Thứ Thách Tình Yêu - Phần 15
Sau khi đỗ đại học, làm thủ tục nhập học, những ngày đầu đi học mình đưa đón, hướng dẫn chỉ bảo nhiệt tình, dần dần em nó cũng hòa nhập được với cái môi trường sinh viên mới.
Tất nhiên là nhiều người để ý em nó lắm chứ, nhưng cứ có vài vệ tinh quay quanh là em nó lại gọi mình đến lớp ôm tay đi ăn hoặc dạo, cái tiếng mình ở cái trường này 3 năm là quá đủ rồi, nên vài hôm sau là mấy ảnh bỏ cuộc hết. Em Phương cũng bị mấy con yêu tinh nó xoáy nhiều nhưng sau khi tìm hiểu gia thế nhà em thì chúng nó biết là muỗi đốt inox rồi nên cũng rút êm…
Chuyện của mình cả trường dần cũng biết hết, các buổi giao lưu ngoại khóa, họp hành với nhóm sinh viên năm 4 mình đều lôi em đi và ngược lại, em cũng lôi mình đi theo, dính nhau như sam, người thích, hâm mộ có mà cả bọn ganh ghét cũng không thiếu, mà điển hình là mấy đứa rỗi hơi tạo hẳn cho mình và em cái blog để chuyên bêu xấu.
Mình thì chả ngại bố con thằng nào hết, tại có 1 ông anh họ mở quán café nhưng chỉ là trá hình thôi, toàn độ bóng, lô đề cờ bạc các kiểu, bố mẹ mình thì ghét nó lắm nhưng mình thấy chơi được ( nó là đứa dụ dỗ mình đánh đề ) nó cũng quý mình, hơn mình 4 tuổi, nó bảo nhà mày như thế mà mày không hỏng là tốt, cứ như anh mày lúc ăn được thì không sao, đến lúc thua nó riết tận nhà, mà thằng anh họ này nó dạt nhà mấy lần rồi vì cái vụ bóng bánh, công an mời lên uống nước chán rồi, bố mẹ họ hàng khuyên bảo rồi nhưng đâu rồi cũng vẫn đấy thôi.
Nó cũng có để ý em Phương nhưng thấy mình và em Phương cặp với nhau thì cũng thôi, vỗ vai cười xòa, trước học cấp 3 hay bị mấy anh thanh niên trong làng dòm, tại trong trường cấp 3 cũng có tí hot nhưng chả bị các anh sờ đến người cũng là nhờ ông anh họ này, thỉnh thoảng nó kẹt tiền mình lại giúp nên nó cũng quý mình, lên đến đại học nó cũng đứng chống lưng nên cũng vênh lắm.
Trở lại chuyện em Phương trên giảng đường, thi thoảng lại được mấy anh đầu trâu đầu bò ( hồi đấy là mốt cái quần bò như của mấy anh thợ sơn ý, loang lổ loang lổ @@ ) đứng dựng toàn dream chiến trước cửa, mình đến đón thấy vậy cũng hốt, đứng cạnh chúng nó luôn, chắc mấy anh ngoại bang này cũng chưa biết mình là bồ em ý.
Đến lúc tan học Phương đi ra thấy mình đứng thì cười toe toét chạy lại, mấy anh thợ sơn lại tưởng bở cười lại ra bắt tay bị em nó chửi cho nhông kèn, mình thì quay xe đợi em nó coi như không thấy, chửi chán chê 1 hổi các anh mặt vẫn dày, chưa chịu buông, mình gác chân chống ra kéo tay em nó đi, mấy thằng lúc đầu trong mắt nhìn xong chửi:
– Đm thằng nhãi này ở đâu ra phá tao hả?
– Mày là thằng nào?
– Cút ra không tao đập vỡ mặt mày giờ.
Mình cũng hãi lắm chứ, 1 mình solo thì không xoắn chứ đông vào nó ốp xong mai lại nhờ ông anh họ đi hốt từng đứa 1 cũng mệt, may mà có 1 thằng sinh viên chạy ra rỉ tai cái gì đó, sau nó cũng lì lì nhìn mình nhảy lên phóng xe đi mất.
– Vệ tinh em toàn các thanh niên hổ báo như vầy anh cũng đau tim lắm.
– Sợ gì chứ, nó mà làm gì anh, em đến tận nhà nó treo cổ.
– Ầy ghê nha, chồng anh cũng đầu gấu ác.
– Hihi… về thôi anh.
Việc học của mình cũng như em Phương thì nó vẫn cứ như vậy, nhưng mình năm cuối học hành cũng vất, cố kiếm cái bằng khá ra trường nên thời gian đi với em cũng ít đi. Nói là ít đi chứ 1 tuần bình thường 7 ngày đi chơi với em thì giờ còn 5.
Mình toàn nhờ bạn mình vào điểm danh hộ em, mình với em lại ôm nhau đi ăn, em chỉ lườm mình :
– Học sinh gương mẫu ghê nha, thế mà mẹ em ở nhà toàn khen anh.
Mình bắt bẻ:
– Thế không muốn đi cùng anh chứ gì?
– Có… hihi…
Nhiều lúc mình nghĩ lại cuộc tình của mình, trôi qua đơn giản, dễ dàng quá, như vậy lại ít những kỉ niệm với em hơn, hôm rỗi rỗi ngồi đọc chuyện mấy cái truyện thiên về tình cảm trên truyencogiaothao.info/truyen, mình thấy có khi gặp chút trở ngại mới giúp tình yêu thêm đẹp hơn, nhưng ngẫm lại mình còn may mắn chán, nhiều người muốn như mình mà không được nên an phận thôi…