Thuê Người Yêu - Cô Nữ Sinh Bé Nhỏ - Phần 10
Nhân sự: Dạ, em nghe anh Phong ơi
Phong: Bé Vy Thư có đi làm ko? Gọi anh gặp một tí
Nhân sự: Vy Thư xin nghỉ 2 hôm nay rồi anh, em bảo phải gặp trực tiếp anh để xin, con bé nói nó sẽ trao đổi với anh sau.
Phong: em xem giúp anh trong sơ yếu lý lịch, tên đầy đủ của con bé là gì?
Nhân sự: Trời ơi giám đốc, người của anh tuyển vào mà anh còn ko biết rõ tên? Nguyễn Hoàng Vy anh nhé. Mà có việc gì vậy anh? Em thấy con bé đến xin nghỉ, nó có vẻ buồn. Định gọi báo anh mà em biết anh đang trong bệnh viện lo cho mẹ nên thôi. Với lại con bé nói sẽ trao đổi trực tiếp với anh.
Phong: uh, anh hỏi vậy thôi
Nói rồi Phong cúp máy. Anh ko ngờ mình lại vô tâm đến vậy. Ngay cả tên chính xác của con bé còn ko biết. Từ khi quen biết, anh chỉ nghe con bé xưng là Vy Thư, rồi cứ gọi Vy Thư, nghĩ đó là tên thật rồi. Giờ đến chuyện mẹ con bé hiến tim để cứu sống mẹ mình anh còn ko biết. Rồi mẹ con bé qua đời anh còn ko biết. Cả tuần anh cũng quên, chẳng thèm gọi điện cho nó, anh thật tệ bạc. Anh có xứng đáng với hai chữ tình yêu, có xứng đáng với con bé ko? Nghĩ đến đây thôi, anh ko dám nghĩ tiếp. Anh vội quay lại phòng hậu phẫu.
Phong: Mẹ ơi, thằng Hoàng đang chờ bên dưới, thủ tục xong hết rồi, nó đưa mẹ về được ko?
Mẹ Phong: Ô sao thế? Giờ con đi đâu? Có việc gì gấp à?
Phong: Con phải đi gặp một người
Mẹ Phong: Đừng nói cái con Vy Thư đó nhe
Phong: Ủa, sao mẹ biết?
Mẹ Phong: Mẹ ko thích nó, mẹ đuổi nó đi rồi
Phong: Làm sao mẹ biết con bé? Mẹ đã làm gì con bé?
Mẹ Phong: thằng Hoàng khai hết rồi, nó ko đáng đâu con? Mẹ cho nó tiền để nó tránh xa con ra
Phong: Tại sao mẹ làm như vậy?
Mẹ Phong: Mẹ lo cho tương lai của con, cái loại con gái như nó con để ý làm gì?
Phong: Sao mẹ lại nói ra những lời như vậy?
Mẹ phong: Vì mẹ là mẹ của con, mẹ có quyền
Phong: Vậy mẹ của con bé thì sao? Con bé thì sao? Con bé là loại người thế nào?
Mẹ Phong: Là loại gái làm tiền chứ gì?
Phong: Con ko ngờ mẹ lại như vậy? Con rất thất vọng về mẹ. Mẹ có biết cô ấy là nguồn sống của con ko?
Mẹ Phong: vậy ai là nguồn sống của mẹ?
Phong: Cô ấy…
Nói rồi Phong thả tập hồ sơ hiến tạng xuống giường. Anh chạy ngay đi tìm con bé. Điện thoại nó vẫn khóa.
Mẹ Phong chẳng hiều nổi vấn đề, bà với tay mở tập hồ sơ. Thấy cái tên quen quen, bà cố gắng vận dụng đầu óc, suy nghĩ. Và dường như bà cũng nhận ra. Ngay lúc đó, Hoàng đi vào, bà vội hỏi ngay
Mẹ Phong: Hoàng, Nguyễn Hoàng Vy là ai?
Hoàng: Dạ, là con bé Vy Thư hôm trước con kể đó, ngày trước con còn lưu chứng minh thư của nó mà.
Mẹ phong tái xanh mặt. Giờ đây, ngay cả bà còn ko hiểu tại sao bà lại hành động như vậy. Một con người xấu xa như bà có xứng đáng nhận được điều tốt đẹp như vậy ko? Bà cảm thấy ăn năn, hối lỗi.
Riêng Phong, sau khi rời bệnh viện, anh chạy thẳng đến nhà tìm con bé. Đứng trước cửa, phải mất vài phút anh mới đủ can đảm gõ cửa. Từ trong nhà, một cô gái bước ra
Cô gái: anh tìm ai?
Phong: tôi tìm Vy Thư
Cô gái: ở đây ko có ai tên Vy Thư anh ơi
Phong: à ko phải, chính xác là Nguyễn Hoàng Vy
Cô gái: cũng ko luôn anh ơi, chắc là chủ nhà cũ, họ chuyển đi nơi khác rồi.
Cảm giác xưa dường như lại tràn về, nó lặp lại như lần trước, khi mà anh để vuột mất con bé. Vẫn câu hỏi cũ: “ em có biết họ chuyển đi đâu ko?
Cô gái: Nghe nói sau khi làm đám tang cho mẹ xong, 2 chị em chuyển đi, em ko biết chuyển đi đâu nữa.
Phong ngồi gục xuống đất. Miệng lẩm bẩm: “lần thứ 2 anh lại đánh mất em”. Anh lang thang khắp các ngõ cùng, hẻm cụt với hi vọng tìm thấy một điều gì đó còn sót lại nhưng vô vọng. E rằng nỗi đau này với con bé là quá lớn. Khi con tim tổn thương, rỉ máu, chẳng có thứ thuốc nào có thể chữa lành. Cơn mưa chiều bất chợt đổ òa ko thể xóa tan mọi ký ức. Phong thẫn thờ trở về nhà trong thân hình ướt sũng. Mẹ anh với vẻ mặt lo lắng, thấy anh liền hỏi
Mẹ Phong: Con có gặp con bé ko?
Phong: Dạ ko? Một lần nữa con lại đánh mất cô ấy.
Mẹ Phong: Mẹ xin lỗi, tất cả là lỗi của mẹ. Nhưng mẹ ko hiểu câu nói của con?
Phong chỉ thẳng vào khung giấy khen cạnh tivi: “ Đó là lần đầu tiên con đánh mất cô ấy. Bây giờ trong anh chỉ là một khoảng lặng, anh ko ngờ cái thứ tình yêu mà anh mang đến cho cô ấy lại là những tổn thương, đau khổ. Cô gái bé nhỏ đi về đâu? Mang theo tình yêu của anh đi đâu? Chẳng ai có lời đáp. Cứ thế, mỗi ngày, anh vẫn cứ tìm cô trong vô vọng.
Thời gian lặng lẽ trôi trong cái bất biến của con tim vô vọng. Đã ba năm kể từ ngày đó, anh vẫn lui tới những góc quán quen. Nhưng:
Cảnh xưa cũ, em đâu người xưa cũ
Phố thân quen đã vắng tiếng cười
Trời chiều buông, giật mình nghe tiếng thở
Vẫn thoảng buồn, thoảng nhớ có đôi khi.
Anh như người mất hồn, thốt lên những câu thơ ma mị. Chiều dần buông trong tiếng thở dài của con tim tội nghiệp. Một ngày dài mệt mỏi lại trôi qua. Phong lủi thủi về nhà trong tâm trạng trống rỗng. Vừa đến cửa nhà, mẹ Phong đang tưới hoa, bà nói lớn
Mẹ Phong: Dạo gần đây mẹ thấy con ủ rủ quá, thiếu sức sống. Thôi mai sẵn tiện chủ nhật, con chở mẹ đi chùa nhé. Mai là lễ lớn, sẵn nghe kinh kệ cho tâm hồn nhẹ nhàng hơn.
Phong: Chùa gì? Ở đâu vậy mẹ?
Mẹ Phong: Chùa Phật Cô Đơn, ở Bình Chánh đó.
Phong: Con biết rồi, ngay cả Phật còn cô đơn huống hồ gì con người
Mẹ Phong: Này, đừng nói lung tung. Vậy nhé, cũng lâu rồi con ko đi chùa, mai con phải đi, phải có 2 mẹ con mới được. Vậy nhe
7h, Phong lái xe chở mẹ hướng về chùa. Đến nơi thì nắng cũng lên cao. Con đường nhỏ, hàng quán nhộn nhịp dẫn thẳng vào cổng chùa. Trong sân, những thân cây cổ thụ to lớn, rợp lá, hứng nắng cho toàn bộ chốn tôn nghiêm. Mẹ Phong vào đại điện, dâng hoa quả, bánh trái. Phong thì lang thang bên ngoài, trò chuyện cùng mấy chú tiểu đang quét lá đa.
Mấy đứa nhỏ vừa quét vừa đùa giỡn, thỉnh thoạt đuổi nhau chạy đến dưới gốc cây đa già, chúng quây quần quanh một ni cô trẻ áo lam, nón sẫm đỏ. Vị ni cô dáng người nhỏ nhắn, vẫn đều tay quét lá, mặt cúi gầm, lưng hướng về phía Phong. Anh liền tiến lại để trò chuyện
Phong: Cô cho tôi hỏi, sao họ lại gọi đây là chùa Phật Cô Đơn
Một khoảng lặng hiện hữu trong giây lát, rồi vị ni cô trẻ nhẹ nhàng đáp: “ có lẽ vì đây là nơi dừng chân của những tâm hồn cô đơn, đau khổ”.
Giọng nói ấy, cái thứ âm thanh nhỏ nhẹ, ngọt ngào ấy làm Phong giật mình. Cô ấy còn khá trẻ
Phong: Vậy sao cô lại chọn nơi này khi tuổi đời vẫn còn xanh?
Vị Ni cô: Tuổi đời xanh, nhưng tâm hồn đã héo
Vị ni cô trả lời nhưng vẫn quay lưng. Phong cũng thắc mắc về điều này: “ Sao cô cứ mãi quay mặt về bên ấy”?
Ni cô: Vì nơi ấy là khoảng trời an nhiên.
Giọng nói ấy một lần nữa khơi ra một điều gì đó trong tâm hồn Phong. Nghe quen quen nhưng cũng là lạ. Phong tiến đến trước mặt vị ni cô trẻ nhưng cô lại quay đi, hướng ánh mắt về phía ko anh.
Phong: Hình như, tôi nhận ra một điều gì đó?
Câu hỏi của Phong chẳng có lời đáp. Khoảng thời gian im lặng chiếm lĩnh 2 tâm hồn. Một giọng nói trầm ấm, xóa tan khoảng ko im lặng đó. Vị trụ trì già từ phía sau cất giọng:
Trụ trì: Tâm Huệ, con mau vào trong chuẩn bị, sắp đến giờ kinh kệ, dâng hoa rồi.