Thời máu lửa ta đã yêu - Chương 5
Cháp I.Chuyện cây đàn và em sinh viên nhạc viện.
Tôi yêu nhạc Trịnh cũng yêu luôn cả ghi ta.Ngày đi học,ngoài môn toán và cây đàn,ít chuyện gì khiến tôi phải ngẫm nghĩ và say mê.Thầy dậy đàn đầu tiên tên Phong,là nhạc công trong đoàn Văn công của quân khu.Chú là người đầu tiên ảnh hưởng tới nhân cách của tôi sau này một cách sâu sắc nhất.Chú đẹp trai,chơi đàn rất hay,nên trong trí nhớ của tôi,cuộc đời chú luôn luôn có những bông hồng bên cạnh.Bé cấp 1 tôi sống với bố ở tập thể quân khu.Ngày ấy đâu có những trò giải trí của trẻ con như bây giờ.Dù mới lớp 2 nhưng tôi đã nghịch nhất khu,rất hay kéo trẻ con trốn ngủ trưa đi xem đoàn văn công tập.Nhiều khi còn nhòm trộm các cô văn công thay đồ diễn.Bị ông già nện không biết bao lần mà không chừa được.Sau ông già thấy tôi thích đàn,cũng không quản nổi tôi nên nhờ chú Phong dậy.Chú học Cao đẳng nghệ thuật quân đội ra,nên trình độ và giáo án tương đối chính quy.Khu có gần chục đứa học nhưng có mỗi mình tôi kiên trì học được 5 năm.Có lẽ tôi nhiễm được tý phong trần của chú,nên đời tôi sau này lông bông.
Anh em nào còn nhớ ngày xưa có hội diễn văn nghệ sinh viên không?Năm ấy tổ chức trên đại học văn hoá.Trường tôi tham gia 2 tiết mục,hát tốp ca và đơn ca.Tôi tham gia tiết mục đơn ca,tỉa ghi ta cho một cá sấu chúa hát.(không biết ttrừng tìm đâu ra,mặt lạ hoắc nhưng giọng rất trầm ấm).Trước buổi diễn,trường có nhờ bên trường nhạc viện hỗ trợ khớp nhạc.”Cô giáo “ là một chị sinh viên năm 4(nhạc viện học các hệ 4 năm,6 năm mình không rõ chỉ biết chị hơn mình 2 tuổi).Chị tên Tr.Người Hà nội gốc.Ăn nói dịu dàng,đặc biệt thích ăn quà vặt.Trên người chị cơ man nào là đồ ăn vặt.Nhưng dậy trách nhiệm và nhiệt tình.Biết bao anh trường tôi si mê chị,vì chị mà làm thơ.Mỗi lần chị đến khớp nhạc,bọn tôi lại được ăn ké hoa qủa các ấy mang tặng.Chị không từ chối ai cả,nhưng cũng không cư xử với ai đặc biệt cả.Có lẽ đấy là sự khôn khéo của dân thành phố.Các anh cứ như thiêu thân lao đến,còn chị mãi như ảo ảnh xa xăm.
Đến tiết mục của tôi,chị không phải khớp nhiều vì tôi đàn khá chuẩn,còn cá sấu hát tương đối bài bản.
-Em học đàn lâu chưa?Thích nhạc trịnh à mà chơi khá thế
-Em nghiệp dư thôi.
Tôi với chị nói chuyện bắt đầu đơn điệu như thế.Cũng không biết tại sao sau này thân được,yêu được nữa.Chắc tại tình yêu nghệ sỹ bắt nguồn từ ánh mắt,từ sự đồng điệu.(Tiết mục của tôi bbì Tình sầu nhé mọi người)
Có câu nói chuyện đầu tiên,tôi và chị cỏi mở hơn.Khi biết chị là dân Hà Nội gốc,tôi than thở với chị
-Em yêu thu HN lắm mà chưa trải nghiệm thực tế bao giờ.Chỉ qua nhạc qua thơ thôi
-Cún trả công chị đưa đi chơi
-Chị muốn em trả công gì?Em có mỗi người thôi,chị lấy thì lấy.
Chị đuổi tôi ầm ỹ.Chúng tôi thân nhau như thế.Sau hội diễn,thay vai trò của M,chiều thứ 6 chị đón tôi.Tôi vẫn nhớ chị đi con chali cúc cu.Luôn đón tôi bằng một nụ cười toả nắng.Có lẽ tôi sy mê nụ cười chị.Chị không xinh chói chang,nhưng chị duyên.Ở bên chị,người đàn ông luôn cảm thấy bình yên,vui vẻ.Chị dẫn tôi đi ăn kem Thuỷ tạ,lê la uống bia tạ hiện,chui vào ngõ yên phụ con ăn bún Ngan….Tôi nhớ cô bán bún Ngan trên Yên phụ tên Xuân.Hôm nào đến muộn là không có chỗ ngồi.Nhưng tôi với chị lần nào cũng lên ăn ở đấy.Chị bảo qquá đấy có ma làm,ăn một lần là nghiện.Có lẽ Hà nội trong tôi là hình bóng chị.Nên thơ.Tình tự.Và cứ như thế tôi yêu.
-CÚn yêu chị á,điên à,trẻ con biết gì
Ngày tôi tỏ tình,chị bảo vậy.Phí 30 bông hồng tôi kỳ công bó(Tại sao là 30 bông?Tôi mua 50 bông,về bó kiểu hoa cưới,khổ kịch thủ chỉ bó được 30 bông)
Tôi nặng im không nói.Buồn buồn như ra hồ tây sương khói mông lung.
-Đùa đấy,giận à.Yêu chị vẫn phải gọi chị đấy.
Giờ gọi chị bằng mẹ em cũng đồng ý ấy chứ.Ôm chị vào lòng.San sẻ hơi ấm cho nhau.
Tình yêu tôi đơn giản thế thôi.Nếu được chọn một phụ nữ làm nàng thơ của đời mình,không do dự,tôi sẽ chọn chị.Chị là tâm hồn nghệ sỹ ẩn dấu sâu thảm trong con người tôi.Tôi có thể kiên trì nghe chị lải nhải về tắc đường cả tiếng,về bát bún ngan hôm nay ít hơn hôm trước một miếng thịt,hay tôi hôn chị mạnh quá làm môi chị đau.Chị không sexy như M.Ko hiến dâng như M.H,nhưng chị đàn bà nhất trong đàn bà đi qua đời tôi.Anh em sẽ thắc mắc,đàn bà là gì?chị chẳng phải đàn bà hay sao?Xin thưa,với đàn bà luôn là phái yếu,để đàn ông che chở,yêu thương.Sự nhạy cảm,yếu đuối hay nũng nịu của chị khiến thằng đàn ông trong tôi cao lớn và mạnh mẽ.
Chị cao có 1m58 thôi.Nhỏ nhắn,xinh xinh,nói chung đủ dùng.
Tôi có chị vào đúng ngày 22/12 năm ấy.Hôm ấy chị xuống nhà tôi ăn cơm.Ăn cơm xong tôi đàn cho chị hát.Rồi im lặng.Rồi nhìn sâu vào mắt nhau.
Hôn.chúng tôi hôn nhau đến hổn hển.Bế thốc chị lên,hôn lên môi,lên mặt,lên mắt và lên môi.Tôi bế chị như thế,đi quanh và đích cuối cùng là trên giường.Tôi lột đồ chị.Chị lột đồ tôi.Cả 2 cùng gấp gáp như đi chiến dịch.Chị rất trắng.Vú tròn xoa,nhưng nhỏ.Đầu ty rất bé.Hồng hồng.Tôi mút vú chị như ngấu nghiến,như vồn vã mê đắm.Rồi ttrườ xuống liếm mút bướm chị.Bướm chị gọn gàng ngay ngắn.
ƯỚT ĐẪM
Chị không ccò là con gái.Tôi biết điều này từ lúc chưa yêu chị.Nhưng với tôi,điều ấy đâu còn quan trọng nữa.Vì chị lúc này,đang của riêng mình tôi thôi.Đúng.Chỉ mình tôi thôi.Chúng tôi khám phá mọi ngóc ngách cơ thể tôi.Chị ngậm chim tôi ngượng ngập.Nhưng đày trân trọng.
Tôi địt chị.Chị rên xiết.Chị nhỏ người,nhưng là một trong số ít những người phụ nữ theo kịp tiết tấu của tôi.
-CÚn chơi chị đi,chị sướng quá.Chưa khi nào chị sướng thế này đâu.
-Gọi là anh đi,em đẻ con cho anh nhé
– Không,cún mãi là cún của em thôi
Chúng tôi vỡ oà trong sung sướng.nằm vuốt ve nhau
-Em biết,anh rồi cũng sẽ có người phụ nữ khác,em rồi cũng sẽ có người đàn ông khác,nhưng giây phút này em hạnh phúc lắm.
Không biết sao tôi im lặng.Hôn lên môi chị.Khơi lên dục hoả để tiến vào trận chiến thứ 2.
Sau này hỏi chị vì sao ngày ấy chị nói vậy,chị bảo là nhạy cảm của người đàn bà.Nhạy cảm của người nghệ sỹ.Tôi chưa bao giờ hiểu rõ con người chị.Hiểu đến từng ngóc ngách,đủ sự bao dung cho tâm hồn chị.Chị mãi là mùa thu Hà Nội.Man mác buồn.Man mác vui.Nhưng không bao giờ quên được,dù chỉ ghé qua một lần.
(Tôi và chị yêu nhau 2 năm,ngủ với nhau nhiều lần,sau này chị vào Nam,lấy một anh người Hà Lan.Giờ chị không đi hát nữa,yên phận làm bà chủ gia đình giàu có.Chị vẫn luôn gọi tôi là Cún,bây giờ cũng vậy,luôn là vậy và sẽ là vậy)