Thợ Săn Gái - Chương 10
Chương 10: Câu Chuyện Có Thật (2)
Hải vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Bà Ba, lão hớp một ngụm cà phê, giải khát rồi cười nói:
– Mẹ cái đám nóng vội, đúng là tụi thanh niên trẻ trâu! Cái gì cũng có nguyên do của nó, tao dừng lại vì thế chuyện bắt buộc phải dừng, chứ nếu tao lia lịa kể, chuyện sẽ trở nên nhàm chán, chưa kể sẽ bị cạn hơi mà chết cũng không chừng!
Mắng đám nhóc, lão Hải hậm hực làm mặt quạo nhưng mà vẫn chịu kể tiếp.
– Trước khi kể tiếp, tao hỏi tụi mày một câu, nếu những đứa ở đây là Diêm Vương, vậy thì lần này tụi mày sẽ cho Dracula biến thành cái gì?
Hải buông một câu đầy thâm thúy, lão cười cợt mồi lên điếu thuốc mới, chờ đợi câu trả lời của đám nhóc.
Và dĩ nhiên, câu chuyện vì vậy liền trở nên sinh động hơn rất nhiều.
– Cho hắn làm con ve chó đi! Cái tính bẩn bựa này thì chỉ có mà hút máu chó!
Thằng Nam nói vội, nó không còn rầu rĩ nữa, thay vào đó là gương mặt háo hứng, đoán mò.
– Nên cho nó đầu thai thành trâu bò hoặc là người đi, nếu cứ hút máu nữa thì sớm muộn cũng bị đánh chết như hai lần trên!
Vò cằm suy nghĩ, rốt cuộc cu Quý cũng nói lên ý nghĩ của bản thân.
– Ồ! Thằng này suy nghĩ có phần khác lạ à nha!
Ánh mắt đầy ý cười nhìn Quý, lão Hải ngạc nhiên khen, ý tứ biểu dương rõ trong lời nói.
– Nên diệt trừ nó mọe đi cho rồi, tính cách như đàn bà ý, hở ra cứ bị giết chết là lại chạy tới gặp Diêm Vương, mọe, ăn vạ vừa thôi chứ!
Đúng là không nói thì thôi, thằng Hùng vừa mở miệng ra là nghe cái mùi tanh khiến người ta muốn đập cho nó mấy đập, nói chung là nó dường như không hiểu vấn đề.
Không ai quan tâm tới nó luôn, đám nhóc nhìn về phía lão Hải, chờ đợi câu trả lời từ lão, ngay cả Bà Ba trong bộ đầm ngủ ren đen đứng phía sau cũng tỏ vẻ thích thú, đôi chân trần trắng nõn vắt chéo lên cái ghế nhựa, lẳng lơ khiêu gợi, lâu lâu còn nhìn một vài thằng cu mới lớn, liếc mắt đưa tình.
Tuy được gọi là Bà Ba nhưng diện mạo, vóc người lại không có già như biệt danh, đây là một nữ nhân tuổi độ hai mấy, còn rất trẻ trung, xinh đẹp.
– Khà khà! Tụi bây chả có một thằng nào đoán được ngụ ý của câu chuyện hết, hèn gì học văn dốt thấy mẹ!
Cười mắng, Hải cũng thầm kêu may mắn khi không có thằng Hưng ở đây, cái thằng quỷ ranh ấy, nó luôn tinh ý canh bắt bài lão một khi lão mở miệng xạo lìn.
– Nghe tao kể tiếp nè!
Chú Hải bảo vệ tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở.
Khóc lóc van xin, Diêm Vương cũng nhức cái đầu, cảm thấy áy náy vì không hỗ trợ cụ thể cho Dracula, nếu biết trước như vậy thì lão đã sớm sai hai tên Đầu Trâu – Mặt Ngựa dẫn hắn đi đến tận nơi đầu thai.
Âu cũng là cái số, Diêm Vương lại một lần nửa nhân nhượng, ưu ái ban cho hắn thêm một cái mạng, lần này đích thân Diêm Vương đứng ra đảm bảo và tư vấn nhiệt tình cho Dracula, nói hắn chắc chắn sẽ không bị giết chết nữa, hơn nữa còn được hút máu hả hê, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần nằm ở một chỗ chờ đợi là được.
– Giờ thì tụi mày biết nó được biến thành cái gì chưa hả? Hắc hắc!
Nụ cười bê bối lấp ló trên môi Hải, lão càng nghĩ càng cảm thấy mắc cười, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm, sự mờ mịt trên mặt của đám học sinh còn trong sáng, như một mặt giấy trắng, một tấm chiếu mới mua!
Chưa từng trải!
– À há! Con biết rồi bố! Há há, thiệt là bựa con mẹ nó cháy, lạy bố luôn!
Thằng Quý chợt bật cười ha hả, tay nó vỗ lên đùi thằng Nam bộp bộp mấy cái đau điếng, Nam ức lắm, nhưng cũng ráng kìm lại, mặt nó hầm hầm gạ hỏi Quý:
– Ê, rốt cuộc là cái gì vậy mạy?
Không chỉ riêng Nam, đây còn là câu hỏi của cả đám nhóc đặt ra, bọn nó lúc thì nhìn thằng Quý, khi lại nhìn lão Hải, vẻ mờ mịt hiện rõ trong đôi mắt ngây thơ.
– Há há! Là cái Băng Vệ Sinh chứ cái gì nữa! Thứ ở giữa hai chân phụ nữ ngày “đèn đỏ”, con nói có đúng không bố?
Thằng Quý la toáng lên, nó cười hả hê cho đến khi ánh mắt non nớt bắt gặp phải gương mặt đỏ bừng của Bà Ba, không biết từ lúc nào “chủ quán” đã xuất hiện sau lưng bố Hải.
Nụ cười trên gương mặt Quý cứng đơ, nó là thằng đầu tiên nhổm mông khỏi ghế, chuẩn bị chạy….
– Dìa dia! Lạy bố Hải luôn! Tự tin khoe cá tín, siêu chống thâm….móa, bụa vkl bố ạ!
Thằng Nam, tụi bạn nó ùa lên như sấm dậy, đứa nào cũng à lên một tiếng hiểu ra, cười như điên dại.
– Bộ vui lắm hả? Suốt ngày rảnh rỗi tàm xàm, chỉ biết dạy hư tụi nhỏ! Còn thằng Quý, lanh lắm ha? Có tin là tao cấm mày tới đây luôn không hả?
Bà Ba thình lình đứng phắt dậy, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, hàm răng trắng cắn chặt môi hồng, bực tức quát lên, cô ta vỗ vai lão Hải mấy cái, bóp mạnh khiến cho cả người lão run rẩy chấn động, sau đó liền quay sang mắng cho thằng Quý một trận, không quan tâm nữa, Bà Ba hậm hực vuốt mép đầm ngủ ngắn ngủn, vùng vằng đi vào trong nhà, mặc kệ đám người ở ngoài cười khoái chí, đám học sinh thì hí hửng chọc ghẹ nàng.
– Ơ kìa chị Ba! Tôi….
Lão Hải miệng lưỡi cứng đơ, khô khốc nhìn bóng lưng của Bà Ba khuất sau cánh cửa, cặp mông to tròn tưng tưng núng na núng nính bên dưới cái đầm ngủ màu đen.
Hải không nói nên lời, lão nhìn Bà Ba, khong phải vì ham muốn cái đẹp mà là thực sự sợ hãi, nhớ lại quá khứ, lại nghĩ về cái thân phận của bản thân hiện tại, lão biết bà chủ quán này không phải là dạng đơn giản, hơn nữa đôi bên còn có quen biết sâu xa với nhau.
– Á há! Hôm nay Bà Ba dỗi kìa tụi bây ơi!
Tụi thằng Quý la làng hết cả lên, cho đến khi thấy nàng từ trong nhà bước ra, trên tay cầm theo một cây chổi lông gà, cả đám mới vội quăng ghế bỏ chạy, bỏ lại lão Hải ở đó một mình gánh đạn!
Trong quán vang dội tiếng cười, bọn họ biết rõ, tính cách của bà chủ là như vậy, hay giận dỗi như thiếu nữ mới lớn, nhưng mà chỉ một lát là bình thường trở lại ngay!