Thuần nữ thần công - Phần 23
Thiên Hùng cũng không nói dối, cậu quả thật đã tới trang viên của ông bà nội ở ngoại thành, hai người sau khi thấy cậu tới liền vui vẻ ra đón, sau khi biết cháu trai dấu cha chạy tới thăm ông bà hai người càng cười vui vẻ hơn, sau khi bồi hai người ăn tối cậu tới phòng của mình.
Trong trang viên này cậu luôn có phòng riêng, ông bà nội luôn giữ cho căn phòng này thật sạch sẽ sẵn sàng đón cháu trai bất cứ lúc nào.
Thiên Hùng đóng chặt cửa phòng ngồi xếp bằng trên giường của mình chuẩn bị cho việc đột phá.
Cậu bắt đầu vận chuyện lực lượng trong người mình đi qua toàn bộ các kinh mạch trong cơ thể.
Lực lượng này xuất hiện sau khi cậu bắt đầu tu luyện, cậu không biết gọi nó là gì, tất cả những gì cậu biết chính là lực lượng này sẽ biến đổi mỗi khi cậu đột phá một tầng công pháp.
Ở tầng năm, cũng là tầng cuối của Thiên công lực lượng này thay vì án binh trong đan điền của cậu sẽ bắt đầu tản ra khắp cơ thể giống như máu bắt đầu tràn ngập khắp nơi trong kinh mạch của cậu, cho tới khi lực lượng này tràn ngập khắp nơi trong kinh mạch nó cũng là lúc cậu chính thức đột phá tầng năm của công pháp.
Nhưng điều đó cũng không dễ dàng, bởi vì cơ thể và đặc biệt các kinh mạch của cậu sẽ chống lại điều đó. Trong Thiên Công có nhắc tới, cơ thể sẽ phản ứng rất mạnh với việc lực lượng này bắt đầu xâm nhập kinh mạch và kiểm soát chúng.
Thiên công giải thích rằng, cơ thể hiểu nhầm đây là một lực lượng ngoại lai xâm nhập vào cơ thể, bản năng tự nhiên khiến cơ thể ra sức chống lại sự xâm nhập của lực lượng này.
Chính vì thế việc của Hùng để có thể đột phá tầng năm không chỉ là dẫn lực lượng này tràn ngập vào từng ngóc ngách của cơ thể cậu, mà còn phải áp chế bản năng phòng vệ của cơ thể.
Để chuẩn bị trước cho chuyện này, cứ cách mỗi đoạn thời gian cậu lại dẫn dắt luồng lực lượng này chảy tới khắp nơi trong cơ thể sau đó lại thu mình vào đan điền, đây cũng là phương pháp ghi chép trong Thiên công.
Mục đích của chuyện này chính là để cơ thể làm quen với lực lượng này, tới thời điểm đột phá lực cản sẽ giảm đi.
Nhưng Hùng vẫn còn chút ám ảnh với những lần đó, bởi vì cứ một lần như vậy cơ thể cậu đều rất đau đớn, một cơn đau khắp toàn thân vì cơ thể phản ứng mạnh tới mức tự làm hại chính mình.
Lần này tuy đã chuẩn bị tinh thần nhưng sâu trong tâm trí cậu vẫn tồn tại sự sợ hãi.
Thiên Hùng rất cẩn thận điều khiển lực lượng từ trong đan điền chậm rãi tiến vào kinh mạch của mình.
Tuy biết việc này cũng không có bao nhiêu tác dụng nhưng cậu vẫn theo bản năng hành động như vậy, ít nhất nó đem lại cho cậu một cảm giác an toàn.
Quả nhiên như đã biết trước cơn đau trong kinh mạch lại bắt đầu xuất hiện, Thiên Hùng đã có chuẩn bị sẵn cậu không quan tâm tới cơn đau ma tiếp tục thúc dục lực lượng trong đan điền tiến lên dần dần chiếm lĩnh lấy từng nơi trong cơ thể cậu.
Theo thời gian lực lượng này càng lúc càng chiếm lĩnh nhiều nơi trong cơ thể, cùng với đó cơn đau cậu chịu đựng cũng càng ngày càng lớn.
Nhưng Thiên Hùng vẫn có thể chịu được, cậu khẽ cắn răng nhịn xuống đau đớn trong người tiếp tục khu động lực lượng này từng tấc, từng tấc chiếm lĩnh các nơi trong cơ thể.
Tuy mỗi lúc một đau đớn nhưng đây không đáng bao nhiêu, trước kia khi vừa mới bắt đầu bước vào tầng bốn hướng lên tần năm tu luyện đó mới thật sự là ác mộng, lúc đó chỉ cần khu động lực lượng trong đan điền thôi là cả cơ thể câu đã đau đớn kịch liệt, cho tới bây giờ cơn đau đã càng lúc càng nhẹ đi. Dường như cơ thể cậu đã quen dần với cỗ lực lượng này.
Mặc dù như vậy nhưng cũng không phải mọi chuyện đều nhẹ nhàng, trán của cậu mồ hôi đã chảy xuống, hơi thở đã trở nên nặng hơn cho thấy cậu cũng đang rất khổ sở.
Cuối cùng lực lượng này đã chiếm lĩnh hai phần ba cơ thể Thiên Hùng, phía trước chính là vị trí tim của cậu một bức tường lớn cậu phải vượt qua.
Trước đây mỗi lần điều khiển lực lượng xông vào trái tim của mình cậu có cảm giác như toàn bộ trái tim đang bị một bàn tay bóp nghẹt cơn đau đó khiến cậu rất nhiều lần từ bỏ.
Phải tới gần đây cậu mới đột phá được bức tường này khi cơn đau đã giảm đi phần nào.
Thiên Hùng dừng lại một lát mới lấy được dũng khí bắt đầu đột phá vào trái tim.
Quả nhiên cảm giác đó lại tới, tuy đã không còn đau đơn như lần đâu nhưng cũng không phải là thứ một đứa trẻ mười tuổi có thể dễ dàng chịu đựng.
Cũng giống như mọi khi đau đớn ở tim đều tăng lên một cách chậm rãi nó như đang nói với cậu nếu tiến thêm một bước nữa cậu sẽ chết vậy.
Nhưng lời đe dọa này không có bao nhiêu hiệu quả, cậu đã từng đột phá qua nơi này không lý nào bây giờ lại từ bỏ, hàm răng cậu cắn chặt bên trong còn chảy ra tơ máu thể hiện quyết tâm đột phá bức tường phía trước.
Đau đơn đã lên tới đỉnh điểm nó khiến cả cơ thể cậu đều run rẩy, cả người đều căng cứng lên.
Nhưng Thiên Hùng không có ý dừng lại, cậu biết đã tới thời khắc mấu chốt, chỉ cần chịu đựng qua lần này mọi thứ sẽ trở lại bình thường.
Quả nhiên sau một lát cơ thể cậu đột nhiên thả lỏng, miệng cũng thở dài một hơi xem như thoát được một kiếp.
Cơn đau tuy vẫn còn nhưng đã giảm đi rất nhiều, đặc biệt trái tim cũng không còn truyền tới cảm giác đau đớn.
Thiên Hùng rất nhanh đã ẩn định lại tâm cảnh tiếp tục điều khiển cố lực lượng này tiến tới mục tiêu cuối cùng đầu của cậu.
Thiên Hùng rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên cậu đột phá đại não của mình, cũng là lần cuối cùng.
Nãi nãi của cậu từng nói đột phá đại não chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi cậu thất bại sẽ không còn cơ hội thứ hai. Vì thế nãi nãi luôn dặn dò cậu phải cẩn thận trước khi quyết định đột phá.
Thiên Hùng cũng rất cẩn thận, cậu mất hai năm chuẩn bị cho việc đột phá này, cậu biết nó sẽ rất đau, đặc biệt đây cũng là lần đầu vì vậy cơn đau sẽ là lớn nhất, cậu không ngừng nhớ lại cơn đau ở tim khi lần đầu cậu quyết định đột phá nơi này, cơ thể cậu không khỏi run lên một cái.
Tim đã đau như vậy rồi, đại não hẳn càng đau đớn mới phải.
Nhưng tới đây Thiên Hùng đã không muốn dừng lại nữa, cậu hít một hơi thật sâu lấy thêm dũng khí bắt đầu đột phá.
Nhưng mọi thứ lại không diễn ra như cậu dự đoán, lực lượng đã bắt đầu xâm nhập vào đại não một lúc nhưng không có một cơn đau nào truyền đến, ngược lại đại não lại cảm nhận được một mảnh nước ấm từ từ truyền đến.
Không có đau đớn như trong tưởng tưởng Thiên Hùng vui mừng không thôi, cậu thoải mái tận hưởng cảm giác thư thái truyền đến.
Bất quá cậu đang dần nhận ra có gì đó không ổn, đầu óc cậu dần cảm thấy choáng váng, ý thức dường như bắt đầu mơ hồ.
“Không lẽ đây mới thật sự là thử thách cuối cùng?”
Thiên Hùng tự hỏi trong lòng, cậu bắt đầu cảnh giác lên cố gắng tập trung tinh thần không để mình mất đi ý thức.
Bất quá cách này cũng không hiểu quả, ý thức của cầu ngày một mơ hồ, cậu đã không thể nào điều khiển được cơ thể, hai tay cậu rũ xuống hai bên cả cơ thể ngã lăn ra phía sau.
Nhưng Thiên Hùng thậm chí không thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, nếu không phải đầu óc quay cuồng cậu cũng không biết mình ngã tới trên giường.
Trong lòng câu sợ hãi không thôi, Thiên Hùng thử khu động hai tay của mình, muốn kiểm tra một chút như bất thành, cậu thậm chí không thể cảm nhận được hai tay.
“Đây là có chuyện gì? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Làm sao… làm sao bây giờ!”
Thiên Hùng cảm thấy sợ hãi, cậu đã hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể, trong khi ý thức ngày một trở nên mơ hồ.
Cậu đã ý thức được chuyện gì xảy ra, là lực này đang dần chiếm quyền kiểm soát cơ thể cậu, cậu bắt đầu cố gắng khiến lực lượng này rút đi… nhưng… nhưng lực lượng vốn dĩ thường ngày nghe lời này lại trở nên mất kiểm soát bắt đầu cắn nuốt đi ý thức của cậu.
“Ta… ta phải làm sao! Mẫu thân… mẫu thân cứu ta… cứu ta… cứu…”
Thiên Hùng liên tục hò hét trong lòng nhưng cậu lại không thể phát ra một lời nào, cuối cùng một tia ý thức còn lại của cậu cũng biến mất cơ thể cậu vẫn nằm yên bất động ở nơi đó, không có bất kỳ cử động nào.
Kéttt!
Phải một lúc lâu sau của phòng mới mở ra, hai thân ảnh yểu điệu bước vào phòng, chính là Nhược Tuyết cùng mẫu thân của nàng Diễm Kiếm tiên tử.
Nhược Tuyết vừa tiến vào thấy con trai năm bất động trên giường khuôn mặt lo lắng kiểm tra, sau khi xác nhận cơ thể con trai không có vấn đề nàng mới mang theo khuôn mặt lo lắng nhìn về phía mẫu thân của mình.
Diễm Kiếm thấy vậy chỉ nói một câu “Mang về.” Rồi quay người rời đi.
Nhược Tuyết nghe vậy vội vàng bế con trai lên hướng về ngoài phòng rời đi.
Cùng lúc đó tại một căn nhà bình thường trong thành Ngọc Thanh, một tiếng “eo eo” trẻ con khóc vang lên, sau đó là tiếng bà đỡ vui mừng hét lớn thông báo cho gia chủ đang lo lắng chờ bên ngoài.
Bé trai này nằm trong lòng bà đỡ khóc lớn như đang thông báo mình đã đi tới thế giới này.
Nhưng trong cơ thể bé trai một ý thức trở nên thanh tỉnh.
“Ta đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại tối thế này! Mẫu thân… mẫu thân cứu ta”
Ý thức này sợ hãi liên tục hô mẫu thân, nhưng những gì hắn nghe thấy lại chỉ là tiếng khóc của trẻ con.
… Bạn đang đọc truyện Thuần nữ thần công tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//thuan-nu-than-cong/
Nằm trong tẩm điện của Kiếm các cơ thể Thiên Hùng vẫn duy trì nhịp thở đều đặn.
Bên cạnh giường sau vị tiên tử Ngọc Kiếm các đều đang lo lắng nhìn về đưa trẻ đang hôn mê phía trước.
“Làm sao còn chưa tỉnh, hôn mê lâu như vậy.”
Phương Vũ vốn là người thiếu kiên nhẫn nhất trong sáu người lo lắng lên tiếng hỏi.
Ngồi một bên giường Diễm Kiếm tiên tử điềm đạm trả lời.
“Không cần vội, ngươi nếu không chờ được có thể rời đi.”
Lời tuy rất bình thường nhưng trong giọng nói mang theo khí thế uy nghiêm không cho phép chống lại.
Phương Vũ thấy đại sư tỷ thái độ như vậy cũng không dám lên tiếng nữa, chỉ yên lặng đứng một bên chờ đợi.
Khi mọi người đều đã chờ tới gần nửa đêm đột nhiên Thiên Hùng mở mắt. Không có bất kỳ báo trước nào, Thiên Hùng tỉnh lại khiến mọi người đều giật mình, bất quả sáu người đều rất nhanh ổn định lại.
Nhược Tuyết nhìn thấy con trai đã tình muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mẫu thân, thấy mẫu thân gật đầu nàng mới nhẹ giọng nói.
“Hùng nhi con tỉnh rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, con có cảm thấy đau ở đâu không.”
Thốt ra những lời này trong lòng Nhược Tuyết lại nổi lên một cỗ mong chờ, nhưng cũng có một cỗ cảm giác không muốn tràn vào khiến nội tâm nàng mâu thuẫn không thôi.
Thiên Hùng ánh mắt từ trần nhà quét tới trên người Nhược Tuyết, sau đó lại quét tới năm vị mỹ nhân đang dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía hắn, giọng hắn vang lên mang theo một cỗ uy nghiêm thần thánh.
“Từ bao giờ ta trở thành nhi tử rồi?”
Ánh mắt cả sáu vị mỹ nhân đều sáng lên ngay khi nghe lời này của hắn, cả sáu không lấy một giây do dự hai chân quỳ xuống, đầu cúi thấp chạm sàn hai tay đặt phía trước trên đất đồng thành nói.
“Chúng chó mẹ(bò sữa, ngựa mẹ) cung nghênh chủ nhân trở về.”
Đúng vậy chủ nhân trở về rồi, chủ nhân các nàng ngày nhớ đêm mong đã trở về.
Thiên Hùng cảm nhận cơ thể mình một chút.
Ân! Rất bình thường không có vấn đề gì.
Bất quá tại sao hắn tỉnh lại như thế này, rõ ràng hắn đã dặn dò Diễm Kiếm.
Không lẽ nàng tìm ra cách khác giúp hắn có thể khôi phục.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi tò mò lên tiếng.
“Diễm Kiếm.”
“Gâu… gâu… chủ nhân có gì dặn dò.”
Diễm Kiếm tiên tử quỳ một bên nghe vậy vội vã lên tiếng. Mặc dù mười năm đã qua đi nhưng nàng vẫn ghi nhớ thân phận của mình.
Hùng nghe vậy trong lòng có hơi bất mãn vì Diễm Kiếm không làm theo kế hoạch của mình giảm đi đôi chút, nhưng hắn vẫn lạnh lùng hỏi.
“Ngươi không làm theo kế hoạch!”
Trong giọng của hắn mang theo luồng áp lực nặng nề đè lên người Diễm Kiếm.
Diễm Kiếm tiên tử lần này hoảng thật rồi, nàng vội vã ngẩng đầu lên dung nhan diễm lệ mang theo cảm xúc sợ hãi vội vã lắc đầu nói.
“Không có! Chó mẹ hoàn toàn tuân theo mọi kế hoạch của chủ nhân. Chó mẹ không dám có chút thay đổi nào. Những người còn lại… những người còn lại có thể làm chứng.”
Diễm Kiếm thật sự rất sợ, sợ chủ nhân bất mãn với mình, sợ chủ nhân sẽ vứt bỏ nàng. Nàng không muốn điều đó xảy ra, nàng muốn mãi mãi trở thành chó mẹ của chủ nhân, mãi mãi phục vụ ngài.
Hùng nghe vậy cũng bán tín bán nghi nhìn về những người còn lại, thấy các nàng đều đang an tĩnh quỳ phía trước ngay cả đầu cũng không ngẩng lên hài lòng hỏi.
“Chuyện này là thật!”
Kỳ thực trong lòng Hùng đã tin vài phần, nhưng có một vài vấn đề hắn phải xác nhận.
“Bẩm chủ nhân! Tất cả những lời Diễm chó nói là thật.”
Trả lời là Nhược Tuyết, nàng không hề ngẩng đầu lên chỉ an tĩnh quỳ ở một bên lên tiếng trả lời.
Bất quá Hùng vẫn chưa tin, hắn tiếp tục hướng về Diễm Kiếm hỏi.
“Ồ! Diễm chó nói xem từ lúc ta ra lệnh cho ngươi đến giờ đã trải qua bao lâu.”
“Bẩm chủ nhân! Từ lúc bắt đầu kế hoạch đã được mười năm.”
Lần này trong Hùng giật mình thật rồi, mười năm làm sao có thể. Hắn tiếp tục hỏi những người còn lại, nhưng câu trả lời của các nàng đều như vậy.
“Mang một chậu nước tới đây.”
Hùng vội vã ra lệnh, nếu làm mười năm như vậy hắn cần xác nhận một vài thứ, chỉ cần xác nhận thành công hắn sẽ biết các nàng nói thật hay nói dối.
Rất nhanh một chậu nước đã được đưa tới trước mặt, Hùng vội vã ngồi dậy soi lấy chính mình trong nước.
Tuy nước trong chậu dao động khiến hình ảnh bị bóp méo nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được dung nhan của mình.
Một khuôn mặt hoàn toàn khác, một cơ thể hoàn toàn khác. Cơ thể rất giống của đưa trẻ mười tuổi.
Dù vậy trong nỗi nghi hoặc trong lòng Hùng vẫn chưa dừng lại.
Tại sao? Mười năm, những ký ức trong mười năm qua đi đâu rồi, hắn không nhớ gì cả, tất cả trí nhớ của hắn trước khi tỉnh dậy chính là lúc linh hồn của hắn đi vào tử cung Nhược Tuyết, bắt đầu an dưỡng trong đó.
Theo lý thuyết hắn phải có trí nhớ trong suốt mười năm qua mới phải, mặc dù trí nhớ đó không phải của hắn, nhưng bản chất của Thiên công có thể thôn phệ linh hồn của người luyện.
Không lẽ nào có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Kế hoạch của Hùng rất chi tiết.
Đầu tiên linh hồn hắn sẽ trú ngụ trong tử cung Nhược Tuyết chờ đợi một cơ thể mới hình thành, trong lúc này bởi vì tác động từ linh hồn của hắn cơ thể này sẽ được hình thành để phù hợp tốt nhất với linh hồn của Hùng, mặc dù linh hồn hắn đã trở nên hỗn loạn không thể điều khiển cơ thể này.
Từ đó một linh hồn mới đã được sinh ra thay thế hắn điều khiển cơ thể, tiếp theo Thiên công sẽ được linh hồn này tu luyện.
Thiên công thực chất không phải một công pháp võ học hay tu tiên gì cả, nó là một công pháp an dưỡng linh hồn.
Lợi dụng hấp thu một phần tiên thiên linh khí khi một sinh mệnh mới được sinh ra cùng với việc một linh hồn tươi mới hỗ trợ an dưỡng khiến linh hồn của Hùng có thể khôi phục, bất quá cho dù vậy Hùng vẫn nằm ở trạng thái vô thức.
Bước tiếp theo sẽ là chiếm quyền kiểm soát cơ thể đây chính là cái gọi là công pháp tầng năm, nó dẫn linh hồn của Hùng ra ngoài đan điền hỗ trợ chiếm quyền kiểm soát cơ thể.
Mặc dù cơ thể này được sinh ra phù hợp với linh hồn của Hùng nhưng dù sao mười năm qua cơ thể này cũng đã quen với một linh hồn khác, vì thế linh hồn của Hùng có thể xem như vật ngoại lai bị cơ thể bài xích.
Đó là lý do mỗi lần Thiên Hùng luyện công cơ thể đều đau đớn, bởi vì bản năng phòng thủ của cơ thể đang cố gắng báo cho cậu biết nguy hiểm.
Đáng tiếc Thiên Hùng quá non nớt, cũng quá tin tưởng vào mẫu thân cùng nãi nãi của mình khiến cho bản năng này càng ngày càng yếu đi, cuối cùng thành toàn cho tên dâm tặc Hùng.
Có lẽ nếu Thiên Hùng yếu đuối hơn chút cậu đã có thể cứu được mẫu thân cùng các nãi nãi thoát khỏi thân phận súc sinh của mình, đáng tiếc… đáng tiếc.
Trở lại với Hùng, thứ hắn lo lắng chính là về bản chất Thiên công một khi chiếm quyền kiểm soát cơ thể sẽ cắn nuốt luôn linh hồn trong cơ thể này.
Nhưng hiện tại Hùng lại không có bất kỳ ký ức nào của linh hồn này, vậy linh hồn kia đi đâu, không lẽ đã hoàn toàn tan biến.
Hùng thật sự rất lo lắng nhưng hắn lại chỉ có thể mong chờ linh hồn này thật sự tan biến đi thôi, bởi vì nếu linh hồn này còn tồn tại có nghĩa hắn và linh hồn này đã xảy ra liên hệ nhân quả.
Nhân quả một quy luật cực kỳ đáng sợ, cho dù là Hùng người tự hào hiểu rõ về nhân quả nhất thế gian cũng sợ hãi trước sức mạnh và sự bí ẩn của nó.
Đây chính là thứ lực lượng đã vượt qua cả đại đạo, thứ lực lượng duy nhất có thể nằm ngoài bàn tay của thiên đạo.
Hùng thở dài một hơi, hắn cuối cùng cũng không thể làm gì, với lực lượng hiện tại hắn có thể làm được gì cơ chứ, bây giờ việc ưu tiên hàng đầu chính là sống sót và mạnh lên. Chỉ có mạnh lên mới có thể tự vệ được.
Hùng ra lệnh mọi người rời đi, hắn hiện tại cần kiểm tra một chút thân thể mới này, trước khi các nàng rời khỏi hậu viện hắn nhìn thấy trong ánh mắt các nàng sự mong chờ.
Hắn biết đám chó mẹ này muốn gì, nhưng hiện tại không phải lúc, cơ thể này thậm chí còn chưa bắt đầu tu luyện công pháp, hắn cho dù tự tin cũng không dám nắm chắc có thể thu thập cả sáu người một lúc.
Bất quá Hùng cũng chú ý tới ánh mắt của Nhược Tuyết, trong mắt nàng rõ ràng bắn ra một chút quang mang bất thường hắn không hiểu được, nhưng Hùng lại không để ý nhiều, hắn vẫn tự tin nàng hoàn toàn trung thành với mình không phải bàn cãi.
Hùng tọa tại trên giường, bắt đầu thử dẫn dắt linh khí nhập thể, cho dù là con đường tu luyện nào đi chăng nữa bước đầu tiên cũng phải dẫn linh khí rèn luyện cơ thể.
Phải nói cơ thể này được rèn luyện rất tốt, tu luyện Thiên công giúp cơ thể thích ứng rất tốt với các lực lượng từ bên ngoài vào, có rất ít cản trở khiến Hùng rất nhanh hoàn thành một vòng chu thiên dẫn linh khí rèn luyện cơ thể.
Hắn hài lòng tiếp tục công việc tu luyện của mình.
Mất cả một buổi đêm Hùng cuối cùng cũng hoàn thành tu luyện, hắn sảng khoái duỗi người một cái đi xuống giường.
Vận động một chút Hùng rời khỏi hậu viện.
Đúng như Hùng đoán, bên ngoài lúc này là một cảnh tượng đầy dâm mỹ.
Các chủ Ngọc Kiếm các cùng tứ đại trưởng lão và đại đệ tử toàn thân trần truồng, các nàng đeo trên mình các món tình thú đồ chơi thể hiện đúng thân phân của mình.
Bốn cái chuồng chó bằng sắt nhốt bên trong bốn con chó cái, dây xích trên cổ bọn chúng cùng cột tại trên cửa chuồng chó.
Bất quá do chuồng chó quá nhỏ không thể hoàn toàn chứa đựng bốn con chó cái này khiến cặp mông căng mọng, cùng phần lưng tuyến trắng bị đè ép tạo thành những khoảng thịt lồi hình thoi thích mắt.
Bên cạnh chuồng ngựa và chuồng bò cũng không khá hơn là bao, cả hai khá nhỏ chỉ vừa đủ để chứa hai con súc sinh này, nhưng lại không có lớp rào thép chằng chịt như chuồng chó, dù vậy mông đít cùng làn da vẫn bị ép thành hình chứ nhập rõ ràng có thể nhìn rõ cả lỗ lồn đang rỉ nước.
Điều đặc biệt ở đây là cả hai chuồng đều có một khoảng trống lớn phía trước khiến cho đầu của ngựa và bò có thể thò ra bên ngoài, ngay bên dưới vị trí đó đặt một khay lớn, hiển nhiên là nơi chứa thức ăn.
Hùng hài lòng gật đầu, không có gì thay đổi suốt thời gian qua, hắn đi tới kéo mở cửa cả sáu cái chuồng để sáu cơ thể mỹ diệu kia quỳ trước mặt hắn.
Các nàng như một sủng vật thật sự bò tới dưới háng Hùng, dùng hàm răng trắng đều thẳng tắp cùng những đôi môi đỏ mọng của mình mở ra thắt lưng của hắn.
Rất nhanh cậu em của Hùng đã rơi ra đập thẳng lên mặt Thiên Băng, nàng hưng phấn dùng khuôn mặt của mình chà xát vài cái, đầu lưỡi cũng thè ra nỗ lực liếm láp từng tấc thịt trong ánh mắt đầy ghen tị của các tỷ muội còn lại.
Hùng thấy vậy điều chỉnh tốt cậu em của hắn rời khỏi mặt Thiên Băng trong ánh mắt đầy lưu luyến của nàng hướng lỗ tiểu về phía trước, rất nhanh một luồng nước màu vàng bắt đầu rỉ ra từ lỗ tiểu tưới về phía sáu nàng.
Các nàng cũng thu nhau xúm lại há miệng thật to cố gắng nuốt lấy những giọt nước thánh của chủ nhân càng nhiều càng tốt.
Cột nước này rất nhanh cũng kết thúc cả sáu nàng dường như vẫn chưa thỏa mãn bắt đầu liếm láp những giọt nước rơi trên dung nhan đồng bạn, thi thoảng lưỡi của các nàng quấn lại với nhau như đang chia sẻ chiến lợi phẩm.
Hùng quan sát một lúc nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn đã bị thu hút ở một bên thiên điện, nơi đó một con chó ngao đang nằm trong chăn ấm thoải mái hưởng thủ giấc ngủ của mình, cũng không quan tâm tới chuyện xảy ra xung quanh.
Chó ngao dường như cảm nhận được ánh mắt của Hùng cũng tỉnh dậy ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của một người một chó giao nhau trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh ánh mắt của con chó đã chuyển tới sáu thân ảnh trắng nõn đầy mỹ diệu dưới háng Hùng, nhưng nó lại chỉ nhìn một lúc rồi tếp tục nhắm mắt trở lại ổ chăn của mình.
Hành động của chó ngao hoàn toàn năm trong dự đoán của Hùng, dù nó là phần thân của hắn, có sinh mệnh và khả năng tư duy riêng thì trên bản chất nó cũng chỉ là một con chó, một con chó thì có thể có bao nhiêu tư duy cơ chứ, nó cũng không phải thiên cẩu.
Chờ một thời gian thích nghi hắn cũng nên hấp thu đống tín ngưỡng lực tích tụ trong người nó rồi, dù sao ngoại trừ Hoắc Huyên những phân thân khác của hắn cũng được tạo ra cho nhiệm vụ này mà.
Cứ như vậy một năm đã qua đi, thiên hạ đều rất thái bình, không có bất cứ thứ gì thay đổi trong một năm qua cả.
…
Còn tiếp…
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyencogiaothao.info/truyen/, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.