Thị Trấn Dâm Dục - Phần 58
Không có gì để làm, Trương Đông ngồi xem cũng chán, sau đó chỉ đơn giản là bước ra khỏi phòng, anh hơi buồn ngủ, và quay lại phòng của mình.
Các cửa ra vào và cửa sổ của căn phòng đều mở ra, mặc dù đã được thông gió, nhưng nó hơi ngột ngạt.
Ngay cả lúc này, cô câm cũng không nhàn rỗi. Cô đang rửa tường trong phòng tắm, thấy Trương Đông, cô cúi đầu và ngay lập tức nở một nụ cười dịu dàng và ân cần.
Trương Đông nhanh chóng chào cô: “Dì, đây không phải là nhà riêng của mình, dì không cần phải rửa thật sạch.”
Cô câm lắc đầu và khoa tay một vài nét.
Mặc dù Trương Đông không biết điều đó có nghĩa gì, nhưng nhìn cô ấy tiếp tục bận rộn, không có dừng lại, chỉ đành kệ cô ấy, anh biết rằng cô ấy là người đã quen với cực khổ, bây giờ bảo cô ấy hưởng phúc, có thể cô ấy sẽ không thoải mái.
Cô câm hôm nay vui vẻ hơn nhiều, ít nhất là không thận trọng như lần đầu tiên cô nhìn thấy Trương Đông.
Hôm nay, cô câm mặc một chiếc áo hoa lỗi thời, gần như được mặc bởi người già ở thập niên 60 và 70 ở nông thôn. Mặc dù cảm thấy rất cổ hủ, nhưng mặc trên người cô thì cảm giác hiền tuệ và quyến rũ của người phụ nữ truyền thống phương Đông làm cho Trương Đông hơi sững sờ, cùng với những cử chỉ giản dị của cô, những đường nét mờ nhạt dưới bộ quần áo rộng thậm chí còn hấp dẫn hơn. Ngay cả khi cô đã sinh con, nhưng cô vẫn còn rất trẻ, cơ thể cô cũng không có mập ra, mà thậm chí còn quyến rũ như một cô gái.
Sau khi Trương Đông kinh ngạc, anh thậm chí bắt đầu tưởng tượng, nếu cô câm không phải đang mặc những trang phục của người già này, mà đang mặc một số quần áo đẹp, sau đó được bảo dưỡng chăm sóc tốt một chút, thì cũng là một phụ nữ rất xinh đẹp, Trần Nan còn trẻ mà đã là một mỹ nhân hại người, cô câm nếu như ăn mặc quần áo tốt một chút, thì mặc dù không quá kinh diễm, nhưng cũng là một vẻ đẹp động lòng người.
Thấy Trương Đông đang nhìn mình đờ đẫn với một nụ cười ngớ ngẩn, cô câm ngại ngùng, quay mặt đi chỗ khác, chỉ chỉ vào nhà, không biết nó là gì.
“Dì cứ làm việc trước, con nằm một chút.”
Trương Đông hồi phục tinh thần liền hét lên với chính mình: Cả ngày trong tâm trí của mình đều là những thứ bậy bạ, ngay cả khi trong hai ngày này phụ nữ cũng không thiếu. Làm thế nào mà mình lại có thể trông giống như một con lợn đang động dục chứ, nhìn thấy ai cũng tưởng tượng ý dâm?
Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa và mở điều hòa. Trương Đông nhìn xung quanh và hiểu ý nghĩa của cô câm. Quần áo bẩn mà anh thay ra đã được giặt và xếp lại với nhau, gọn gàng và ngăn nắp. Trương Đông có phần khó tin.
Có lẽ trong tiềm thức mọi người, tất cả đều là mối quan hệ gia đình, nên cô câm không nghĩ nhiều về nó. Cô tiếp tục dọn dẹp trong phòng tắm. Có lẽ cô ấy vẫn cảm thấy khó xử, nhưng tự nhiên đem mình thành một người trưởng bối.
Thấy cô câm không có ý đi ra ngoài, Trương Đông cũng xấu hổ để bảo cô ra ngoài, chỉ đơn giản là mở cửa và sau đó nằm xuống giường.
Hiệu quả của điều hòa không tốt lắm, vẫn còn một chút oi bức, Trương Đông không biết đó có phải là ảo ảnh không. Trương Đông cảm thấy rằng Trần Nan và mẹ cô ấy đã lưu lại một mùi thơm lạ của người con gái trên chiếc giường mà họ ngủ đêm qua. Trương Đông có thể tưởng tượng ra ngày hôm qua, khung cảnh hương diễm trên chiếc giường này vào buổi tối, và sự cám dỗ của tư thế ngủ của mẹ con Trần Nan.
Ngay khi Trương Đông ý dâm vô cùng, điện thoại reo lên làm Trương Đông nhảy dựng lên một cái.
Lúc này, cô câm cũng xuất hiện. Thấy Trương Đông dường như có việc gì đó. Sau khi khua tay vài nét, cô ra ngoài và đóng cửa lại.
Nhiệt độ trong phòng dường như mát mẻ ngay lập tức và không gian kín có thể khiến mọi người cảm thấy yên bình.
Nhạc chuông của điện thoại di động rất ồn ào, Trương Đông ngáp một cái, anh không muốn nhấc máy, nhưng khi thấy cuộc gọi của Trương Dũng, anh nhanh chóng đứng dậy và nói: “Anh, anh có phải là một con quỷ không? Em mới định chợp mắt đây.”
“Đông tử, vấn đề thế nào?” Trương Dũng hỏi.
“Nó đang được xử lý. Làm sao vâyh?”
Trương Đông đốt một điếu thuốc để nâng cao tinh thần. Trương Dũng không phải là người sẽ gọi để nhờ giúp đỡ. Khi anh ấy đi học, anh ấy là một người cứng nhắc. Sau khi đi ra ngoài, điều tương tự cũng xảy ra. Khi cha Trương Đông còn ở đó, anh ấy đã có một kỳ nghỉ Tết Nguyên đán ở bên ngoài. Trương Dũng hiếm khi gọi về nhà, và nếu có một cuộc gọi, thì đó cũng chỉ là một vài từ đơn giản không quan trọng. Khi nói xong thì sẽ cúp máy, và anh chưa bao giờ quan tâm hứng thú nói đến việc nhà.
“Vé của anh là vào cuối tuần này, anh phải quay lại.” Trương Dũng đi thẳng đến vấn đề: “Cậu cũng phải quay trở lại thành phố. Anh có thể sẽ có một vài việc quan trọng trong lần này. Khi anh em chúng ta gặp nhau, anh sẽ làm các Thủ tục thừa kế.”
“Vội vã như vậy?”
Trương Đồng có chút sững sờ, suy nghĩ: Có phải anh ý đã hối hận?
Trương Dũng dường như là con giun trong dạ dày của Trương Đông. Anh ta ngay lập tức khịt mũi và nói “đừng nghĩ quá nhiều. Anh nói sẽ đem mọi thứ cho cậu. Chị dâu của cậu cũng không phản đối. Chỉ là gần đây anh có tin tức, bên kia hình như đang phải đang tiến hành phá hủy và di rời, sẽ rất rắc rối nếu các thủ tục không rõ ràng.”
Sau khi tạm dừng, Trương Dũng hời hợt nói: “Còn nữa, cậu không có nhiều mối quan hệ ở đó, anh sợ rằng cậu sẽ bị bắt nạt. Lần này anh quay lại, cũng sẽ gặp một số đồng nghiệp cũ, lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu quen biết một chút, điều đó sẽ tốt cho cậu.” “Anh, rốt cuộc tình hình thế nào?”
Trương Đồng đang lo lắng, suy nghĩ: Phá hủy? Thật là một trò đùa! Mặc dù điều này có vẻ là một điều tốt, nhưng nếu ngôi nhà ở đó bị phá hủy, thì trong tương lai anh sẽ không trở về thành phố để sống?
Khi cha của Trương Đông còn ở đó, Trương Đông vẫn còn một số mối lo ngại, bây giờ cha Trương Đông đã mất, và Trương Đông thực sự không muốn ở lại thành phố. Mặc dù anh có rất nhiều bạn bè, nhưng sau tất cả, khi mọi người lớn lên, họ đều có những gia đình khác nhau. Hầu hết họ đều đã có gia đình và họ không thể lúc nào cũng chơi bời.
Khi đi học, Trương Đông là bá chủ của trường. Sau khi tính toán cẩn thận, ngay cả một người bạn tốt cùng lớp anh cũng không có. Cho đến bây giờ, Trương Đông chưa bao giờ đến các cuộc họp lớp. Những người đó cũng đưa Trương Đông vào diện thanh niên bất lương, chưa bao giờ mời Trương Đông cả. Đôi khi, Trương Đông tức giận đến nỗi mắng: Lão Tử gần 30 tuổi mà vẫn được cho là một thanh niên bất lương, sẽ không nổi tiếng đến mức này đi!
Về cơ bản, họp lớp chỉ là ăn một bữa ăn để cho những đôi cẩu nam nữ nối lại tình cũ, nhưng tại sao mấy người cứ chống lại Lão Tử? Lão Tử đến khi bỏ học vẫn là một Xử nam, nào có cái gọi là tình cũ? Sợ rằng Lão Tử sẽ quyến rũ vợ mấy người sao?
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thi-tran-day-cam-gio/
Trương Đông có rất nhiều bạn bè, nhưng họ cũng đi theo con đường riêng của họ. Vào những ngày trong tuần, Trương Đông không có gì để làm. Ngoài việc uống rượu và cờ bạc, có thể nói rằng không có gì đứng đắn để làm cả. Đương nhiên, không có gì làm không có nghĩa là không có những giao tiếp thích hợp. Nếu bạn như vậy ở thành phố, bạn chắc chắn sẽ bị bệnh.
Điều khiến Trương Đông tự hỏi là, anh chàng giàu có nào dám phá hủy vùng giải phóng cũ? Mặc dù khu vực này là những tòa nhà cũ, nhưng mà đó là trung tâm thành phố, giá không hề thấp, bao nhiêu tay bất động sản nhìn vào nó đều lắc đầu, di chuyển nơi này cần quá nhiều tiền, ngay cả khi có lợi nhuận, nhưng không có tay to thì khẳng định không thể lay chuyển… “Đây là những gì mà đồng đội cũ của anh nói.”
Trương Dũng do dự một lúc, giọng điệu dịu dàng, nói: “Đông tử, anh sẽ đợi cậu trở lại rồi nói chi tiết sau, cậu cứ miệng ăn núi lở (*). Anh có một vài đồng đội cũ rất tốt. Họ sẽ giúp đỡ và xem liệu có doanh nghiệp nào tốt để kiếm tiền không, cậu không thể luôn chơi như thế này.”
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thi-tran-day-cam-gio/
Miệng ăn núi lở: Chỉ ăn mà không làm thì có bao nhiêu rồi cũng hết.
… Bạn đang đọc truyện Thị trấn đầy cám giỗ tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/thi-tran-day-cam-gio/
“Anh, đầu anh bị chó cắn à?”
Trương Đông sửng sốt một chút, nghĩ thầm: Anh mình đang uống nhầm thuốc gì vậy? Mặc dù anh ấy luôn lo lắng cho sự nhàn hạ của mình, trước đó thì lửa gạt mình về làm ăn ở phía đông bắc, giờ thì lại giống như một người cha, có khi còn nghiêm khắc hơn ông già, thực sự đã bị anh lừa dối, chắc chắn không có ngày tốt.
Trương Dũng luôn cảm thấy việc kinh doanh là một vấn đề không ổn định. Ngay cả khi có cơ hội kiếm lợi nhuận, cũng có thể có nguy cơ phá sản. Vì vậy, trước đó chỉ là lấy cớ. Trên thực tế, anh luôn muốn buộc Trương Đông phải từ bỏ cuộc sống về đêm, lăn lộn vào cái xã hội dùng bằng tốt nghiệp đại học để giải quyết mọi việc. (Cái câu lăn lộn trong xã hội dùng văn bằng đại học này không rõ lắm vì nhiều thuật ngữ rất lạ mà mình không rõ là gì, nhưng đại khái 80 – 90% nghĩa như vậy).
Mặc dù Trương Đông không biết phải làm gì cụ thể, nhưng Trương Dũng dường như có cách sắp xếp công việc cho Trương Đông, mà mẹ ruột của Trương Đông là một vị anh hùng đã hy sinh cho đất nước, và với cái tên của bà, thì đó chính là một cái bóng mát cho con cháu. Theo ý kiến của Trương Dũng, đây là sự sắp xếp an toàn nhất.
Tuy nhiên, về vấn đề này, Trương Đông vẫn cảm thấy hơi ác cảm. Đọc sách là điều khó chịu nhất đối với anh ta. Lúc này, anh ta đã ở trong xã hội nhiều năm, mà bây giờ lại phải quay lại trong trường, chỉ là những người học vẹt. Mọi thứ có thể khiến người ta phát điên.
Do đó, Trương Đông thà bị ăn mắng cũng không xem xét đề nghị của Trương Dũng. Ngoài ra, Trương Đông biết nền tảng của chính mình. Anh không có kiến thức, và tính khí của anh cũng không tốt. Mặc dù bộ não của anh vẫn ổn, nhưng anh không phù hợp với nhưng mưu đồ nơi quan trường. Không thể leo lên từng bước một. Trương Đông không đủ kiên nhẫn, và chắc chắn không thể chịu được quá nhiều ràng buộc trong hệ thống nhà nước.
Làm những người ở công việc nhà nước rất ủy khuất, khi họ là những quan chức nhỏ, họ chỉ nói những đạo lý đối nhân xử thế suông, hơn nữa cả ngày chỉ nghi thần nghi quỷ. Sợ rằng khi họ nhận được một cái đài bệ vệ (ý là đã leo được lên chức vụ cao), họ đều đã là những ông già tóc trắng.
Ý nghĩa của Trương Dũng, là sau khi có bằng cấp cơ bản ở đây, anh ta sẽ sử dụng mối quan hệ để chuyển Trương Đông sang phía đông bắc. Khi anh ở dưới sự bảo vệ của mình, Trương Đông cũng có lăn lộn trở thành một quan chức to.
Tuy nhiên, nói thì nó rất trơn tru, nhưng Trương Đông cũng phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Không nói bất cứ điều gì, bạn sẽ mất ít nhất ba hoặc năm năm để tạo nền tảng. Sau khi chuyển nhượng, cũng sẽ giống như một công nhân nhỏ. Đợi đến khi hơi có tí quyền, khẳng định đã ở tuổi bốn mươi.
Nghĩ đến việc dành hơn mười năm để đọc báo trong văn phòng. Mỗi ngày, đều lặp lại một đường thẳng gần như ở tù, Trương Đông cảm thấy khó xử.
“Cậu thích ăn đòn hả!” Trương Dũng khịt mũi, nhưng không tức giận.
Trương Đông rất bối rối: “Anh, hãy nói thẳng đi. Vợ con anh ở đó. Em nghĩ cả đời anh cũng không thể rời bỏ rồi. Nhưng em vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây. Em thực sự không muốn đi. Nếu phải đến ở phía đông bắc, em thà nghỉ hưu ở thị trấn nhỏ này. Ít nhất thì em cũng thích cuộc sống ở đây.”
Trương Dũng thở dài và nói: “Có điều gì với anh chứ? Cha đã rời đi, anh có trách nhiệm phải chăm sóc cậu. Cậu luôn như vậy, thì làm sao cậu có thể cưới vợ sinh con trong tương lai? Khi cha rời đi, ông vẫn không yên lòng với cậu. Khi cậu có một gia đình, cậu mới hiểu được trách nhiệm. Nếu cậu vẫn chơi bời như vậy, thì còn ra thể thống gì?”
“Vâng, đại ca rất uy vũ, cốt nhục tình thâm, máu mủ tình thâm.”
Mặc dù Trương Đông vẫn cười trên khuôn mặt, nhưng trái tim anh không tránh khỏi cảm động. Anh luôn khiến Trương Dũng lo lắng rất nhiều, nghĩ đến đây Trương Đông cũng xấu hổ.
“Đông tử, đừng đùa với anh.” Trương Dũng cười cay đắng: “Lần này, anh và chị dâu cũng đang nói về vấn đề này. Vì cậu không sẵn sàng đến Đông Bắc, anh sẽ không ép buộc cậu, hãy để mọi người thực hiện từng một bước. Nhưng ít nhất, cậu không thể tiếp tục như thế này.”
“Vâng, em hứa sẽ tạo dựng sự nghiệp và không phụ sự mong đợi của anh.”
Tóc của Trương Đông đều dựng lên, Trương Dũng đang muốn biến thành Đường Tăng rồi.
Mặc dù Trương Dũng thường ngày ít nói, nhưng không thể tránh khỏi việc sẽ có một vài suy nghĩ khi nói về cậu em trai này. Điều quan trọng hơn là sau khi họ nói với nhau, họ lo lắng cho nhau như tấm lòng của cha mẹ dành cho con cái, và sắp xếp cuộc sống tương lai cho Trương Đông. Cho nên khi vấn đề này được bắt đầu, thì nó sẽ không dừng lại trong một thời gian ngắn.