Thế Giới Phép Thuật - Chương 82
Ầmm…
Một loạt tiếng nổ cực lớn vang trời, khói, lửa, bụi đất và những tia điện bắn ra tứ phía bao trùm một khoảng rộng, không còn thấy được những gì bên trong. Sức ép từ vụ nổ khiến đám cây gần đó đổ rạp một mảng lớn.
“Khà khà…nhãi ranh không biết tự lượng sức mình…!”
Khói bụi bay đi, lại một hố lớn trên mặt đất, riêng trong lòng hố vẫn còn ngập khói.
“Hắn chết chưa?” Mỹ Triều hỏi.
“Chắc chắn chết, cả khu rừng còn bị chúng ta san bằng mà không kẻ nào dám chống cự, tên yếu đuối kia liệu có khả năng…!” Thượng Đỉnh cao giọng đáp lại.
Lão già Trọng Anh có vẻ điềm tĩnh hơn, gã nói: “Lần sau đừng cao ngạo như thế, nếu không có chúng ta phát hiện thì không biết hắn có thể làm gì đâu…!”
Mỹ Triều thắc mắc: “Nhưng hắn từ đâu tới? Từ trước tới nay đâu có người nào khác?”
“Ờ ha, chúng ta đã dồn tất cả đám thú vào thung lũng, bao lâu nay chưa từng thấy kẻ nào xuất hiện như tên này…” Thượng Đỉnh nhíu mày.
“Vậy…hắn đến từ bên ngoài?” Mỹ Triều suy đoán.
Mụ Lam Trâm thì không nói gì, chỉ chăm chú quan sát cái hố chờ khói bụi tan đi. Và khoảnh khắc đáy hố lộ ra cũng là lúc cả bốn lặng người bất ngờ, dưới hố không một dấu tích của gã thanh niên mà chúng cho là đã tan xác.
“Hắn…hắn đâu?” Mỹ Triều lo lắng hỏi nhưng không ai trả lời, vì bọn họ cũng đang hoang mang như chính nàng.
Ngay lúc này, có tiếng nước lách tách khẽ vang, Mỹ Triều lập tức quay lại. Từ hồ nước mà trước đó nàng vừa làm tình, một bóng người vừa trồi lên, chính là Minh, hắn nhặt lấy một mảnh vải cũ kĩ nhưng trông sạch sẽ đưa lên mũi hít hà…
“Thơm đấy…!” Minh cảm thán khiến Mỹ Triều đỏ mặt, vì đó là mảnh vải nàng dùng làm quần lót, 3 kẻ còn lại thì bất động không phản ứng.
Trong thời gian ở trong biệt cảnh Bạch Hổ, hắn đã được hai chị em Liên Hoa, Liên Hương dạy cho một loại phép thuật rất hữu ích trong chiến đấu, đó chính là Dịch thuật ở cấp độ cao, có khả năng dịch chuyển cơ thể tới vị trí khác gần đó trong khoảnh khắc. Và vừa rồi hắn đã dùng tới năng lực này để dịch chuyển ra xa, tránh đòn mà kẻ địch không kịp nhận ra.
Minh đứng thẳng dậy, nhìn về phía 4 kẻ vừa cố giết mình và lên tiếng: “Hẳn là đám các người đã ở đây rất lâu…?” Vì quần áo bọn họ mặc đều cũ kĩ, thậm chí bộ quần áo mà Mỹ Triều đang mặc cũng chỉ là một mảnh vải lớn hơn được nàng quấn trên người.
Minh gằn giọng nói tiếp: “Và hẳn là cánh rừng chết cháy này cũng do đám các người gây ra…!”
Cả bốn kẻ còn lại đều không đáp lại, chỉ lặng im nhìn Minh và thủ thế, thủ thế chứ không dám tấn công vì chúng biết rằng gã thanh niên kia không tầm thường.
“Ta có một câu hỏi… Các người có biết ngọn núi băng nằm ở hướng kia?” Minh chỉ tay về hướng mà hắn định đi tới và lên tiếng hỏi.
Cả 4 kẻ còn lại cũng không lên tiếng, nhưng Mỹ Triều khẽ liếc ngang dọc xem xét thái độ của 3 người kia rồi ngập ngừng đáp: “Ở đó không có ngọn núi nào…!”
“Nhưng rõ ràng ta đã thấy nó…!” Minh đáp, tiện thể nháy mắt tình tứ với Mỹ Triều.
Mỹ Triều định nói thêm thì nhận được những ánh mắt sắc lẹm khiến nàng cúi mặt xuống, không dám nhìn lên.
“Ngươi nói nhiều quá…!” Thượng Đỉnh gầm gừ rồi phóng tới, có thể thấy gã nổi cơn ghen. Gã vẫn còn trần truồng, dương vật lủng lẳng quay tứ phía theo từng bước chân. Khi tiến gần tới thì đã tạo ra một quả cầu lửa, gã ném thẳng vào Minh…
Vụt….
Uỳnh…
Trong nháy mắt, Minh lắc người tránh khỏi quả cầu lửa khiến nó bay vụt vào mảnh rừng phía sau, một tiếng nổ vang lên và mảnh rừng chìm trong biển lửa.
“Tên khốn…!” Thượng Đỉnh tức giận, một phần vì đánh hụt, một phần vì quê độ, gã dùng tay còn lại tung đấm vào Minh.
Minh đề phòng, không vội ra chiêu mà chỉ đưa tay đỡ đòn…
Binh…
Khác với tưởng tượng, người dội ra là Thượng Đỉnh. Thêm một lần nhục nhã, gã lập tức phóng tới tung thêm một đấm bằng tay còn lại trong khi Minh vẫn cẩn thận giơ chéo hai tay trước mặt phòng ngự.
Binh…
Tiếng va chạm mạnh hơn, lần này cả hai cùng dội ra.
Không làm gì được Minh khiến thượng Đỉnh càng điên tiết. Còn Minh thì nhíu mày rồi mỉm cười: “Ra thế…!”
Sự khác biệt uy lực của từng bộ phận cơ thể khi Thưởng Đỉnh tấn công và tốc độ di chuyển thất thường khiến Minh nhận ra một điều, rằng gã này đang dùng một nguồn sức mạnh khác trợ lực nên nắm đấm vừa rồi mạnh hơn hẳn, khi từ xa phóng tới thì khá nhanh nhưng khi giao chiến thì tốc độ di chuyển chậm chạp.
Thấy Thượng Đỉnh tỏ ra bất lực, mụ Lan Trâm xông đến ra đòn, mụ tạo ra một quả cầu lửa to lớn hơn quả cầu của Thượng Đỉnh tạo ra.
“Chết đi nhãi ranh…!”
Quả cầu bắn thẳng vào Minh, lão Trọng Anh cũng di chuyển tới một vị trí nhằm cản đường hắn. Thượng Đỉnh cũng ném một quả cầu lửa khác từ bên cạnh Minh, chỉ còn lại Mỹ Triều đứng từ xa không tham chiến.
Hai quả cầu lửa đập vào Minh và nổ lớn, Lan Trâm và Thượng Đỉnh mỉm cười đắc thắng vì lần này tận mắt thấy Minh trúng đòn, trong khi đó Trọng Anh vẫn cẩn trọng quan sát mà không ra chiêu.
Ngọn lửa cũng nhanh chóng tan biến, Minh đang trong tư thế đứng tấn, hai tay nắm chặt và giơ thẳng ra hai bên, hai nắm đấm bọc trong hai quả cầu khí có thể thấy bằng mắt thường, toàn thân được bao phủ bởi một cơn lốc xoáy hình cầu đủ mạnh để đánh bật ngọn lửa kia, bảo vệ cơ thể.
“Giáp gió…!” Minh mỉm cười thu hồi khí lực khi ngọn lửa tan biến hoàn toàn.
Thượng Đỉnh trợn mắt khó tin: “Không thể nào…!”
Lan Trâm cũng không giấu nổi vẻ bất ngờ, ả mím môi hỏi: “Ngươi là ai?”
Minh bật cười: “Giờ thì người hỏi là ta mới đúng… các ngươi là ai? Ai đưa các ngươi vào đây? Để làm gì?” Hắn đoán những kẻ này vào đây đã rất lâu nhưng chắc chắn không phải chúng tự vào vì thực lực như vậy là quá yếu.
“Hừ, ngươi đừng tưởng như vậy là có thể thắng được chúng ta…!” Lan Trâm rít lên rồi tạo ra thêm hai quả cầu lửa trên tay, nhưng chưa kịp hoàn thiện thì đã có một bóng đen lao tới kèm theo nắm đấm đỏ rực.
“Phá Cốt…!”
Binh….
So với ngọn lửa kia, nắm đấm của Minh nóng hơn gấp bội lần…
“Áá…!”
Lan Trâm rú lên, văng ra xa, đám tóc trên đầu cháy rụi, quần áo của ả cũng bốc khói nghi ngút…
“Tên khốn…!”
Thượng Đỉnh gầm lên rồi xông tới, nhưng trong nháy mắt đã thấy một bàn tay đỏ rực tóm lấy cổ mình. Minh nhấc bổng gã lên bằng một tay.
Sức nóng khủng khiếp vượt qua phòng ngự, Thượng Đỉnh gào lên đau đớn.
Trọng Anh định xông tới nhưng thấy tay còn lại của Minh đang nắm hờ, tạo ra một quả cầu khí vặn vẹo thì khựng lại, đắn đo chưa biết phải làm gì, bởi mẹ con Lan Trâm vốn là đối thủ với hai cha con gã.
Lúc này, Mỹ Triều hét lên, giọng run run: “Làm ơn…làm ơn…tha cho họ…!”
Minh quay sang, thấy đôi mắt của nàng dường như sắp ngấn nước, hắn động lòng, và một phần cũng muốn chút thông tin nên thả tay. Thượng Đỉnh rơi xuống đất giãy dụa như cá, ánh mắt căm thù nhìn Minh nhưng không dám làm gì thêm, bởi chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa bị Minh bóp cổ, gã đã dùng toàn lực để phòng ngự nên bây giờ sức mạnh đã cạn.
“Vậy…nói ta nghe…!” Minh mỉm cười nói với Mỹ Triều.
Mỹ Triều nhìn qua Lan Trâm đang bò dậy, nhìn qua cha mình đang thủ thế, rồi nhìn Minh đáp lại:
“Chúng ta được đưa vào đây từ nhiều năm trước để tìm một thứ…!”
“Từ khi nào? Ai đưa nàng vào? Tìm thứ gì?” Minh hỏi và tiến lại gần người đẹp.
Mỹ Triều lại liếc qua cha mình rồi đáp: “Từ vài năm trước, ta không biết người đã đưa chúng ta vào nhưng người đó muốn chúng ta tìm…!”
Lần nữa nói tới đây Mỹ Triều lại ngập ngừng. Minh đã tiến sát, hắn khẽ gạt lọn tóc trên gương mặt xinh đẹp dính đầy bụi đất. Hắn nhìn vào đôi mắt đang bối rối kia, Mỹ Triều cũng nhìn hắn một cách say đắm, nhưng…
Vụt…
Minh thần tốc lắc người sang bên, thay vào vị trí mà hắn vừa đứng là một thanh đao phóng tới cực mạnh. Mỹ Triều không kịp phản ứng, chỉ tròn mắt nhìn thẳng vào lưỡi đao đang phóng ra những tia điện cách trán mình một khoảng bằng một ngón tay, nàng thất kinh trong khi Minh thu lại thanh đao và tiến về phía Trọng Anh, hắn kịp tránh né và cũng kịp đưa tay tóm lấy lưỡi đao trước khi nó chẻ đôi mái tóc mà hắn vừa vuốt…
Trọng Anh hoảng hốt tột độ, vốn cùng con gái phối hợp hạ Minh nhưng không ngờ gã thanh niên kia quá nhanh, không những không hạ được hắn mà suýt nữa đã tự tay giết chết con gái mình, mà người ra tay ngăn cản kịp thời cứu mạng con gái lão lại cũng chính là người gã muốn giết, Minh.
Khi hoàn hồn và nhận ra sự việc thì Mỹ Triều đã thấy Minh cầm thanh đao của cha nàng đứng trước mặt lão, trong khi lão đang quỳ rụp xuống đất vì bất lực.
“Xin đừng…làm ơn…!”
Mỹ Triều chạy tới nhưng không dám chạm vào người Minh, nàng chợt nhớ ra một điều nên nói vội: “Phải rồi, cha ta biết, cha ta biết người đã đưa chúng ta vào đây, người đó muốn chúng ta tìm một thứ mà cả thiên hạ đều muốn…!”
“Đó là thứ gì?” Minh hỏi nhưng không quay lại nhìn Mỹ Triều mà vẫn nhìn chằm chằm Trọng Anh và tỏ ra sát ý cùng chiến ý cao độ.
Mỹ Triều gấp gáp: “Ta không biết, cha không cho ta biết…!” Rồi nàng quay sang Trọng Anh nói: “Cha, cha mau nói đi…!”
Trọng Anh nhìn con gái rồi quay lại nhìn thanh đao của mình đang kề cổ chính mình, gã thở dài rồi nói: “Chúng ta tìm…Long Nguyên!”
Dù Mỹ Triều đã úp mở rằng đám người này vào đây để tìm kiếm một thứ khiến Minh lo lắng rằng thứ chúng tìm cũng là thứ hắn đang tìm, Thiên Sơn Tuyết Liên. Nhưng câu trả lời của Trọng Anh khiến hắn nửa mừng nửa lo, mừng vì Thiên Sơn Tuyết Liên không bị phá, lo vì một vật vô cùng quý giá khác vô tình có ở nơi đây, hắn cũng không muốn có kẻ khác tìm được Long Nguyên…
“Chúng ta đã tìm kiếm 6 năm nay, lục soát mọi ngóc ngách cả khu rừng vẫn không tìm thấy, đốt rừng để tìm cũng không thấy, chúng ta truy giết những con thú mạnh mẽ vì nghi ngờ chúng nắm giữ Long Nguyên cũng không có…!”
Minh gằn giọng: “Kẻ đưa các ngươi vào đây là ai?”
Trọng Anh ngập ngừng rồi đáp: “Là…Tôn Công đại thánh…! Đại thánh nói nếu chúng ta không tìm được thì sẽ chết ở đây!”
“Con khỉ già đó… Các người tìm được thì còn chết sớm hơn…! Minh nghiến răng.
Câu nói này khiến Mỹ Triều nhìn hắn bằng ánh mắt khác, nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi…ngươi có thể đưa chúng ta ra ngoài không?”
“Nàng…!” Thượng Đỉnh dù đau cũng nghiến răng thốt lên tức giận, hắn đang được Lan Trâm dùng thuốc chữa trị vết thương.
Minh quay lại nhìn Mỹ Triều: “Hẳn nàng cũng biết đó là yêu cầu quá cao trong tình trạng của mình chứ?”
Mỹ Triều đắn đo rồi hít một hơi thật sâu và nghiêm túc nói: “Ta…ta sẽ chỉ đường cho ngươi tới nơi mà ngươi đang tìm để ngươi tha cho chúng ta, và ta sẽ giao cho ngươi mảnh Long Nguyên để ngươi đưa chúng ta ra ngoài…!”
Trọng Anh, Lam Trâm và Thượng Đỉnh chết lặng, riêng Minh vẫn điềm tĩnh nhìn sâu vào mắt Mỹ Triều để thăm dò, vì lúc nãy chính nàng nói không biết thứ đang tìm là gì.
“Con vừa nói gì?”
“Nàng…nàng nói gì?”
Riêng Lan Trâm vẫn im lặng, ả dùng các loại lá cây phát sáng đắp lên vết bỏng…
Mỹ Triều không dám nhìn qua Thượng Đỉnh, nàng cố gắng nhìn cha mình và ấp úng nói: “Con…con có nghe được cha và cô ấy nói trong lúc cãi nhau, rằng chúng ta phải tìm được mảnh Long Nguyên đó thì mới được trở về. Ban đầu con cũng tin là như vậy nhưng đến khi người đó nói rằng chúng ta cứ giết tất cả để có được Long Nguyên thì con lại tự hỏi, có phải người đó cũng giết những kẻ đang giữ Long Nguyên để đoạt lấy… Vậy nên…vậy nên con đã cất giấu nó khi tìm thấy, con…con chỉ biết là chưa tìm thấy Long Nguyên thì chúng ta vẫn còn sống… Con cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa…!”
Nàng quỳ xuống, ôm mặt khóc. Minh thả thanh đao xuống đất, hắn nói: “Được, vậy đó là thỏa thuận, nàng dẫn ta tới ngọn núi, mảnh Long Nguyên và ta sẽ dẫn các người ra khỏi đây…!”
“Con…con…!” Trọng Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Thượng Đỉnh rít lên: “Nàng…nàng có chắc không? Hắn có thể đưa chúng ta ra ngoài? Không phải nàng đã hứa sẽ sống cùng ta ở đây suốt đời sao?”
“Đúng, em đã hứa, nhưng giờ đây đứng trước cơ hội thì chúng ta không nên bỏ lỡ, ra bên ngoài chúng ta vẫn ở bên nhau mà…!”
“Nàng không nghĩ tới chuyện hắn bỏ trốn sau khi có được Long Nguyên sao?”
“Nhưng…nếu giao cho Đại thánh thì chúng ta cũng có thể bị giết chết…!”
Đuối lý, Thượng Đỉnh đổi hướng: “Nàng…nàng còn giấu diếm ta chuyện gì nữa?”
Mỹ Triều không đáp, nàng đứng dậy nhìn ra xa và nói: “Mọi người ráng chờ đợi, con tin hắn, mong mọi người tin con…!” Rồi nàng nói với Minh: “Đi thôi… Ta đưa ngươi tới nơi ngươi cần đến trước, sau đó ta đi lấy mảnh ngọc, rồi trở về đây và chúng ta thoát ra ngoài…”
Minh gật đầu lấy cây chổi ra, kéo Mỹ Triều ngồi lên rồi bay đi trước sự ngỡ ngàng. Hắn đã thay đổi cây chổi chút ít để dễ ngồi hơn và êm hơn.
“Ngươi muốn… thứ gì trước?” Mỹ Triều hỏi lại dù đã giao kèo trước.
“Ngọn núi…!”
“Có thứ gì quý hơn cả Long Nguyên nữa sao?”
“Có, có nhiều thứ… nhưng quan trọng nhất vẫn là… sự sống còn…!” Minh đáp, Mỹ Triều càng thêm niềm tin vào hắn.
“Ta không chắc đó có phải nơi ngươi muốn tìm không, vì…đó là nơi duy nhất có băng ở trong biệt cảnh này…!”
Minh cười: “Ta cũng không chắc các người có thể trở ra hay không, vì ta không biết con khỉ già kia có yểm chú gì khác lên các người hay không…!”
“Đành vậy…!” Mỹ Triều vẫn không nản lòng.
Bay một đoạn khá xa, đi qua khu rừng chết cháy và tiến sâu vào khu rừng xanh còn lại. Dừng trước một hồ nước trong xanh dù không hề có con suối hay sông chảy vào.
“Ở đây…ta sẽ dẫn ngươi tới chỗ có băng nhưng không đi theo ngươi, vì ta không đủ hơi…!”
Minh hiểu ý, gật đầu rồi cùng Mỹ Triều nhảy xuống.
Bơi sâu xuống đáy hồ có một hốc đá nhỏ rất khó nhận ra, chui sâu vào trong đó một đoạn thì nước càng lạnh dần, cuối cùng những tảng băng trắng cũng hiện ra. Minh có chút khó hiểu vì hắn tìm ngọn núi chứ không phải hồ băng, nhưng rồi cũng tiếp tục bơi tới trong khi Mỹ Triều quay lại…
Bơi qua lớp băng lạnh cóng người, ánh sáng phía trước càng rõ, Minh bơi thêm một đoạn thì cũng có chỗ để ngoi lên. Một hồ băng nhỏ, xung quanh chỉ một màu băng tuyết trắng xóa.
Hồ nước mà minh vừa ra khỏi nằm giữa lưng chừng núi, một ngọn núi băng khổng lồ cao vút.
“Đi theo chiếc bóng của mình…!” Minh lầm bầm nhớ lại lời Lâm Cường Thịnh nói.
Hắn đi theo bóng của mình, leo lên vách núi dựng đứng. Sức khỏe thể chất đã được nâng cao, Minh không cần dùng tới Khí lực. Leo được một đoạn khá cao, đột nhiên hắn cảm thấy vách băng như đang rung chuyển…
Một vụ lở tuyết… Một khối băng khổng lồ từ trên cao đang rơi thẳng vào đầu Minh…
“Vãi…!”
Chỉ hét lên một tiếng thật lớn, Minh buông tay rơi xuống vì có lấy cây chổi ra để bay cũng không kịp, khối băng quá lớn. Nhắm ngay miệng hồ băng lúc nãy, Minh lao thẳng xuống. Chấn động rất lớn, một lực ép cực mạnh đẩy Minh trôi ngược trở lại lối ngầm lúc đầu hắn đi vào.
Rào rào…
Nước, băng và hơi sương lạnh ngắt thổi ngược lên từ hồ nước ở khu rừng xanh, nơi mà Mỹ Triều dẫn hắn tới. Minh cũng bị dòng nước cuốn đi một đoạn, hắn không bất ngờ khi xung quanh bị đóng băng nhanh chóng, lượng nước trào ra khỏi hồ lan vào cánh rừng đóng băng mọi thứ. Riêng hồ nước kia vẫn còn một lỗ nhỏ không bị đóng, Minh định nhảy xuống để quay trở lại núi băng thì phát hiện một bóng người ngồi trên tảng đá cách đó không xa, người này không bị nước đóng băng nhưng đang run rẩy vì lạnh.
Minh tiến đến, lớp sương lạnh phủ trắng trên cơ thể đang mất dần ý thức, không ai khác chính là Mỹ Triều, nàng bị hơi sương làm lạnh, nhưng tư thế của nàng khiến dương vật Minh dựng đứng dù đang rất lạnh. Nàng ngồi trên tảng đá lớn, lưng tựa vào tảng đá phía sau, hai chân hình chữ M và hoàn toàn trần truồng.
“Nàng…nàng đang làm gì ở đây…?” Minh lấy tấm khăn mà nàng để bên cạnh định đắp lên người Mỹ Triều.
“Lấy…lấy…mảnh…ngọc…!” Gần mất đi ý thức, Mỹ Triều khó khăn nói trong cơn lạnh…
Minh nhíu mày hỏi: “Mảnh ngọc ở đâu?”
“Trong…trong…tử…cung…!”
Câu trả lời của Mỹ Triều khiến dương vật Minh căng tức cùng cực, nhìn xuống thì thấy hâm hộ của nàng đang bị vài vệt băng dính trên đó. Hắn đưa tay gạt ra thì phát hiện đó không phải băng đá mà là dâm thủy bị đóng băng.
“Đù…!” Minh chỉ thốt lên một câu, hóa ra nơi cất giữ mạnh Long Nguyên của nàng quá bí hiểm, tới mức tên Thượng Đỉnh là người gần chạm tới nó nhất cũng không nhận ra.
“Khà khà…vậy để ta sưởi ấm cho nàng…!”
“Để ta lấy nó ra giúp nàng…!”
Minh chạm tay đỏ hồng vào tảng đá truyền Khí lực, khối đá nhanh chóng biến dạng vì cảnh giới Thạch Hóa, hắn biến khối đá thành hình dạng ‘ghế tình yêu’, đồng thời truyền lượng nhiệt vào nó để sưởi ấm cho Mỹ Triều.
Đặt nàng nằm ngay ngắn, chiếc ‘ghế tình yêu’ bằng đá ấm áp sưởi ấm sau lưng, Minh dùng miệng sưởi ấm hai quả đào ‘đông lạnh’, cơ thể mình sưởi ấm cơ thể nàng, dương vật to lớn từ từ chui vào sưởi ấm âm đạo lạnh lẽo…
“A…phê…!”
Dâm thủy bên trong chưa bị đóng băng nên bôi trơn khá tốt cho Minh, hắn nhấp nhanh dần trong khi cơ thể Mỹ Triều cũng đã ấm dần lên, nàng không còn co giật vì lạnh nữa mà rung giật vì từng cú nhấp của Minh.
“Ư…!” Tiếng rên nhỏ vang lên báo hiệu nàng đã cảm nhận được ‘nhiệt’ của Minh.
Đôi mắt long lanh hé mở…
“Ngươi…!”
Minh hôn lên đôi môi còn tím tái, “Ta giúp nàng lấy nó ra…!” Rồi thúc mạnh…
“Ưm… ngươi!” Mỹ Triều dùng hai tay ra sức đẩy Minh ra.
“Đừng sợ…nàng chỉ cần thả lỏng thôi, còn lại cứ để ta lo…!”
Dần dần, đôi tay kia không còn chống cự nữa mà siết chặt lấy Minh, âm đạo nàng cũng siết chặt lấy dương vật ngoại cỡ kia…
…Khoảng 6 năm trước, Mỹ Triều còn chưa dậy thì, nàng được đưa vào đây cùng cha mình. Không lâu sau đó hai mẹ con Lan Trâm, Thượng Đỉnh cũng xuất hiện, cũng chung mục đích như hai cha con nàng là tìm mảnh Long Nguyên cho Tôn Công đại thánh. Tìm mãi mà không thấy, người lớn vẫn là đối thủ cạnh tranh trong khi hai đứa trẻ lén lút gặp nhau. Cho tới khi Thưởng Đỉnh trưởng thành thì Mỹ Triều cũng đã ‘vừa chín’, cả hai quyết định công khai và tách ra ở riêng trong khi hai vị phụ huynh phản đối kịch liệt. Cuộc sống vẫn cứ thế, nàng vẫn giấu mảnh ngọc mà mình tìm được trong người cho tới khi Minh xuất hiện…
“Sao nàng không dùng nó để chống lại ta?” Minh hỏi.
Mỹ Triều đỏ mặt, đê mê gục đầu lên vai hắn, nàng đang ngồi trên đùi hắn và quay mặt vào nhau.
“Ta yếu nhất trong 4 người, ta cũng nhận thấy ngươi chưa dùng hết sức… vì vậy, nếu ta dùng mảnh ngọc thì có lẽ sẽ có kết cục khác…!”
Minh hôn lên trán Mỹ Triều: “Nàng thật đặc biệt…!”
Mỹ Triều mỉm cười đáp: “Thì vậy với giấu được…!”
Cả hai rời ra, Minh cầm mảnh ngọc màu tím xem xét, mảnh ngọc này lớn bằng cả hai mảnh mà hắn có trước đó. Rồi trước ánh mắt khó hiểu của Mỹ Triều, hắn nhét nó vào âm đạo còn đang ướt đẫm dâm thủy và tinh trùng.
“Cho ta gửi ở đó…lát nữa ta lấy sau… Nếu cần, nàng cứ sử dụng!” Minh nói kèm theo cái nháy mắt.
Mỹ Triều mỉm cười gật đầu, nàng nhìn hắn rồi liếc xuống nhìn dương vật đang đung đưa.
“Ta phải quay lại…!” Minh nói.
“Ta…ta cũng quay lại…!”
Cả hai trao nhau nụ hôn rồi quay lưng, Minh nhảy xuống hố băng, Mỹ Triều trở về tìm cha…
Đường vào khó khăn hơn nhiều vì khối băng che lấp, nhưng Minh vẫn tới được ngọn núi.
“Tiếp tục…!”
Minh dùng tay không leo lên, khối băng vừa rơi ra tạo thành một vách thẳng đứng hiểm trở hơn lúc đầu, nhưng không vì thế mà Minh nản, vừa leo vừa nhìn xung quanh tìm kiếm.
“Một đóa sen băng tuyết…!”
Minh vẫn leo theo hướng chiếc bóng của mình, mất một khoảng thời gian khá lâu thì dừng lại ở một hốc băng hiểm trở khó thấy, khó thấy như cái hốc ngầm dưới hồ nước lúc đầu.
Một cái hố nhỏ, một đóa sen óng ánh phản chiếu ánh sáng. Đóa sen trong suốt như pha lê, bên dưới là thân cây ăn sâu vào đáy hố, lá sen trông như băng tuyết. Nhìn qua sẽ nghĩ ngay đây chỉ là một tác phẩm do ai đó tạo ra từ băng tuyết, vì vẻ ngoài rất bình thường không có chút gì quý giá. Nhưng Minh vẫn tin tưởng, hắn đưa tay chạm vào đoá sen, chúng lập tức vỡ ra như nước đá..
“Ta cần ngươi để cứu người…!” Minh nhặt hết những mãnh vỡ từ đóa sen, gom lại đặt dưới gốc cây.
“Ta chỉ cần một đóa sen để cứu người…!” Minh kiên nhẫn nói.
Chờ đợi một lúc lâu, như một thử thách, Minh vẫn bám vào vách núi nhìn những mảnh vỡ kia. Rồi như mong đợi, chúng từ từ ghép lại với nhau và tỏa sáng lung linh.
Minh mừng rỡ nhặt lấy đóa sen trong suốt như pha lê, rực rỡ trong ánh mặt trời.
“Cảm ơn…!”
Tuy không có trí tuệ nhưng sống hàng trăm, hàng ngàn năm, cây sen này đã sinh ra ý thức để ngụy trang…
…
Mỹ Triều trở về, nàng vô cùng bất ngờ khi thấy cha mình đang bị trói chặt, bên cạnh là mụ Lan Trâm đang dùng chính thanh đao của cha nàng kề vào Trọng Anh. Thượng Đỉnh tiến lên phía trước lên tiếng:
“Nàng hãy suy nghĩ lại đi…!”
“Các người định làm gì, mau thả cha ta ra?” Mỹ Triều hét lên.
“Con cứ kệ ta, mau quay lại tìm hắn, hãy ra khỏi nơi này…hai kẻ này không đáng để con quan tâm…!” Trọng Anh nói, vừa hết câu thì bị Lan Trâm dùng lửa đốt vào chân nhưng gã không dám la, vì sợ làm con gái nhụt chí.
“Để ta nói thẳng…mẹ ta vừa thông báo cho Đại thánh, ngài sẽ đến đây ngay bây giờ. Nhưng không nói gì về chuyện nàng đã làm, nàng hãy giao mảnh ngọc cho ta, giao cho đại thánh, chúng ta sẽ được đưa ra ngoài.” Thượng Đỉnh nói.
“Không…như vậy có thể sẽ chết hết…!” Mỹ Triều khóc nhìn cha.
Lan Trâm đứng dậy, ả rít lên: “Con không cần phải yếu đuối như vậy, ra bên ngoài không thiếu đàn bà cho con hưởng, mau đoạt lấy mảnh ngọc, tận tay giao cho Đại thánh sẽ được ngài ban thưởng nhiều hơn…!” Nói xong, ả giơ thanh đao lên như chuẩn bị chém xuống.
“Không…dừng tay!” Mỹ Triều chạy tới nhưng bị Thượng Đỉnh cản lại.
“Nàng nghe rồi đấy, mau giao cho mẹ ta mảnh ngọc, nếu không cha nàng sẽ chết…!”
“Con mau chạy đi…!” Trọng Anh hét lên rồi vùng dậy.
Phập…
Lưỡi đao sắc nhọn đâm xuyên qua ngực lão, thân thể lão đổ gục xuống…
“Không…!” Mỹ Triều lao tới nhưng vẫn bị Thượng Đỉnh cản lại.
“Nàng định nhìn cha nàng chết dần sao?”
Mỹ Triều khóc, nàng nhìn vũng máu đang chảy ra từ ngực cha mà nhói lòng, nàng nhắm mắt quyết định, từ từ lấy ra mảnh ngọc đưa cho Thượng Đỉnh.
“Được rồi…quay lại đây mau…!” Lan Trâm gọi Thượng Đỉnh rồi cả hai cùng tránh xa chỗ hai cha con Mỹ Triều.
“Cha…cha…!”
“Ả…đâm…quá hiểm…chắc cha không xong rồi…!”
“Cha…!”
“Con mau tìm gã thanh niên đó, hắn có thể giúp con…!”
Trọng Anh thở mệt nhọc, “Cha xin lỗi…!”
“Không, cha không làm gì có lỗi…!” Mỹ Triều ôm lấy Trọng Anh khóc lớn.
“Thì…giờ làm…!” Nói xong lão gắng gượng đưa tay đặt lên bờ mông căng chỉ có lớp khăn che phủ, lão rướn người ngoạm lấy bầu ngực của Mỹ Triều dù nó cũng đang được lớp khăn che chắn.
“A…!” Mỹ Triều giật mình.
“Ta…ta lâu nay không gần…phụ nữ, lại thấy con suốt ngày tình tứ với thằng khốn nạn Thượng Đỉnh kia nên không kìm lòng được… Ta…ta muốn…!”
Trọng Anh mệt nhọc cố nói điều cuối nhưng phải dừng lại vì một bóng đen khổng lồ xuất hiện…
“Đại thánh…!”
Từ xa, Thượng Đỉnh và Lan Trâm quỳ gối cúi chào.
“Mảnh ngọc đâu?” Bóng đen hình con khỉ khổng lồ cất tiếng vang trời.
Lan Trâm kính cẩn dùng hai tay dâng lên mảnh Long Nguyên.
“Tốt…!”
Con khỉ khổng lồ đưa tay tóm lấy, nhưng cái cách đưa tay khiến cả Thượng Đỉnh và Lan Trâm trợn mắt hoảng sợ. Bàn tay to lớn vớt ngang, hai tiếng nổ vang lên, hai thân hình tan xác… Bóng đen cầm lấy mảnh ngọc từ đống xác thịt xem xét rồi hét lớn:
“Đồ giả…các ngươi đám lừa ta?”
Đồng thời một bàn tay khổng lồ đập tới chỗ hai cha con Mỹ Triều…
“Xung Kiếm Phá!”
Một tiếng thét lớn, một cơn lốc cực mạnh, bên trong là một bóng đen với thanh kiếm đỏ rực thần tốc xuất hiện vọt lên không, tung một kiếm hủy diệt vào vai con khỉ khổng lồ.
Ầmm….
Uy lực khủng bố, con khỉ khổng lồ gãy nát một nửa vai, nhưng không có máu thịt văng ra, con khỉ tan biến thành một đám lông khỉ dài như tóc người.
“Ngươi…?” Giọng nói vang trời đó vẫn còn.
Minh cười nhếch mép: “Ngươi đến muộn rồi!” Đồng thời lấy ra mảnh ngọc mà Mỹ Triều đã đưa cho hắn để khoe.
“Thằng nhãi…!” Giọng nói đó như gầm lên, đám lông kia cũng biến chuyển định hình thành một thân thể khác.
Minh lập tức dùng toàn lực phóng thật nhanh, tới bờ vực và nhanh chóng thoát ra…
…
Một tháng sau…
Minh đứng trên bờ vực hôm nào, bên cạnh là Trọng Anh và Mỹ Triều…
“Cảm ơn ngươi vì tất cả…!” Trọng Anh đặt tay lên vai Minh và nói.
Minh mỉm cười, hôm đó, sau khi khoe mảnh ngọc và tẩu thoát trước phân thân của Tôn Công, Minh làm như vậy để bảo vệ hai cha con họ, để Tôn Công không nghi ngờ họ giúp đỡ Minh. Sau đó hắn quay lại chữa trị cho Trọng Anh. Hôm nay hắn quay lại cùng một số nhu yếu phẩm tặng cho hai cha con họ vì họ không thể thoát ra như cách của hắn.
“Cảm ơn ngươi…!” Mỹ Triều hôn lên má hắn.
“Hai người cứ ở đây, luyện tập, nếu có điều kiện ta sẽ tìm người giúp đưa hai người ra…!” Minh dặn dò.
Cả hai cùng gật đầu, Minh cười, chào rồi tiến lại mép vực.
“À quên…ta còn điều này muốn nói…!” Minh ra hiệu muốn nói riêng với Trọng Anh.
Gã bước tới, Minh ghé sát thì thầm, gã trợn mắt, tim đập thình thịch, tay chân run lên…
“Hà…chào nhé, hẹn gặp lại…!” Minh ngả người, rơi xuống vực, thoát khỏi biệt cảnh.
Mỹ Triều nhíu mày, có chút lo lắng khi thấy biểu hiện của cha, nàng hỏi: “Minh nói gì với cha vậy?”
Trọng Anh quay lại, nhìn con gái bằng ánh mắt kích động, gã cũng ghé sát tai nàng thì thầm như cách Minh nói với gã:
“Hắn nói, tử cung của con rất đặc biệt…nó có thể mở ra để đầu khấc chui vào…!
“Á….!” Mỹ Triều hét lên rồi bỏ chạy.
“Khà Khà…!”
Trọng Anh sung sướng đuổi theo, chẳng mấy chốc biệt cảnh tĩnh lặng lại vang lên tiếng rên rỉ vô tận…