Thời máu lửa ta đã yêu - Chương 4
Chương II. Hà nội một thời để nhớ
Tự sự:Xin được trích ở đây một đoạn lời tự sự của Trịnh Công Sơn,để yêu đời hơn sau những hằn sâu của thời gian và mưu sinh.”Có những ngày tuyệt vọng cùng cực,tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau.Từ buổi con người sống quá rẻ dúm,tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá.Tôi không còn gì để chiêm bái,ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung.Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng,để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa.Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc,vừa là kẻ chiến thắng,vừa là kẻ chiến bại.Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống,để đưa đến những đấu trường.”
Kết thúc những ngày tháng gian khổ huấn luyện tân binh,tôi trở về trường.Như mọi trường đại học,ngày tháng của tôi là những chuỗi ngày dài lê thê trên giảng đường.Từ thứ 2 đến thứ 6,tôi học tập trung,chiều thứ 6 M lại đón tôi về với vòng tay em.Chúng tôi sống với nhau với sự đồng thuận của 2 bên gia đình nội ngoại.Ngày tháng bên em là quãng thời gian yên bình nhất trong cuộc đời tôi.Tôi hạnh phúc.Em hạnh phúc.Đời tôi thiệt thòi nhiều so với người khác,quãng thời gian tôi thực sự sống dưới mái ấm gia đình rất ít.Bé là chuỗi ngày lê thê chinh chiến của bố.lớn lên chỉ sống trong vòng tay ông bà ngoại.Rồi là những ngày tháng học xa nhà.Bên M tôi cảm giác được mái ấm gia đình.Gia đình nhỏ thôi nhưng là gia đình của riêng tôi.Em dịu dàng.Tôi dâng hiến.Chúng tôi lao vào nhau như định luật hấp dẫn.Như một nhu cầu để vơi đi những khát khao,đam mê của tuổi trẻ.Nhưng đêm bên em,chúng tôi vẽ ra biết bao mộng tưởng về bức tranh tươi sáng của tương lai.Thậm trí,tôi còn hình dung ra nhứng đứa con trai,con gái của mình.Tôi luôn thích con gái,giống em,mạnh mẽ và xinh đẹp.Em lại thích con trai,nhưng em luôn bảo:con trai em sẽ không đêủ như anh.(Không biết em đểu ở chỗ nào nữa,đểu mà lừa được mẹ nó lên giường à).
Học xong năm thứ nhất,Vợ chồng anh Cả tôi sang pháp định cư.Nghe theo tiếng gọi của kinh đô thời trang và ánh sáng,em đề nghị được đi du học.Tôi luôn tôn trọng mọi sở nguyện của em nên cũng không phản đối.Vì tôi biết rằng,chúng tôi sinh ra để dành cho nhau,xa nhau càng làm chúng tôi yêu nhau hơn mà thôi.Hồi ấy trẻ,sống bằng hoài bão,bằng lý tưởng mà anh em.Từ bé tôi đã yêu sự chia ly của lính.Có thể mọi người cười nhạo việc này,nhưng ngày ấy tôi nghĩ vậy đấy.Có lẽ ngày ấy,tôi ngăn cản,em sẽ không đi,nhưng tôi ghét phải áp đặt cuộc sống cho người khác,nhất là người tôi yêu.Tôi muốn thấy em bay cao,bay xa chứ không muốn em sống trong một cái lồng.(Mọi người đừng thắc mắc tôi và em hiện tại thế nào.Chúng tôi vẫn độc thân,vẫn yêu nhau và em là mẹ của 2 con tôi.2 con trai và chắc không đểu như bố nó.Hiện tại em ở Pháp,còn tôi ở Ship.Ngày ấy em đi,thì tôi ngày hôm nay mới có nhiều chuyện tình để kể với anh em chứ.)
Xong lời nói đầu.Bắt đđù vào các cháp nhé anh em