Thiên Bảo Chi Mệnh - Chương 37
Chương 37: “Chào cờ” buổi sáng
Trước khi được đưa vào phòng cấp cứu Trần Thiên Bảo cũng đã kịp liếc nhìn qua cô gái đó một chút. Trên khuôn mặt cô ta nhầy nhụa máu tươi, trên áo cũng đã thấm đẫm một màu đỏ. Có lẽ cô ta bị đánh một cú rất mạnh vào đầu mới ra nông nỗi như vậy.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt đã bị che đi bởi máu nhưng Trần Thiên Bảo vẫn có thể đoán được. Đó là một cô gái ước chừng 25 tuổi, đường nét trên khuôn mặt cũng có vẻ khá xinh xắn.
Với một vết thương đáng sợ như vậy mà lại còn ở đầu nữa, đội ngũ bác sĩ sẽ cần rất nhiều thời gian trong phòng phẫu thuật để giữ lại mạng sống cho cô ta.
Nhớ lại mục đích của mình là đang đi đến căng tin, Trần Thiên Bảo thấy mình đến căng tin ngồi một mình cũng có chút buồn chán, còn Phạm Việt Hoàng có ở lại đây cũng chẳng để làm gì liền lôi kéo:
– Em đang đến căng tin anh có muốn đi cùng không?
Phạm Việt Hoàng mất vài giây suy nghĩ, anh đang muốn kéo gần quan hệ với con trai ngài Đại Tá đây sẽ là một cơ hội tốt, đồng thời biết đâu lại nghe ngóng được thông tin về mấy kẻ đã hành hung hắn thì có thể sẽ lập được đại công rồi. Lúc này Phạm Việt Hoàng nhìn về phía đồng nghiệp của mình nói:
– Cậu ở đây giúp tôi để ý nhé!
Người đồng nghiệp kia chỉ có thể gật đầu đồng ý, anh ta không nhận lời không được. Đơn giản là vì quân hàm của Phạm Việt Hoàng đã là Thiếu Uý còn anh ta mới chỉ là Thượng Sĩ. Chỉ hơn nhau một cấp thôi nhưng người vừa lôi kéo Phạm Việt Hoàng lại là con trai cưng của ngài Đại Tá, nhìn quan hệ bọn họ đến mức như vậy anh ta cũng không dám dị nghị điều gì.
Sau khi hai người đến căng tin bệnh viện Trần Thiên Bảo gọi chai nước lọc trong khi Phạm Việt Hoàng lại mua cho mình cà phê đóng lon.
Chợt hắn phát hiện ra bản thân mình đang không có xu nào dính túi, bởi vì sau khi rơi vào hôn mê rồi nhập viện quần áo của hắn đã bị thay ra, đồ đạc cá nhân cũng không biết đang ở nơi nào. Nhìn vào sự lúng túng của hắn Phạm Việt Hoàng liền hiểu rõ nguyên nhân đành phải đứng ra trả tiền cho cả hai.
Rõ ràng người rủ rê anh ta cùng đi căng tin là hắn mà lại để cho Phạm Việt Hoàng trả tiền dễ khiến người ta có ý nghĩ khác, tuy nhiên Phạm Việt Hoàng cũng không phải người nhỏ nhen đến thế.
– Anh thấy vụ đó thế nào?
Sau khi ngồi xuống một bàn trống, đặt chai nước lọc uống được vài ngụm trong tay xuống Trần Thiên Bảo lên tiếng.
Nghe thấy câu hỏi của hắn Phạm Việt Hoàng hơi ngớ người một chút, anh ta đang nghĩ đến vụ án hắn bị hành hung nên chưa hiểu câu hỏi của hắn là về vụ đó hay là về cô gái vừa rồi.
Trong vụ án cô gái kia chưa có nhiều thông tin, tất cả những gì biết được anh đã nói với hắn trước đó rồi. Phạm Việt Hoàng cho rằng hắn đang hỏi về vụ án hắn bị hành hung nên nói:
– Đã bắt được hai thủ phạm, một tên là Lê Đình Trọng, còn một tên là Phạm Quốc Khánh, đã điều tra rất nhiều chỉ biết ba tên đã bỏ trốn thì có hai người là Khang và Tùng, còn kẻ thứ ba cho dù có hỏi thế nào bọn chúng cũng không khai.
– Dùng “biện pháp nghiệp vụ” chúng cũng không khai à?
Trần Thiên Bảo hơi cười cợt hỏi lại.
Nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của hắn Phạm Việt Hoàng mỉm cười lắc đầu nói:
– Mấy tên này cũng có chút cứng đầu đấy.
Nói đến đây anh ta ghé lại gần hắn nói nhỏ:
– Ngài Đại Tá ra lệnh “bằng mọi cách” phải moi được thông tin từ chỗ của bọn chúng. Vậy nên bọn chúng ăn khá nhiều “hành” đấy!
Ngài Đại Tá trong lời nói của Phạm Việt Hoàng chắc chắn là ông bố của hắn rồi. Có thể thấy vụ việc này đã làm ông tức giận đến mức tự mình ra lệnh cho cấp dưới sử dụng mọi thủ đoạn. Bình thường những việc như vậy thường được làm trong im lặng, mặc dù không nói rõ ra nhưng ai nghe cũng có thể hiểu được ẩn ý trong đó.
Thấy hắn im lặng không nói gì Phạm Việt Hoàng hỏi tiếp:
– Mà sao tự nhiên em lại dây vào mấy thành phần đó làm gì cho thiệt thân?
Nhắc đến mới nhớ, hắn dính vào việc này cũng vì một cô gái, đến đây Trần Thiên Bảo liền hỏi:
– Mà cô gái đi cùng tên Phạm Quốc Khánh đó bây giờ sao rồi?
– À cô gái đó được gọi lên để lấy lời khai xong cho về rồi! Cũng chẳng thu được gì nhiều, chỉ biết em đứng ra giúp đỡ cô ta khi bị Phạm Quốc Khánh hành hung!
Nói đến đây Phạm Việt Hoàng nhìn hắn với ánh mắt có chút kỳ lạ. Theo lời khai của cô gái đó thì hắn và cô ta không có bất kỳ quan hệ gì. Vậy mà không hiểu tại sao vì một người lạ mà hắn lại để bản thân bị đánh ra nông nỗi như vậy.
Trần Thiên Bảo muốn hỏi thêm một chút nữa về cô gái ấy nhưng thấy sự thay đổi của Phạm Việt Hoàng đành nuốt lại.
Trong khi hai người bọn họ rơi vào trầm tư thì ngoài hành lang có một người phụ nữ di chuyển một cách vội vã, người đó là Phan Như Ý.
Trần Thiên Bảo không biết tại sao cô lại vội vã đến như vậy liền lên tiếng gọi.
Ngay khi nghe thấy tiếng gọi của hắn Phan Như Ý thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hỏi ra mới biết do đã quen dậy sớm, hôm nay cũng vậy đúng 4h30 Phan Như Ý tỉnh giấc thì không thấy hắn đâu, phòng vệ sinh cũng tắt đèn chẳng có một bóng người. Cứ tưởng hắn xảy ra chuyện cô liền vội vã đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, đến khi thấy hắn đang uống nước cùng Phạm Việt Hoàng mới thả được cục đá có tên lo lắng chặn ngang họng xuống.
Phan Như Ý lúc này mặc trên người một chiếc váy ngủ kín đáo, nhưng một chiếc váy ngủ không đủ để che hết sự gợi cảm từ cơ thể cô. Bầu ngực tròn trĩnh, bờ mông nảy nở khiêu gợi, điểm thêm vài sợi tóc rối do vừa ngủ dậy chưa kịp chải chuốt. Tất cả những thứ đó kết hợp lại ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông ở đây, đa số đều là những người đã có gia đình và trên 50 tuổi.
Có lẽ không chỉ có đàn ông mà còn có rất nhiều phụ nữ cũng chú ý, tất nhiên hầu hết ánh mắt của phụ nữ đều là ghen tị bởi vì Phan Như Ý đã thu hút chồng của họ. Có người thì xoắn tai, có người thì véo hông để kéo ánh mắt chồng mình ra khỏi Phan Như Ý.
Phạm Việt Hoàng ban đầu cũng hơi có chút để ý nhưng nghĩ đến ánh mắt tràn ngập lửa giận của ngài Đại Tá cao cao tại thượng, anh ta rùng mình một cái rồi ngay lập tức thu hồi tầm nhìn.
Đúng lúc này điện thoại của Phạm Việt Hoàng reo lên, lấy chiếc điện thoại ra nhấn nút nhận cuộc gọi rồi áp lên tai:
– Ok tôi biết rồi!
Sau một hồi nghe điện thoại Phạm Việt Hoàng trả lời.
Sau đó anh ta nhìn về phía hắn nói:
– Cô gái kia đã tạm qua cơn nguy kịch, nhưng liệu có tỉnh lại hay không còn chưa biết, cô ấy bị thương ở đầu rất nặng, anh phải lấy thông tin rồi quay về báo cáo. Em nghỉ ngơi đi nhé!
Nói rồi Phạm Việt Hoàng không dám nhìn Phan Như Ý mà cúi đầu chào một cái rồi vội vã rời đi, chủ yếu anh vội vã như vậy là vì không dám ở lại thêm tránh xuất hiện những suy nghĩ khác thường với Phan Như Ý, cứ nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của Trần Thanh Hải là anh ta đã toát mồ hôi rồi, ai bảo cô quá mức gợi cảm đến như vậy.
Nghe thấy chuyện cô gái nào đó Phan Như Ý thắc mắc hỏi:
– Ủa cô gái nào vậy con?
– Khoảng 30 phút trước có một cô vừa bị hành hung đến mức nhập viện trong tình trạng nguy cấp. Cô ấy là nạn nhân suýt bị bắt cóc, con cho rằng có khả năng rất cao là có liên quan đến vụ của Lý Nhật Hà.
Vừa đi về phòng chăm sóc đặc biệt của mình hắn vừa giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Phan Như Ý nghe. Thời điểm hắn kể xong cũng là lúc hai người bọn họ đi đến cửa phòng.
– Có liên quan đến vụ của Lý Nhật Hà….?!? Sao con biết là liên quan?
Vừa bước vào phòng Phan Như Ý vừa thốt lên.
Trần Thiên Bảo lại tiếp tục giải thích:
– Theo thông tin con vừa mới điều tra được, cách đây ba tuần đã có một cô gái bị mất tích tên là Phương Anh, một tuần sau đó tức là hai tuần trước cô gái có tên Quỳnh Thu cũng được trình báo mất tích, tiếp theo đó một tuần nạn nhân thứ ba rất có thể là Lý Nhật Hà. Theo mốc thời gian đó lần này có thể là lần ra tay thứ tư của hung thủ, lần này vì lý do gì đó hắn ra tay không thành nên đã đánh đập nạn nhân đến mức nguy kịch như vậy!
Nghe đến đây Phan Như Ý cảm thấy nếu thực sự Lý Nhật Hà bị một kẻ như vậy bắt cóc mà lại nhờ hắn đi điều tra có lẽ sẽ có chút nguy hiểm. Công việc như vậy nên để cho cảnh sát làm thì tốt hơn. Phải biết chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi hắn đã phải nhập viện đến 2 lần, và lần nào cơ thể hắn cũng bị thương rất nặng. Tuy rằng vết thương trên cánh tay trái của hắn cô không biết rõ nguyên nhân là gì, đã hỏi Trần Thanh Hải nhưng ông ấy lại nói là không có gì quá lo ngại, cô không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng nhìn vào vết thương với những mũi khâu chằng chịt như vậy có thể biết đó là vết thương không hề đơn giản.
Suy nghĩ như vậy không sai chút nào, Trần Thiên Bảo bị bắn ở trong cự ly không quá 10 mét, khẩu súng của Thiên Vũ không phải là một khẩu súng có uy lực lớn nhưng với khoảng cách như vậy viên đạn may mắn không chạm vào xương, nhưng cũng xoáy nát da thịt nơi nó đi qua tạo một lỗ không nhỏ đủ để đút vừa một ngón tay vào.
Trái lại với lời khuyên của Phan Như Ý càng là những tên hung thủ như vậy Trần Thiên Bảo lại càng cảm thấy hứng thú, một cảnh sát quốc tế như hắn không có gì thú vị hơn là tóm được một tên tội phạm nguy hiểm, những lúc như thế dù không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng hắn vẫn có cảm giác sảng khoái giống như vừa tán đổ một cô hot girl vậy.
Thời điểm hai người trở về phòng chăm sóc đặc biệt cũng tạo ra tiếng động đánh thức Phạm Nhật Mai, thương tích của cô không nghiêm trọng nên trong toa thuốc không có thuốc ngủ. Đồng thời do chiều hôm trước ngủ rất nhiều nên lúc này một âm thanh nhỏ liền đánh thức cô tỉnh lại.
Giống như người mẹ kế của hắn, Phạm Nhật Mai cũng mặc một chiếc váy ngủ dài, chỉ có chút khác biệt là đồ ngủ của cô nhiều hoạ tiết nhí nhảnh còn Phan Như Ý lại đơn giản hơn rất nhiều mà thôi.
Điều giống nhau ở đây là cả hai người phụ nữ này đều rất khiêu gợi, Phan Như Ý toát lên vẻ thành thục còn Phạm Nhật Mai lại căng tràn sức sống của tuổi trẻ. Sau khi được tưới tắm mưa móc cơ thể cô lại càng nảy nở. Ngay khi vừa ngồi dậy Phạm Nhật Mai liền vươn vai một cái, váy ngủ của cô theo đó cũng bó sát vào cơ thể để lộ ra từng đường cong quyến rũ.
Trần Thiên Bảo nhìn vào cảm thấy cơ thể có chút nóng lên, một người con trai trẻ tuổi vào buổi sáng cũng là lúc dương huyết thịnh nhất. Ấy vậy mà trong phòng lúc này lại có đến 2 người phụ nữ quyến rũ đến như thế làm sao hắn nhịn cho nổi.
Phan Như Ý hắn không dám suy nghĩ lung tung nhưng Phạm Nhật Mai thì khác, cô và hắn đã hai lần trải qua quan hệ nam nữ. Nghĩ đến cơ thể trắng trẻo mịn màng cùng nhũ hoa hồng hào, vùng đất thần bí của nàng không khỏi khiến cho tiểu Thiên Bảo không ngủ yên bắt đầu phản ứng.
Lúc này Phan Như Ý đã chiếm lấy phòng vệ sinh nên hắn không thể trốn vào đó để dấu đi đũng quần đã nhô cao, đảo mắt một vòng hắn liền nhảy lên giường kéo chăn lên để che đi tiểu Thiên Bảo đang ngóc đầu biểu tình.
Phạm Nhật Mai tỉnh lại không thấy Phan Như Ý đâu cũng không nghĩ ngợi nhiều, thấy hắn đang nằm trên giường nhìn mình cô liền lon ton chạy sang. Thời tiết đang là mùa hè nên trong phòng lúc nào cũng bật điều hoà mát lạnh khiến cô cũng muốn chui vào trong chăn của hắn.
Phạm Nhật Mai nhanh chóng nhảy lên giường nằm chung với hắn, sự việc ngày hôm qua đã khiến cô rất sợ hãi, lúc này cô chỉ muốn được hắn ôm vào trong lòng xua tan nỗi sợ.
Phạm Nhật Mai nào có hiểu nỗi khổ của hắn lúc này, khi nàng đến bên cạnh hương thơm ngào ngạt từ cơ thể nàng truyền vào mũi hắn càng làm cho phần dưới của hắn nhô cao.
Thấy Phạm Nhật Mai đã trèo lên giường hắn liền quay lưng về phía nàng tránh bị phát hiện khoảnh khắc xấu hổ này. Hành động của hắn lại khiến Phạm Nhật Mai cảm thấy có chút khó hiểu hỏi:
– Anh làm sao thế?
– À không có gì!
Trần Thiên Bảo hơi ngập ngừng đáp lại.
Nghe được câu trả lời của hắn nàng mới an tâm, thế nhưng mong muốn được ôm vẫn chưa được thực hiện Phạm Nhật Mai liền vòng tay qua hông hắn.
Vô tình làm sao tay nàng lại chạm vào đũng quần đang nhô cao của Trần Thiên Bảo. Trong đầu nàng đã hiểu tại sao hắn lại có hành động lạ đến như vậy, hai má nàng theo đó ngay lập tức đỏ lên.
– Mới sáng sớm mà anh đã như vậy rồi!
– Em có biết là tại em anh mới như thế không?
Điều này chứng tỏ rằng cô có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Phạm Nhật Mai suy nghĩ đến đây liền ngượng ngùng ôm lấy hắn, hai bầu ngực nhô cao cũng cọ lên lưng Trần Thiên Bảo. Do vừa ngủ dậy nên Phạm Nhật Mai còn chưa mặc lại áo ngực khiến hắn ngay lập tức cảm nhận được nhũ hoa của nàng, huyết dịch trong cơ thể từ đó cũng sôi lên.
Lúc này đột nhiên Phan Như Ý mở cửa phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy khoảnh khắc này hai má cô cũng hơi hồng lên một chút nói:
– Hai đứa này mới sáng sớm đã ôm ấp như vậy rồi. Mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng!
Phạm Nhật Mai ngượng ngùng mang theo khuôn mặt đỏ bừng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.