có tức không, không không tức có, ta đã hiểu. Chàng trai, con hãy tạm ra bên ngoài, ta có chuyện cần nói với Tâm Huệ.
Sau khi Phong ra ngoài, vị trụ trì già liền mở lời
Trụ trì: Tâm Huệ, ta biết, 3 năm trôi qua là khoảng thời gian khó khăn đối với con. Nhưng, trước thực tại, con phải nhìn nhận sự việc và đối mặt.
Vị ni cô: Dạ thưa sư, trong con giờ chỉ một lòng hướng phật. con đã phát tâm nguyện.
Trụ trì: Ta đã nhận thấy, trong con tâm chưa tịnh, con vẫn còn nợ cuộc đời. Con hãy tháo mủ ni trên đầu con xuống.
Nghe lời, vị ni cô trẻ cởi mủ ni, mái tóc dài xỏa ngang vai
Trụ trì: Con thấy đó, con vẫn chỉ là một phật tử bình thường, trong khốn cùng của đau khổ, tạm nương nhờ cửa phật. Ta khuyên con, nợ trần chưa dứt, đã đến lúc con phải đối mặt. Tâm nguyện của con, hãy để ta gánh lấy và chịu tội trước đức phật: Nam mô…
Nói rồi vị trụ trì già quay đi, hướng về phía người thanh niên đang chờ trước đại điện. Vị sư già căn dặn:
Trụ trì: sáng mai, đoàn phật tử của chùa sẽ đi từ thiện tại Đà Lạt, Phan Rang. Con hãy theo đoàn, trước là giúp sức, sau là tìm lại điều gì đó mà con đã đánh mất. Duyên trời chưa dứt. Con có hiểu ý của ta?
Phong gật đầu: “ Dạ, con cám ơn sư
Rồi vị sư già trở về đại điện, sám hối.
Buổi chiều tàn trong những suy nghĩ giày vò, da diết của 2 con tim đau đớn, bất chợt tìm thấy nhau.
Đúng 6h sáng hôm sau, Phong có mặt ở chùa, theo chân đoàn phật tử từ thiện. Bước lên xe, Phong nhận ra Vy Thư ngồi ở hàng ghế giữa xe, vẫn bộ áo lam nhưng không đội nón, tóc buông hờ ngang vai. Anh khẽ nhìn cô rồi tiến về phía cuối xe.
Xe lăn bánh. Ngồi trên xe, giữa mấy mươi phật tử là khoảng không im lặng của 2 tâm hồn. Họ vẫn lặng im, ngồi cách nhau mấy hàng ghế, chưa dám đối mặt. Sau ba năm đau khổ, ngoài lời xin lỗi, Phong vẫn chưa biết phải nói gì với cô gái nhỏ? Một lời giải thích? Một thái độ sẻ chia, hay cái ôm thật chặt cho thỏa nhớ mong. Về phía Vy Thư, sự ra đi của mẹ, những lời đay nghiến của mẹ Phong, những khoảnh khắc đau thương của cuộc đời làm cho cô thêm trầm lặng. Cô chỉ biết thở dài, hướng ánh mắt về phía núi đồi trập trùng, cố đè nén cảm xúc của con tim tội nghiệp, thổn thức trong đau đớn, dằn vặt. Cô nên buông bỏ hay thứ tha?
Và cứ thế, đoàn từ thiện viếng chùa, tặng quà cho phật tử nghèo khắp thành phố Đà Lạt. Hai con người ấy vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt nhau.
Trời tàn, chiếc xe 30 chỗ bắt đầu vượt qua những đồi thông. Những tia sáng cuối ngày le lói rọi thẳng qua cửa kính. Thỉnh thoảng còn nghe tiếng cộp cộp phía cuối xe – thứ âm thanh phát ra từ những cú cúi đầu, buông trôi vào ô cửa của Phong. Khoảng thời gian vô vị nhất đang hiện diện giữa hai tâm hồn đau khổ. Chiếc xe hướng về Ninh Thuận trong buổi chiều tàn.
8h tối, đoàn từ thiện đến trước đỉnh đèo Lò Xo. Trời tối như mực, chiếc xe đổ đèo trên con đường nhỏ men theo bờ vực trong tiếng gió rít vun vút. Những vẻ mặt mệt mỏi, thiếp đi chập chờn trong giấc ngủ.