THÚ VUI TÌNH DỤC - Chương 2.1
Hơn một năm sau ngày ông mất, gia đình Dung đang chuẩn bị lễ đám hỏi và sau đó sẽ là lễ cưới cho Dung, cô con gái sẽ lấy chồng để bắt đầu một cuộc đời mới. mẹ của Dung sau cơn chấn động mất chồng quá đột ngột, tuy vẫn chưa thể biết được lý do và hùng thủ sát hại chồng mình, nhưng người mẹ đó vẫn gạt qua tất cả vì khi đó hạnh phúc của Dung là trên hết.
Dung ngồi trước gươn, ngắm nhìn nét đẹp của chính bản thna6 mình trong chiếc áo dài cô dâu màu đỏ quen thuộc thường thấy ở những tiệc ra mắt, đám hỏi hay đám cưới truyền thống, cô ướm thử hạt cuỗi trắng và vòng kiếng sang trong mạ mà trai vừa trao cho nhà gái trong buổi lễ hỏi vừa kết thúc cách đó không lâu, lòng cô hạnh phúc vì sắp được làm vợ người mình yêu. Hôm nay là lễ hỏi trao sính lễ của nhà trai, 3 hôm sau sẽ là lễ cưới và đón dâu chính thức. cánh cửa phòng bật ra và tiến vào trong là một người đàn bà ngoài 40 tuổi với dáng vẻ đầy đặn và trong bộ áo dài nhưng toát lên vẻ mặn mà của phụ nữ tuổi trung niên, đó là bà Hạnh – mẹ của Dung.
– Mọi người về hết rồi hả mẹ
Dung thoáng thấy mẹ mình từ hình ảnh trong gương, thì cấ tiếng hỏi ….
– Về hết rồi con, mọi người ở xa nên cũng thux ếp về để trời tối lại khó đi.
Bà Hạnh tiến đến gần con gái mình, nhìn con xinh xắn mà bà vui mừng khắp khởi, con gái Dung thật đẹp trong bộ áo dài đỏ của cô dâu, lớp trang điểm mỏng càng tôn thêm nhiều nét đẹp trong sáng của Dung, đây chính là ngày hạnh phúc nhất của bà Hạnh, vì chỉ một tuần nữa thôi con gái yêu dấu bấy lâu sẽ theo chồng lên Sài Gòn, thỉnh thoảng bà mới có thể lên thăm con mình vì còn phải ở nhà chăm sóc vườn tượt … đất đai. Thấy mẹ mình tiến đến gần bên cạnh, Dung vừa cái xâu chữi ngọc trai lên cổ xong khẽ nhìn mẹ trong gương mà mỉm cười:
– Mẹ của con cũng đẹp lắm, có thua ai đâu?
– Thật không? (bà Hạnh hỏi lại )
– Thật mà, con chẳng nịnh mẹ đâu, trông hai mẹ con nhìn cứ như là hai chị em thôi.
– ừ nhỉ, ai bảo hồi đó mẹ sinh con sớm quá làm chi, hồi đó 20 tuổi là mẹ sinh con rồi … ah phải nha, mẹ cũng lấy ba con hồi bằng tuổi con đó chứ đâu (Bà Hạnh nói vui đùa cợt với đứa con gái mình)
căn phòng bé nhỏ mà ấm áp tình cảm cảu hai mẹ con, buổi tiệc đám hỏi vừa xong nên nhà trai cũng đá lên xe quay về Sài Gòn. Những vị khách cuối cùng cũng rời đi, trà lại căn nah2 nhỏ với hai người phụ nữ một không gian ấm áp, bên ngoài mặt trời bắt đầu lặn dần khi những tia nắng cuối cũng chiếu xiên xiên trên mặt đất tạo thành những vệt màu vàng óng chạy dài trên con đường đất mềm. Nhà Dung khi đó nằm giữa được vây bọc bỏi vườn cây, cái thời đó nhà cửa hãy còn thưa thớt lắm, nhìn xa xa mới thấy nhà hàng xóm …
nhưng cái không khí vui vẻ đó sắp bị phá vỡ, những tiếng xe máy lớn dần và gấp gáp dừng ngay trước cửa nhà. Đó không phải là âm thanh của một chiếc xe mà ít nhất là 3 chiếc xe đang dừng phía trước nhà của hai mẹ con. Tất nhiên điều đó khiến cho hai mẹ con phần nào bất ngờ vì không lẽ vẫn còn khách ghé thăm?
– Ủa, giờ này còn ai đến vậy nhỉ?
– Con không biết, mẹ có mời ai đến trễ không?
– Không ….. bạn của mẹ đều đến và dự lễ hết rồi … ai vậy nhỉ, để mẹ ra xem. Thôi con khoan hãy thay đồ biết đâu có khách đến trễ đó con, mình ra tiếp một chút.
– Dạ mẹ ….