Thứ Thách Tình Yêu - Phần 16
Ngày 2/9 là ngày Quốc Khánh, cái đó thì ai cũng biết, và đó cũng là sinh nhật mình, đặc biệt, đây là sinh nhật đầu khi mình và em yêu nhau.
– Em yêu, sinh nhật anh có gì đặc biệt tặng anh không?
Em nó cắn môi suy nghĩ 1 hồi xong tự nhiên quay ra liếc mình sắc lẹm :
– Có cái quý nhất thì anh lấy rồi còn đâu.
Mình ngờ ngợ, lúc này chưa biết là cái gì, tròn mắt hỏi:
– Cái gì cơ em?
Em nó đấm mình 1 phát vào bắp tay
– Còn hỏi nữa, hôm đi biển đó. – rồi phụng phịu dỗi.
– À, anh tưởng cái gì.
– Tưởng gì là tưởng gì, anh nghĩ nó không quan trong chứ gì?
Mắt long lanh tý khóc.
– Ấy không, anh nghĩ nó không quan trọng bằng 1 thứ khác.
– Thứ gì chứ? *nấc*
– Tình yêu em dành cho anh ( quá sến )
– …
– Đúng không em?
– Anh thì giỏi nói lắm, bao nhiêu lần bị cái miệng của anh dụ dỗ rồi.
Mình kéo em vào lòng nói:
– Thế sinh nhật không tặng anh cái gì đặc biệt à?
– Anh xem còn gì lấy nốt đi.
– Thôi đừng lôi chuyện đó ra nữa, anh xin lỗi.
– Tặng anh cái xích, xích vào cho đỡ chạy mất.
– Ý em nói anh là chó hả.
Vừa nói tay mình vừa đặt lên eo em, ừ cái là cho biết mùi luôn.
– Hí hí tại anh nói đó nha.
– Cô em giỏi lắm.
– Chứ sao nữa, giờ có anh rồi phải giữ, đứa nào động đến em uýnh chết.
– Thế giờ chuyện sinh nhật anh thì sao em, lần đầu anh sinh nhật có người yêu đó.
– Thì thổi nến cắt bánh đi chơi là hết, năm nào em chả vậy?
– Chán em quá đi.
– Hay mình vào bar đi, lâu quá rồi chưa vào.
– Thôi, anh không thích em vào đấy.
– Em thi xong rồi, có ảnh hưởng gì đâu, em thi đỗ anh chả thưởng gì cho em cả… – lại dỗi.
– Thưởng đi biển rồi đó thôi. – chết cha lại lỡ mồm.
Em nó lại quay ra lườm.
– Thưởng ?
– Anh nhầm, hìhìhì
– Chả biết thưởng hay em bị phạt nữa…
– Hay đi lên sapa không em.
– Dở à, lên đấy lạnh lại bẩn lắm.
– Anh có thằng bạn trên đấy, nó cứ rủ lên suốt.
– Xùy xùy thôi, chơi quanh Hà Nội thôi.
– Hà Nội chơi chán rồi còn gì đâu.
– Đi văn miếu đi anh, không biết còn thầy nào bán chữ không nhỉ?
em định xin chữ à
vâng, treo cho đẹp ý mà
rồi tối em với anh đi ăn,
rốt cuộc là sinh nhật năm đó chả có gì đáng nhớ, cũng chả được đi ăn, tại xin chữ xong lôi tuột em về “hành”