Thư ký, con dâu và người tình - Phần 37
Phúc cũng chỉ nói được từng ấy thì:
-“Tinh,toong” anh Phúc ơi, có nhà không bọn em ở bên thi công giàn hoa, sang để đo kích thước anh ơi.
Tiếng chuông cửa dồn dập rồi kèm theo là tiếng gọi làm hai kẻ say tình trong nhà giật bắn. Phúc đang tụt quần cũng phải kéo lên, còn Chi bật dậy như lò xo rồi mê lên tìm quần áo. Con bướm hồng hào ướt đẫm nhìn ngon như một miếng sushi vừa mới khoe ra cũng lại phải đậy vào. Phúc nhìn em như vậy thì đầy tiếc nuối, anh vớt vát lại một câu.
-Là thợ đến đo giàn hoa giấy, anh mới gọi mà lại quên. Hay để anh ra đuổi họ về rồi… mình tiếp tục.
-Thôi anh…mình còn nhiều thời gian mà, khi nào chính thức là của nhau, em sẽ cho anh hết, bất kể lúc nào.
Nàng nói vậy Phúc còn biết nói gì nữa đây, anh hậm hực đi ra, nhìn hệt như đứa trẻ con bị mất kẹo. Chi nhìn theo bật cười, nhưng thực lòng cũng có chút tiếc, cảm giác cùng người yêu ve vuốt thật sự quá mê ly. Nhưng rồi cô lại thấy mình như thế có phần hơi dễ dãi, cũng tự nói trong lòng nhất định sẽ không có lần sau, mà phải chờ đến ngày cưới. Phúc còn chưa biết con đường tòm tem của mình mới bít cửa, nếu biết hẳn anh sẽ buồn lắm đây.
Sáng hôm nay trên văn phòng, ông Danh thỉnh thoảng lại nhìn Chi rồi trầm ngâm, lúc đầu giờ chiều, hình như mọi ý nghĩ đã thông, ông mới gọi Chi ra nói chuyện.
-Chi này, chắc có lẽ trong vài ngày tới con phải giúp chú tìm một trợ lý thay cho vị trí của con rồi.
Quá bất ngờ vì lời ông nói, Chi hỏi lại để rõ hơn.
-Sao cơ ạ, chú nói lại một lần giúp cháu được không ạ.
-Ừ, Chi lập một cái danh sách những nhân viên nữ xuất sắc ở các phòng ban, sau đó tìm những người có đủ tố chất rồi giúp chú gọi họ lên ứng tuyển. Giống cách ngày xưa Chị Ngọc và chị Hạ của con đã làm ấy, nhớ không.
-Nhưng vì sao lại thế ạ, cháu…con đã làm gì sai hay sao hả chú.
-Ha ha, không làm gì sai cả, nhưng giờ con muốn làm con dâu hay chỉ làm thư ký thôi.
Biết nỗi lo của cô bé, ông Danh cười thật to rồi giải thích cho cô hiểu. Chi lập tức hiểu ra điều ông muốn nói, lúc này thay vì lo lắng cô lại đỏ bừng mặt vì ngượng.
-Chuyện của con và anh Phúc mới vừa bắt đầu thôi mà, làm như vậy liệu có vội vàng quá không.
-Vội, nhưng là thằng Phúc thấy vội vì quá yêu con, nó muốn cho tất cả mọi người thấy nó là của con và ngược lại.
Điều ông nói không sai, dù Phúc mới chỉ nói ra với ông lấp lửng. Đó là vào tối hôm qua, Phúc đã gọi điện đến hỏi ông.
-“Bố ơi, sắp tới tổng công ty có dự án nào lớn cần phải rất chuyên chú không ạ, nếu không, hãy để con tập trung sửa lại ngôi nhà và sắp xếp một số dự định trong tương lai được không bố.”
Ông Danh thừa hiểu cái dự định kia là gi nhưng thấy điều anh hỏi là hợp lý ông chấp thuận ngay. Chính vì thế hôm nay ông mới nói với Chi chuyện này.
Cô gái nào chẳng mong gắn bó với tình đầu dài lâu, Chi nào có khác, anh càng muốn gắn bó sớm, nàng lại càng vui. Em muốn giấu đi nụ cười ngượng ngùng của bản thân, vì thế đã tìm lý do để đi chỗ khác.
-Vậy cháu sẽ tìm hiểu về nhân sự xuất sắc ở các phòng ban, chậm nhất chiều mai cháu sẽ trình lên cho chú ạ.
Ông Danh gật gù, cũng chẳng cần nói thêm gì nữa, để cả căn phòng lại lặng im trở lại.
Chi làm công việc của mình một cách chuyên cần và hiệu quả. Đầu giờ chiều hôm sau cô đã đưa cho ông một danh sách gồm 8 người, họ đều là nữ và thuộc hàng xuất sắc nhất ở các phòng ban. Ông Danh chỉ nhìn qua một lượt, cũng chưa có lời gì để đánh giá, ông lại hỏi Chi.
-Con thấy ai có tiềm năng nhất.
-Dạ, có một chị rất xuất sắc, tên Hân, 26 tuổi, đang làm bên phòng kế hoạch, tốt nghiệp ngành quản lý Nhân sự nhưng có cả chứng chỉ kế toán khá uy tín. Được đánh giá là năng nổ, hoạt ngôn, nhiệt tình trong công việc và được đồng nghiệp rất quý. Trước đây khi chị Hạ lập danh sách ứng tuyển thay cho chị Hạ nghỉ, người này cũng được chị rất quan tâm. Nhưng hồi đó chị ấy chuẩn bị lấy chồng nên không sắp xếp được thời gian. Nếu không chưa chắc con đã được chọn.
-Con đừng xem nhẹ bản thân, dù gắn bó chưa lâu nhưng có thể nói con là trợ lý học hỏi nhanh nhất, làm việc cũng không có gì để chê.
Chi nhận lời khen thì cười thật tươi, em cũng hỏi ông xem lúc nào thì gọi chị Hân kia lên ứng tuyển.
-Gọi luôn đi, để cháu tranh thủ đào tạo được nhiều nhất.
Không phải chờ quá lâu, nửa tiếng sau đã có người gõ cửa. Chi ra mở cửa, đứng ngoài chính xác là cô gái mà em và ông Danh đang đợi, em niềm nở mời cô ấy vào, cô gái cũng vui vẻ cười đáp lễ.
Cũng như chị Hạ trước đây, Chi dùng ánh mắt, cố thử đánh giá chị ấy qua ngoại hình. Chị gái ấy có dáng người thanh thoát, làn da trắng hồng luôn ánh lên vẻ khỏe khoắn, và nụ cười là điểm sáng nhất trên gương mặt, rạng rỡ và đầy sinh khí, như thể chỉ cần cô xuất hiện là không khí xung quanh cũng vui lây. Mái tóc dài hay buộc cao năng động, đôi mắt sáng, long lanh chỉ khẽ liếc thôi cũng lộ ra ý cười. chang-kho-de-mac-ao-blouse-dep-nhu-thu-ky-kim-chi-em-cong-so-ai-cung-bon-chen-duoc-unnamed-19-…jpg Dễ hiểu vì sao trước kia chị ấy được nhận xét là: “dễ đem niềm vui và sự sôi động đến đám đông”.
Biết mình được chọn để ứng tuyển cho vị trí trợ lý Tổng Giám đốc Hân ít nhiều cũng lo lắng trong lòng. Nhưng không quá lâu sau khi tiếp xúc, cô được sự gần gũi của ông Danh và sự tận tình của Chi xoa dịu, chút căng thẳng kia gần như đã không còn.
-Vậy hiện tại bây giờ Hân đang sống với gia đình nhà chồng hay ở riêng. Chú hỏi thế để biết xem nếu thỉnh thoảng phải trao đổi công việc muộn thì có tiện hay không, đặc thù của công việc trợ lý chắc cháu cũng biết rồi.
Về sau khi đã xác định chuyên môn của Hân rất phù hợp cho công việc, ông Danh bắt đầu hỏi sâu hơn để xem hoàn cảnh có hợp nốt hay không, để thoải mái, ông cũng cho nàng xưng hô “chú, cháu” giống như Chi. Hân cũng thấy đây là cơ hội lớn với mình, nàng trả lời rất dứt khoát.
-Cháu và chồng ở nhà riêng, vì vậy những điều ấy không quá đáng ngại, cháu có thể khắc phục tốt. Chỉ có điều chồng cháu mới chuyển về đây, công việc tạm thời rất bận, nên thỉnh thoảng cháu hay phải thay anh ấy chạy về quê nội ở ngoại thành lo việc. Những lúc như thế mong Tổng Giám đốc tạo điều kiện được không ạ, vì nhà anh ấy chỉ có mỗi anh ấy là con trai.
-Hi hì, cái đấy thì chị cứ yên tâm, nếu là việc gấp trong gia đình chắc chắn Tổng Giám đốc sẽ ưu tiên, chú ấy luôn coi trọng những người đặt gia đình là trên hết.
Chi thay lời sếp mình mà nói, ông Danh cũng không hề phủ nhận mà tấm tắc gật đầu. Đến đây thì mọi khúc mắc cũng đã xong, không cần gọi thêm các ứng viên khác, Hân trực tiếp lên đây học việc vào 3 ngày sau, vừa đủ để cô bàn giao công tác cũ.
Từ ngày có thêm Hân, căn phòng nhộn nhịp hẳn, cô hay nói hay cười, lại có nhiều nét rất duyên, vì thế cô làm cả ngày ông Danh và Chi cũng vui theo, và cười nhiều hơn trước. Nhưng như thế không có nghĩa là Hân chểnh mảng, trái lại cô học việc rất nhanh, một phần vì cô ấy thông minh, phần nữa vì cô không ngại hỏi.
Thậm chí kể cả có một vài buổi tối cô gọi điện trực tiếp hết cho Chi rồi lại chuyển sang ông Danh. Hai người cũng không hề khó chịu việc đó, vì như thế giúp họ hiểu rõ lẫn nhau, cũng có ích để sau này làm việc ăn ý. Hân từ lo sợ mà giờ đây đã rất thích công việc này, vì thứ nhất cô có môi trường làm việc quá tốt với lương cao và cơ hội tiến bộ bản thân, thứ hai những đối tác của cô ở đây tuyệt vời quá mức. Nhất là ông Danh, cô không thể nghĩ đến rằng có một vị sếp nhẫn nại và khéo hiểu lòng người đến thế.
Đôi khi lời cô chỉ nói ra một nửa ông đã biết cô gặp khó khăn gì, và còn cái cách tận tình chỉ bảo của ông với cái giọng trầm trầm làm cô mắc nghiện. Tuy Hân chưa có nhiều sợi dây gắn kết tình cảm với ông như Chi, nhưng sự dạn dĩ khiến cô được nói chuyện với ông rất nhiều.
Những câu chuyện nói từ công việc lan sang đến gia đình, từ những khó khăn của cặp vợ chồng trẻ đến sự hậm hực của cô khi chồng hiền quá. Những lúc như vậy, ông Danh đã thể hiện rõ sự đạo mạo của bản thân, ông không lợi dụng tình huống để đổ thêm dầu vào lửa, mà nhiều lần đưa cho em lời khuyên tháo gỡ. Ví dụ như mẹ anh muốn sĩ với họ hàng mà bắt anh đóng tiền xây nhà thờ tổ 50 triệu, với lý do: “đóng càng nhiều các cụ càng để ý phù hộ, như vậy thì công danh của anh mới tiến bước, cũng nhanh có con.”
-Vậy mà anh ấy cũng đi rút tiền định mang về quê chú ạ, may sao cháu cản kịp, mẹ chồng cháu vì thế gọi cả hai đứa về vào ngày mai.
-Ừ, đàn ông là thế, khi trẻ thì đứng giữa 2 ngã rẽ tình yêu và sự nghiệp, đến lúc trưởng thành kết hôn thì lại đứng giữa mẹ và vợ mình. Khó để chọn cho đúng hoàn toàn lắm, vì thế cháu phải thật yêu chồng và đồng hành cùng cậu ta. Chỗ tiền kia dù có đưa hay không cũng phải thật khéo.
-Không đưa được chú ơi, tiền đó bọn cháu để lo việc cho chồng cháu bớt vất vả, không thể dùng vào việc khác.
-Nhưng nếu như cháu nói thẳng và quyết đoán thế sẽ rất dễ gây mâu thuẫn, xích mích mẹ chồng nàng dâu càng làm chồng cháu khổ thêm.
Hân nín lặng để nghe ông nói, cô tin một người từng trải như ông sẽ đem lại lời khuyên bổ ích cho mình.
-Thay vào đó, cháu hãy cùng chồng về quê, trước khi bỏ tiền đóng góp hãy bàn trước với mẹ chồng. Hãy giải thích rõ mục đích sử dụng số tiền đó cho bà hiểu. Mẹ nào chẳng thương con, biết không có số tiền con mình sẽ khổ chắc chắn bà sẽ nguôi. Tất nhiên bà vẫn sẽ còn cố chấp, vẫn muốn có mặt mũi với họ hàng, vậy hãy đóng góp ở mức gấp đôi gấp ba mức trung bình và nói rằng : “bọn con xin đóng trước một ít, nếu các cụ nhà mình quả có linh, để công việc của chồng con không cần tiền mà vẫn tốt đẹp, con xin nộp thêm 50 triệu nữa. Nếu không con xin phép dùng tiền này để lo cho anh, chứ nhìn anh ấy gầy dộc đi con chẳng nỡ. Mà Nhà thờ tổ của họ mình chắc còn phải thêm nhiều trùng tu xây dựng nữa, chắc chắn bọn con sẽ đóng nhiều thêm.”
Mắt nàng ánh lên, chưa thử cũng biết cách này khả dĩ, bởi vì tuy mẹ chồng hơi sĩ diện nhưng tình yêu với chồng cô thì khỏi phải bàn. Như vậy chỉ bằng vài câu, việc khó xử của chồng và cô đã được giải đáp, ông thật đáng để khâm phục.
-Nhìn gì chú, chuyện nhỏ ấy mà, chẳng cần cảm ơn đâu, đi pha chú ấm trà thật ngon là được.
-Vâng cháu biết.
Chi lúc này đang ngồi ở xa quan sát, thấy động tác vui vẻ của chị Hân cùng ánh mắt nhìn ông Danh tỏ ra vẻ ngưỡng mộ. Cô biết chị ấy cũng bị ông chinh phục giống như mình. Nhưng có lẽ vì chị đã có chồng và yêu chồng nhất mực, thì cảm giác kia hẳn sẽ dừng lại ở cảm kích và biết ơn, chắc chị ấy sẽ không bồng bột như em.