Thuần nữ thần công - Phần 22
Thiên Hùng rất vội, câu vội tới mức suốt quãng đường đều duy trì tốc độ rất nhanh không hề nghỉ ngơi.
Cho tới khi đứng trước Kiếm các cậu mới dừng lại, hai tay chống đầu gối thở hồng hộc liên tục, cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình bình ổn trở lại, sửa sang quần áo đã bị xộc xệch sau đó mới từ từ bước vào Kiếm các.
Quả nhiên trên chủ điện Kiếm các bà ngoại của cậu Diễm Kiếm tiên tử đã ngồi xếp bằng ở đó, đôi mắt nhắm lại như đang đả tỏa.
Thiên Hùng thấy vậy im lặng đứng một bên không dám ho he nửa lời, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi cho dù vừa rồi cậu đang thở rất gấp.
Không biết qua bao lâu Diễm Kiếm cuối cùng cũng phản ứng, nàng không động đậy chỉ nhẹ giọng nói.
“Ngươi tới muộn.”
Lời của nàng khiến Thiên Hùng đang suy tư giật mình tỉnh lại, cậu cúi đầu nói.
“Con thực lòng xin lỗi, có lẽ ngay hôm qua tập luyện quá mệt mỏi nên… nên con có hơi…”
Có lẽ do tuổi vẫn còn nhỏ nên Thiên Hùng cố gắng tìm lý do biện minh cho việc tới muộn của mình, hoặc có lẽ đây chính là bản tính của con người.
Cậu đâu có biết bà ngoại của cậu không hề quan tâm tới chuyện này, tất cả những gì bà ngoại cậu để ý là việc cậu tới muộn.
May mắn Diễm Kiếm cũng phần nào đoán ra lý do, nếu không nàng quả thực sẽ phát tác một lúc.
Nhưng nàng cũng không muốn để lộ ra, nàng cần duy trì uy nghiêm của mình trước mặt Thiên Hùng.
“Được rồi, không cần lý do. Hôm nay ngươi tới muôn hai canh giờ, ta phạt ngươi chạy hai vòng quanh tông môn trong một canh giờ. Nếu không hoàn thành vậy thì tiếp tục chạy tới tối.”
Mặt Thiên Hùng đen lại, cậu biết mình thế nào cũng bị phạt, nhưng hình phạt này cũng quá đáng sợ đi. Ngọc Kiếm các rất rộng, muốn cậu chạy hai vòng trong một canh giờ việc này thật sự quá khó.
Nhưng Thiên Hùng cũng không dám từ chối, cậu chỉ có thể im lặng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sau khi Thiên Hùng rời đi Kiếm các, Tuyết Mai, Hồng Thiên, cùng Thiên Băng tiên tử mới đi ra từ sau hậu viện.
Không nhầm rồi, các nàng là bò ra mới đúng, ở nơi này các nàng phải luôn nghi nhớ thân phận của mình, trên người các nàng phải luôn mang theo những công cụ chứng minh cho thân phận của các nàng.
Phía sau các nàng chính là chó ngao đang ngậm lấy dây cương nối với cổ các nàng.
Mười năm trôi qua chó ngao đã lớn hơn không ít, nó bây giờ đã hoàn toàn có thể chứa một người phụ nữ dưới bụng mà không cần các nàng phải co cơ thể lại như trước, hiển nhiên nó được chăm sóc rất tốt.
Diễm Kiếm thấy nó xuất hiện cũng rời khỏi chủ viện quỳ tứ chi tới trước mặt nó còn giả tiếng chó sủa vài cái.
Con chó ngao thấy vậy cũng liền bắt đầu công việc hàng ngày của mình.
Phải công nhận các nàng dấu rất giỏi, một người ngoài như Thiên Hùng hằng ngày đều tới đây nhưng đều không phát hiện ra vấn đề.
Có lẽ do Thiên Hùng là một đứa bé nên dễ dấu diếm, nếu đổi lại là một người trưởng thành việc này có lẽ đã bại lộ.
Một canh giờ sau. Một tiếng rên rỉ lớn đầy thỏa mãn phát ra từ Kiếm các, lúc này cả bốn nàng bao gồm Diễm Kiếm cả người đều trần truồng nằm sõng soài trên mặt đất, nơi đó còn dính đầy dâm dịch.
“Mau thu dọn đi, thằng bé sắp trở lại rồi.”
Diễm Kiếm lúc này cố nâng cơ thể rã rời của mình dậy, bắt đầu dọn dẹp xung quanh, những nàng khác cũng không ngoại lệ.
Thời điểm Thiên Hùng trở lại Kiếm các cũng trở về như lúc ban đầu, hơi thở của cậu lúc này đã vô cùng nặng nhọc, hai chân run rẩy không còn sức. Hiển nhiên cậu đã rất mệt mỏi.
Diễm Kiếm lúc này cũng đã ngồi trên chủ điện, nàng mặt lạnh nhìn về phía cháu mình, sau đó cầm rút từ trong tay áo ra một quyển sách ném về phía Thiên Hùng nói.
“Từ nay ngươi luyện công pháp trong sách này, nhớ không được tiết lộ nội dung bên trong với bất kỳ ai, cho dù là cha ngươi.”
Thiên Hùng nhận sách, liếc qua thấy tên trên cuốn sách “Thiên Công”, sau đó cúi đầu vâng dạ vài câu liền bị Diễm Kiếm đuổi ra ngoài.
“Ngươi chắc thằng bé phải học công pháp chứ, việc này cũng nằm ngoài kế hoạch.”
Thiên Băng xuất hiện sau lưng Diễm Kiếm trong mắt nàng mang theo sự nghi hoặc.
Diễm Kiếm không nhìn nàng chỉ thở dài một hơi trả lời.
“Không còn cách nào, chủ nhân nói qua phải tiến hành tu luyện công phát trong vòng mười ngày sau lần xuất tinh đầu tiên. Nếu không sẽ không thể tu luyện được nữa.”
“Cũng được. Nhưng ngươi phải quản lý tốt con gái ngươi, thằng bé không thể xảy ra quan hệ nam nữ trước khi tu luyện tới tầng ba.”
Thiên Băng cũng không cắn lấy chuyện này, nàng chỉ dặn dò Diễm Kiếm vài câu rồi trở về hậu viện, để lại Diễm Kiếm một mình trong Kiếm các rộng lớn.
Không ai biết Diễm Kiếm nghĩ gì, nhưng khuôn mắt nàng hiện lên vẻ u sầu khiến ta có thể đoán được phần nào tâm trạng của nàng lúc này.
Thiên Hùng mở mắt.
Cậu đang ngồi xếp bằng trước cửa kiếm các, đã hơn hai năm trôi qua kể từ ngày cậu bắt đầu tu luyện Thiên Công.
Mười hai tuổi cơ thể cậu đã lớn hơn, tâm trí cậu cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, cậu đã không còn ngây thơ như hai năm trước.
Dưới sự dẫn dắt của mẫu thần và bà ngoại, có thể nói cậu đã trở thành một tên dâm tặc, nấp phía sau biểu hiện quẩn tử kia cậu đã thành công đưa tất cả cao tầng của Ngọc Kiếm các thần phục dưới háng mình.
Nấp sau sự lạnh lùng, cao quý kia của các nàng chính là bản chất dâm đãng phát ra từ trong xương tủy được cậu khai phá. Tất cả đều nằm trong bóng tối, ngay cả cha cậu cũng không hề hay biết chuyện này.
Trong hai năm qua cậu đã tu luyện Thiên Công tới tầng bốn, Thiên Hùng không hiểu tại sao mình phải tu luyện công pháp này, trừ cảm giác tinh lực tràn đầy có thể kéo dài cuộc vui với nữ nhân cậu không tìm thấy bất cứ tác dụng nào khác khi tu luyện.
Điều đáng nói ở đây là công pháp này khác hẳn với việc luyện tập võ công, thậm chí cách nó hoạt động hoàn toàn khác với võ công, nó giống như tiên thuật được miêu tả trong truyền thuyết của Giao Trì thánh địa hơn.
Cậu từng nói ra nghi ngờ này với mẫu thân và bà ngoại, cũng muốn dừng việc tu luyện này lại.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là cả mẫu thân và bà ngoại vốn dĩ rất thuận theo ý mình lần này lại rất kiên quyết, không đồng ý để cậu dừng việc tu luyện lại.
Không còn cách nào khác, cậu vẫn phải tiếp tục tu luyện. Nhưng càng tu luyện Hùng càng cảm thấy ngờ vực, bởi vì từ khi bước vào tầng thứ tư của công pháp trí nhớ của cậu đột nhiên bị xáo trộn.
Thông thường một số ký ức của cậu đột nhiên biến mất, thay vào đó là một vài mảnh ký ức kỳ lạ mà cậu không thể hiểu được, sau đó mảnh ký ức đó lại biến mất đưa mọi thứ trở lại như ban đầu.
Hay là khi cậu cảm thấy ký ức của mình đột nhiên xuất hiện khoảng trống, như lúc cậu đang luyện võ trên sân vào sáng sớm khi mặt trời vừa mới ló rạng không hiểu sao khi cậu nhận ra mặt trời đã lên cao.
Cậu không thể nào nhớ được chuyện gì xảy ra giữa hai khoảng thời gian nay, cứ như trí nhớ của cậu trong khoảng thời gian đó bị xóa đi, biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ cậu.
Thiên Hùng đã nói với mẫu thân và bà ngoài về chuyện này, hai người đều rất lo lắng nhưng lại không có cách nào, thậm chí hai người đã mời thần y nổi danh nhất giang hồ xem bệnh qua cho cậu nhưng đều không tìm được nguyên do.
Thiên Hùng từng cho rằng chuyện này nguyên do từ việc cậu tu luyện Thiên công, bởi vì những triệu chứng này xuất hiện sau khi cậu bước vào tần bốn Thiên công.
Nhưng tất cả nghi ngờ của cầu đều bị mọi người bác bỏ, cậu không còn cách nào khác vẫn phải tiếp tục tu luyện công pháp cậu cho là vô ích này, tất cả chỉ vì đây là yêu cầu của mọi người.
Bất quá cũng vì điều đó nên cậu đã cố tình kéo dài thời gian tu luyện công pháp, nhưng người tính không bằng trời tính cho dù cậu có cố tình không tu luyện công pháp thì cậu cũng cảm nhận được công pháp đang tiến bộ hàng ngày, cứ như cơ thể cậu đang tự tu luyện vậy.
Cuối cùng sau một thời gian áp chế cậu đã cảm nhận được công pháp đã đạt tới tầng bốn đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tầng năm và cậu không thể ngăn cản điều đó.
Sau nhiều ngày chuẩn bị cậu đã sẵn sàng cho việc đột phá, cậu vẫn chưa nói cho mọi người biết mình sẽ đột phá tầng năm.
Cậu muốn bí mật làm chuyện này sau đó cho mọi người một bất ngờ lớn.
Vì thế cậu đã xin phép bà ngoại hôm nay cậu sẽ tới thành Ngọc Thanh thăm ông bà nội.
Một lý do tuyệt vời không ai có thể từ chối, ai sẽ đi ngăn cản một người cháu thể hiện sự hiếu thảo của mình cơ chứ.
Thiên Hùng đứng dậy rời khỏi Kiếm các, trước khi rời đi Ngọc Kiếm phong ánh mắt của cậu lại quét qua đống rương gỗ xếp cạnh đại môn, trong đầu vẫn luôn rất tò mò trong những rương này có gì.
Từ nhỏ cậu đã thấy những rương gỗ này nằm ở đó, suốt nhiều năm những rương gỗ vẫn nằm ở đó phái trên không hề có dấu hiệu bám bụi nào, hiển nhiên những rương gỗ này được sử dụng thường xuyên, nhưng cậu không bao giờ thấy có người mở rương gỗ ra.
Cậu đã từng tò mò thứ bên trong rương gỗ, nhưng mọi câu hỏi của cậu đều bị bỏ qua, cậu đã từng lén lút muốn mở rương gỗ ra, nhưng tất cẩ nỗ lực đều vô vọng, thậm chí có lần cầu còn bị phát hiện. Đương nhiên lúc đó kết cục của cậu cũng không tốt đi bao nhiêu.
Nhưng những điều đó vẫn không ngăn được bản tính tò mò trong người cậu, nó chỉ khiến cậu càng muốn biết những thứ trong rương gỗ là gì.
Thiên Hùng đã quyết định sau khi đột phá tầng năm thành công cậu sẽ xin bà ngoại chia sẻ bí mật về thứ trong rương gỗ, xem như sự đền bù cho thời gian cậu bỏ ra luyện tập một bộ công pháp không mang lại bao nhiêu lợi ích.
Nghĩ tới đây Thiên Hùng liền vui vẻ rời đi Ngọc Kiếm các, cậu không để ý rằng có một ánh mắt luôn nhìn theo bóng lưng của cậu.