Thị Trấn Đầy Cám Dỗ - Chương 12
Bề ngoài của gan ngỗng xám trông rất thô ráp. Nó sẽ rất tệ khi được đánh giá từ mức độ màu sắc và mùi thơm. Nhưng ngay khi bạn nó vào, sẽ cảm thấy hương vị tuyệt vời đến cực độ, như thể không có gì bị nuốt. Hương thơm ngọt ngào, nhẹ nhàng ngay lập tức vang lên trong miệng, nhẹ nhàng kích thích vị giác và theo đuổi hương vị là sự thỏa mãn cực độ.
Trương Đông ăn từng miếng nhỏ, cẩn thận nếm thử hương vị độc đáo, hắn nghĩ: quá ngon, không có gì lạ khi việc kinh doanh của nhà hàng này rất tốt, bây giờ ngay cả trong các nhà hàng cao cấp của thành phố cũng không thể ăn một món với hương vị độc đáo như vậy, các loại rau được trồng với phân bón đã làm mất đi mùi thơm của rau, thịt được ăn không có mùi thơm của thịt.
Món ăn ở đây được bán rất đắt cũng hợp lý, chỉ cần với số nguyên liệu làm món ăn, ước tính giá cũng rất cao rồi. Mặc dù lời mời chào không phải là rất chu đáo, nhưng kinh doanh vẫn rất tốt. Vì hương vị này, ngay cả khi bạn phải chờ đợi, Trương Đông cũng sẵn sàng chờ đợi một vài giờ để thỏa mãn cái bụng của mình.
Súp là nước dùng của thịt bò với củ cải trắng mềm, một vài miếng thịt đáng thương đang nổi trên súp. Nó hẳn là thịt bò viên.
Trương Đông không thể không nghĩ đến những viên thuốc trâu bò trong thần thực phẩm. Hắn ta ngay lập tức bê súp Lâm Linh đưa tới và uống nó.
Ngược lại không có gì lạ về món súp. Có một số hạt màu vàng nổi trên đó. Trương Đông nhận ra đây là gì. Khu vực Triều Sơn thích nêm tỏi, nhưng không giống như những nơi khác, nó sử dụng dầu tỏi, với dầu lợn hoặc ngỗng. Dầu trắng chiên tỏi cho vàng rạng rỡ, tạo mùi thơm đặc trưng.
Trương Đông uống súp và hắn hơi thất vọng. Nó không tuyệt vời như anh tưởng tượng, nhưng anh rất hài lòng với một miếng thịt bò viên.
Quả bóng thịt bò này dường như thêm một số gân thịt bò, nó có vị giòn khác thường. Nó có độ đàn hồi và mùi thơm kỳ lạ như vậy sau khi được chế biến thành thịt, điều này thực sự khác biệt.
Những quả bóng thịt bò ở khu vực Triều Sơn nổi tiếng vì thịt bò ở phía bắc chủ yếu là bò thịt và bò vàng. Bò có nhiều thịt hơn, nhưng thịt hơi thô. Ở miền Nam, trâu nhiều hơn. Trâu được vẫn động mỗi ngày, mồ hôi nhiều và cơ bắp săn chắc. Các sợi cơ rất chặt chẽ.
Người ta nói rằng những quả bóng thịt bò chỉ lấy phần chân sau của gia súc, và chúng liên tục bị đập thành bùn bằng một thanh sắt đặc biệt, nên mới có độ đàn hồi đáng kinh ngạc như vậy.
Trương Đông nhớ tới một người bạn ở Sán Đầu đã nói đùa rằng trong quá khứ, có một ông già ở chợ làng đã dành phần lớn cuộc đời của mình chuyên làm về thịt bò. Ông ta mệt mỏi vì phải làm hơn 20 kg mỗi ngày, vào thời điểm thịt bò chỉ có khoảng hàng chục nhân dân tệ. Nhưng những quả bóng thịt bò của ông ta lại có thể bán với giá sáu mươi mốt nhân dân tệ, nhưng nó vẫn còn thiếu hàng. Hơn nữa, khi hắn ta đi học, những quả bóng thịt bò của ông già đã đánh đều được đặt trước. Thịt còn chưa làm ra đã có tiền vào túi. Nếu hắn không đặt hàng trước 7:00, thì cũng chẳng có mà ăn.
Tuy nhiên, khi ông lão đánh vào buổi chiều và nấu những viên thịt bò, mùi vị rất thơm.
Sau khi trò chuyện vài lời, Trương Đông vừa đói vừa lập tức chú ý vào thức ăn và bắt đầu vùi đầu vào nhai.
Bữa ăn này Trương Đông đã vô cùng hài lòng với việc ăn uống. Điều không hoàn mỹ duy nhất là hắn đã nói mà không suy nghĩ, đã khiến Lâm Linh có chút tức giận. Mặc dù cô ấy có vẻ hơi tức giận. Nhưng cô ấy vẫn dễ thương và đáng yêu. Rốt cuộc, hắn đã lâu không tiếp xúc với những cô gái ở độ tuổi này và hắn thực sự không biết cô ấy đang nghĩ gì.
Sau khi ăn xong, Trương Đông muốn hỏi thêm một số câu hỏi, nhưng anh nhìn vào công việc kinh doanh của nhà hàng này … Mặc dù đã gần chạng vạng, nhưng những vị khách vừa ăn xong bàn trước, thì đã có những vị khách tới ăn tối, vô cùng thiếu chỗ ngồi. Người phục vụ thật sự rất bận rộn.
Sau đó, Trương Đông trở về khách sạn.
Lâm Linh đi thẳng về phía quầy không có ai. Cô ngước nhìn Trương Đông và ngập ngừng một lúc lâu. Sau đó, cô chỉnh lại và nói: “ Anh, nơi này cũng không có gì để chơi vào ban đêm, anh có muốn người bồi tiếp không? “
Hả?
Trương Đông sững sờ một lúc, nhất thời không có phản ứng.
Lâm Linh đỏ mặt, tựa hồ nghề nghiệp muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra miệng.
Lúc này, Trần Đại Sơn từ bên ngoài bước vào, cầm vài cái mền vừa mới giặt, tựa hồ không thấy ai, nhưng vẫn nói một cách siêng năng: “ Tại sao em lại không hiểu đại ca chứ? Cả đêm dài dằng dẵng thì phải có người bồi tiếp, nếu không thì rất khó. “ vui vẻ “ “
“ Không, không cần! “
Trương Đông hiểu ra, hóa ra là một ma cô (*).
———-
ma cô: kẻ sống bằng nghề dẫn gái điếm.
———-
Trương Đông từ chối không phải vì muốn quảng cáo vẻ quý ông hiền triết của mình, chỉ là cửa hàng như này có thể có loại gái nào tốt đây? Trương Đông không phủ nhận rằng hắn ta rất háo sắc, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ lãng phí tinh trùng đối với loại phụ nữ tầm thường, càng không kể đến gái mại dâm. Dù sao vừa phải xuất tiền vừa phải xuất lực, làm sao hắn lại làm điều ngu ngốc như vậy. Thà rằng đi thủ dâm, bạn vừa nắm giữ được tiết tấu lại có thể tiết kiệm rất nhiều tiền.
Nghĩ đến các câu lạc bộ đêm ở Quảng Châu và Thâm Quyến, quả trứng của Trương Đông đột nhiên ngứa ngáy và không thể mắng thầm trong lòng: đây chắc chắn là một cái hố, chi tiền để gọi cô gái nhỏ đi cùng, trong trường hợp nàng không uống rượu, thì biết phải làm gì chứ? Ngồi đó giống như đang trong một cuộc họp, chán chết nhàm chán
Nhưng nếu cô ấy uống, thì sẽ là một cuộc tàn sát là lớn, nơi đó rượu không hề rẻ chút nào, thậm chí có thể nói là cao quý, lúc tiền boa được đưa ra, bạn chỉ hơi chạm vào nàng một chút, thì sẽ nhận được câu “ thưa anh, Xin hãy tôn trọng. “
Trương Đông nghĩ: Chết tiệt, còn thích giả bộ, kỹ nữ không đáng ghét, đáng ghét là kỹ nữ còn đòi lập đền thờ.
Ở những nơi cấp cao đó, dịch vụ đúng là đốt tiền, để lại quá nhiều ký ức khó chịu với hắn. Khi Trương Đông nhớ lại thì không khỏi xì một tiếng.
Trương Đông ngước nhìn Lâm Linh. Hắn không biết tại sao hắn không thể kiểm soát nó. Dường như hắn rất ngạc nhiên về cô gái có vẻ ngoài ngây thơ lại nói những lời này.
Không biết tại sao, Trương Đông tức giận nói: “ Tôi không cần, tránh ra. “
“ Ồ. “
Lâm Linh có chút hoảng loạn một lúc, nhanh chóng cúi đầu, giả vờ không nói những lời này.
Trần Đại Sơn trông có vẻ lúng túng, nhưng sau đó lại cười nhếch mép, anh ta lấy chăn ra đi giải giường chiếu và ngay lập tức quay lại để gói những thứ khác.
Trương Đông nhìn thấy vậy, nghĩ: tên này không nói gì nữa, nhưng hắn vẫn khó chịu. Người thất đức như vậy lại cưới được một lão bà xinh đẹp. Với cả, hắn ta không cao, trông không đẹp, và trông như không có tiền, thực sự không sợ đầu sẽ mũ xanh cao mười mét!
Trương Đông không thể không khinh bỉ trong lòng. Hắn nhớ đến người phụ nữ trẻ thơm tho, kiều diễm gợi cảm trong tâm trí mình. Trương Đông không thể không thở dài đây đâu phải hoa nhài cắm bãi phân trâu, mà chính là heo ăn cải trắng.