Thế Giới Phép Thuật - Chương 81
Dạ Tuyết, cũng là Tuyết Hoa tái mặt khi nghe thấy, hoảng hốt đưa tay nhéo mạnh vào người Minh: “Ngươi biết mình vừa nói gì không?” Nhưng Minh chỉ giơ tay ra hiệu trấn an nàng. Không chờ Dạ Lan hỏi lại hay là nổi cơn lôi đình, Minh tiếp tục nói…
“Ta biết một thứ rất quý giá trong giới phép thuật, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên…”
Dạ Lan đang chau mày giận dữ liền giãn mặt ra, khác với dự đoán của nhiều người, nàng chỉ nói ngắn gọn: “Tiếp…”
Minh định nói nhưng phù thủy xinh đẹp đứng bên cạnh Dạ Lan bộc phát Ma thuật thị uy sau đó gầm gừ: “Ngươi lấy chúng ta ra làm trò hề đủ chưa?”
“Thiên Sơn Tuyết Liên là gì?” Tuyết Hoa cũng buột miệng hỏi.
Tuy Minh nói như thế nhưng sự thực ở đây chỉ có một vài người biết đến cái tên này, và trong số đó chỉ có Dạ Lan và Minh là biết được năng lực của Thiên Sơn Tuyết Liên, và chỉ có một mình hắn biết được nơi thực sự có loại hoa cực kì quý hiếm này.
“Có thể nói đó là loại hoa trong truyền thuyết, nhưng nó có thật. Ta biết một nơi còn tồn tại Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng…”
Còn đang nói, Minh đột nhiên lăn ra ngất xỉu…
Trong cơn mê, hắn mơ thấy mình đối đầu với Tha Nốt, chiến đấu với Tôn Công, tìm được một người đàn ông đầy bí hiểm có thể đưa hắn trở lại Thế giới. Đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói của Lệ và Hoàng yến liên tục hỏi loại hoa đó ở đâu. Hắn tìm xung quanh nhưng không thấy họ mà chỉ là những giọng nói vang vọng. Nghĩ tới Hoàng Yến, hắn lại mơ thấy cảm giác tuyệt vời khi làm tình cùng chị mình, cơn nứng kéo tới, hắn mơ thấy hàng loạt cảnh quan hệ mà mình đã có, hắn muốn một ngày nào đó được ngâm mình trong hồ nước mát lạnh, xung quanh là tất cả những cô gái của mình vui vẻ chơi đùa. Đột nhiên những giọng nói vang vọng liên tục hỏi về loại hoa kia biến mất…
“Tên biến thái…!”
Dạ Lan tỏ ra tức giận, thu ngón tay khỏi trán gã thanh niên đang ngủ say dưới đất, nàng đắn đo định chạm vào trán hắn nữa nhưng rồi lại thôi, gã thanh niên chính là Minh.
“Ma chủ, có chuyện gì, người có tìm thấy thứ đó không?”
Dạ Lan khẽ lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ nhìn Minh rồi nhìn qua Hoàng Yến đang lo lắng ngồi bên cạnh, nàng đứng dậy bước đi, nói với thuộc hạ vừa hỏi:
“Hoặc là hắn có bùa chú đủ mạnh để chống lại ta, hoặc là hắn quá dâm tặc, trong đầu chỉ có…dâm tặc. Hoặc là hắn nói láo…”
Phải, là Dạ Lan đã đánh ngất Minh khi hắn đang nói chuyện, rồi chờ cho hắn ngủ say để thâm nhập vào giấc mơ của hắn. Ma thuật khiến giấc mơ thể hiện những điều hắn thường nghĩ tới trước đó, đây là cách hiệu quả để có được thông tin mà không bị đối phương ra điều kiện, Dạ Lan muốn biết nơi có Thiên Sơn Tuyết Liên mà Minh nói, nhưng lại không thấy dù hắn đang nói tới loại hoa này trước khi ngất, lẽ ra nàng sẽ phải thấy được thông tin này chứ không phải những cảnh trụy lạc kia. Dạ Lan tức tối rời đi, nếu lúc nãy nàng mà nán lại trong giấc mơ của Minh thêm chút nữa, rất có thể nàng sẽ đánh tan xác gã dâm tặc kia, vì trong hồ nước sung sướng của Minh, có một bóng người xinh đẹp với mái tóc bạc trắng đang lặn dưới nước ngậm hết dương vật của hắn trong miệng…
Tất cả rời đi, chỉ còn Hoàng Yến và Minh trong căn phòng không có lối ra. Hoàng Yến được giải thoát khỏi giam cầm, lập tức lao tới bên cạnh xem xét Minh.
“Hoàng Minh…em tỉnh lại đi…!”
Gọi mãi, lay mãi nhưng hắn vẫn nằm im khiến Hoàng Yến càng lo lắng. Đột nhiên nàng cảm nhận được một bàn tay vừa đặt lên mông của mình, vô cùng hốt hoảng trong thoáng chốc nhưng nhận ra vẻ mặt dâm tặc của Minh đang giả vờ ngủ, nàng vừa mừng vừa tức, vì thế mà bất động ngồi im cho Minh thoải mái xoa nắn bờ mông tròn.
“Cái thằng nhóc chết tiệt này…còn dám giả vờ ngủ nữa à….?” Hoàng Yến đánh nhẹ vào vai Minh.
Hắn mở mắt, nhìn vào đôi mắt đang rưng rưng của chị mình, mỉm cười rồi hỏi: “Mẹ đâu?”
“Chị với mẹ thay nhau onl để có thời gian nghỉ ngơi…!”
“Đám phù thủy kia đi hết rồi?”
Hoàng Yến gật đầu, nhưng nàng nói nhỏ: “Có thể họ vẫn đang quan sát chúng ta…!”
Minh từ từ đứng dậy nhìn xung quanh, căn phòng kín này là phòng giam phép thuật, rồi hắn quay lại nhìn Hoàng Yến khi nàng cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc, hắn nhẹ nhàng nói:
“Nếu họ đang xem, thì mình cho họ xem…!”
“Cho họ xem gì?”
Minh tiến sát Hoàng Yến, đưa tay gạt lọn tóc trên gương mặt xinh đẹp của chị mình, “Cho họ xem phim sex…!”
Hoàng Yến giật mình lùi lại, nhưng Minh đâu chịu đứng im, hắn vòng tay kéo Hoàng Yến ôm chặt vào lòng, hắn hôn lên mái tóc thân thương…
Hoàng Yến đang rất bối rối, nàng choáng ngợp trước sự thay đổi lớn của Minh, đầu tiên là về ngoại hình, lần gặp trước hắn còn thấp hơn nàng, nhưng hiện giờ hắn đã cao hơn nàng cả cái đầu kèm theo một cơ thể săn chắc vạm vỡ. Hắn không lo lắng sợ hãi khi đối diện một người mạnh mẽ như Dạ Lan, hắn không còn là thằng em bé nhỏ nữa mà hiện giờ hắn là một chàng trai ngập tràn sức sống.
“Em thay đổi nhiều quá…!”
Minh cười, hắn hôn lên đôi môi đang mấp máy run run…
Căn phòng này cấm phép thuật, vậy là hắn phải cởi bỏ quần áo bằng tay, nhưng hắn đã luyện cởi đồ trong gần 2 năm qua ở đảo Bạch Hổ nên giờ rất điêu luyện, thậm chí cởi bằng tay còn nhanh hơn hắn làm bằng phép thuật.
“Ưm…” Hoàng Yến rướn người lên khi bụng mình căng tức.
Minh sung sướng nhìn nơi mà hai chị em đang kết nối, gần một nửa dương vật của hắn vẫn còn chưa vào hết…
“Còn chị thì…vẫn không thay đổi…!” Thấy Hoàng Yến mở mắt nhìn mình, hắn mỉm cười nói: “Vẫn khít như xưa…!”
“Thằng quỷ này…!” Nàng đánh nhẹ vào tay Minh.
Hắn chồm tới, hai đôi môi quấn lấy nhau, hạ thể nhấp nhô, tiếng nhóp nhép, mơn trớn vang dần, mùi vị tình dục ngập tràn trong căn phòng kín…
…
Trong một khu rừng không xác định, hai bóng hình xinh đẹp bước chậm rãi, vừa đi vừa nhìn xung quanh, không phải cảnh giác mà là chiêm ngưỡng, một khu rừng xanh biếc trùng điệp. Rừng đầy cây, cỏ dại nhưng khi hai người bước tới thì đám cỏ lập tức ngả ra hai bên nhường lối đi, không phải do phép thuật, không ai làm gì cả.
Đi một đoạn, hai người dừng trước một hồ nước khá rộng, trong xanh và lăn tăn gợn sóng vì có một thác nước đang đổ xuống, thác nước phản quang với ánh mặt trời tạo thành cầu vồng rất đẹp.
“Quang phổ…!” Băng Tâm thốt lên, tuy nhiên giọng nàng hơi yếu.
Long Nhi nhìn theo và nói: “Pháp lực của ngươi chỉ còn tồn tại chút ít, nhưng ngươi cũng đã dùng gần cạn kiệt rồi, nên tốt nhất là tạm thời ở đây nghỉ ngơi đi…!”
Lúc này Băng Tâm mới nhìn xuống hồ nước, thấy một căn nhà gỗ giữa hồ, nàng lại nói một cách yếu ớt: “Thủy tạ…!”
Tuy không nhớ nhưng trong tiềm thức Băng Tâm có mối liên hệ với nơi này, vì vậy nàng bước tới một cách vô định. Bàn chân trắng nhỏ từ từ chạm xuống mặt nước…
Xìxì…
“Á…!”
Tiếng hét nhỏ khẽ vang, Băng Tâm rút chân lên và ngồi thụp bên bờ hồ. Long Nhi lập tức tiến đến xem xét.
“Ngay cả pháp lực của ngươi cũng chống lại ngươi… Đành vậy, nơi này…có lẽ ngươi không thể ở được rồi…!”
“Nhưng ta muốn…!” Băng Tâm nói nhỏ.
Rồi nàng đứng dậy và lần nữa bước xuống mặt nước, âm thanh xì xì kia lại vang lên khi từng phần cơ thể của nàng chạm vào nước.
“Ưm…!”
Thấy Băng Tâm đau đớn nhưng Long Nhi không cản, nàng biết đám phù thủy hắc ám đã dùng ma thuật để đưa Băng Tâm trở lại, vì vậy hồ nước có pháp lực của Băng Tâm thời còn sống đã phản ứng chống lại ma thuật đó. Nhưng nếu có thể chịu đựng, cơ thể kia sẽ được tẩy rửa một phần ma thuật. Nhưng Long Nhi không biết một điều quan trọng, là Băng Tâm không cảm nhận được cái đau kia, nàng hét lên chỉ vì bất ngờ khi bị pháp lực trong hồ phản ứng chống lại.
Băng Tâm thả mình nổi trên mặt nước, hai tay buông lỏng, những gợn sóng nhỏ kéo nàng lại gần căn nhà. Những tiếng xì xì vẫn không ngừng, cơ thể nàng thoát ra những dòng khói đen bay lên khỏi mặt nước. Chờ cho những đám khói đen hết hẳn, nàng bước lên căn nhà gỗ và bước vào trong.
“Nếu vậy thì…ngươi cứ ở dây…!” Long Nhi lên tiếng nói vọng vào và rời đi.
…
Hoàng Yến nằm gọn trong vòng tay Minh, nàng ghi nhớ từng đường nét trên cơ thể em trai mình.
“Rốt cuộc em đã trải qua chuyện gì mà thay đổi nhiều đến vậy?”
Minh vuốt nhẹ đôi má ửng hồng của Hoàng Yến, mỉm cười nói: “Chuyện dài lắm…!”
“Vậy thì kể ngắn gọn đi…!”
Minh cười, ôm chặt Hoàng Yến rồi nói: “Tóm lại là, em đã trải qua hai năm trong thế giới này…!”
“Mẹ nhớ em nhiều lắm đấy…!”
“Em biết, nhưng chị cứ nói với mẹ đừng mạo hiểm ở chốn này. Thế giới này không đơn giản như những gì mình biết đâu. Như Tuyết Hoa nói, Dạ Lan kia có thể tác động đến thế giới của mình…!”
“Nhưng…” Hoàng Yến định nói gì đó nhưng Minh đã dùng nụ hôn chặn lại.
“Cứ ráng chờ, rồi một ngày nào đó em sẽ trở lại…!”
Hoàng Yến tròn mắt khi nghe Minh nói như thế, “Có thật không?”
“Có thể, em vẫn đang đi tìm cách trở lại, nhưng chắc chắn rất rắc rối và gian nan, nhưng trên hết là phải yên tâm về chị và mẹ. Nếu có vào đây thì ở tòa nhà này hoặc liên hệ trước với Tuyết Hoa hoặc Phương Chi. Mà nhắc Phương Chi mới nhớ, nàng ta giờ thế nào rồi?”
Hoàng Yến lườm hắn, nhéo mũi hắn và hỏi: “Nàng ta?”
Minh chợt nhận ra mình lỡ lời, nhưng rồi cười trừ vì đoán rằng Phương Chi có thể đã kể lại những gì về mình với hai người Hoàng Yến và Lệ.
Không gian yên tĩnh trở lại…
Đôi mắt nhìn nhau…
Hoàng Yến tan biến…
Hoàng Yến thoát game nhưng Minh không buồn ngồi dậy, hắn cứ trần truồng nằm vậy cho mát, suy nghĩ một lúc lâu rồi cất tiếng:
“Ta muốn nói chuyện với Dạ Lan…!”
Chờ đợi một lát, một cánh cổng không gian xuất hiện, một phù thủy hắc ám bước ra và lôi Minh đi.
“Tên của Ma chủ không phải để ngươi muốn gọi là gọi…!”
Nói xong, nữ phù thùy này liền hướng về dương vật của Minh, cách không thổi nhẹ một cái giống như người ta hôn gió, Minh liền cảm thấy mát lạnh nơi dương vật, rồi từ từ nóng lên đến mức hắn phải khụy xuống, hoảng hốt khi thấy thằng nhỏ mình đang bốc cháy. Hắn vội vã dồn mọi sức lực để cường hóa dương vật, thậm chí hóa đá dương vật để chống lại cái nóng từ nụ hôn ma thuật kia.
“Hà…cũng khá, còn trẻ mà đã dùng được Thạch hóa đến mức đó…!” Phù thủy kia tỉnh bơ như không có gì, dù rằng vừa rồi suýt nữa đã nướng chín dương vật của hắn.
Dương vật hóa đá, không còn bị lửa đốt nóng nữa nhưng Minh vẫn đau đớn vì bị đốt cháy lúc đầu, hắn cay cú nhìn phù thủy kia bằng ánh mắt hình dương vật, hắn tự nhủ trong lòng một ngày nào đó sẽ hiếp ả ta bằng chính con cu đá này xem ả chịu đựng được bao lâu…
Nói về khả năng Thạch hóa của Minh, trong gần hai năm được Bạch Hổ Lâm Cường Thịnh huấn luyện, không chỉ khả năng chiến đấu, sức mạnh thể chất, Khí lực bản thân tăng lên mà cảnh giới cũng tiến cấp. Hắn đã có thể sử dụng Cường hóa và Thạch hóa ở mức độ cao nhất, là mức độ cao nhất chứ không phải mạnh nhất, vì sức mạnh còn kết hợp với Khí lực. Ví dụ như lần đụng độ Tôn Thiết ở Cuộc đua kì thú, Minh đã dùng Cường hóa để cường hóa mặt đất, dùng Thạch hóa để điều khiển mặt đất trong phạm vi cường hóa để giải thoát cho Lâm Cường Dương khi gã bị Tôn Thiết dùng cảnh giới tương tự để giữ chặt dưới mặt đất. Với nguồn Khí lực hiện tại của Minh, hắn có thể điều khiển mặt đất trong phạm vi vài mét, nếu khí lực dồi dào hơn sẽ có thể cường hóa và điều khiển mặt đất ở phạm vi rộng hơn.
Minh mặc lại quần áo và được đưa trở lại nơi mà hắn ngất đi trước đó, Dạ Lan cũng đã chờ sẵn.
“Vì sao ngươi biết Thiên Sơn Tuyết Liên có thế giúp ta?”
Dạ Lan mở lời trước khiến tất cả phù thủy hắc ám còn lại ngạc nhiên, như vậy nghĩa là loại hoa đó có thật.
“Ta vừa ở chỗ lão Hổ trở ra…!” Minh đáp, hắn biết chỉ một câu ngắn gọn này có thể giải thích gần như tất cả.
Dạ Lan bất ngờ với câu trả lời của hắn, trong chớp mắt nàng đã xuất hiện trước mặt Minh, đôi mắt ánh lên tia giận dữ, đôi tay trắng bệch nắm lấy cổ áo hắn, nàng rít lên:
“Hắn đang ở đâu?”
Minh cũng dùng hai tay nắm chặt cổ tay Dạ Lan như phản ứng tự nhiên khi bị túm cổ.
“Lão Hổ vì chuyện đó nên tự nhốt mình trong biệt cảnh đến nay, Thiên Sơn Tuyết Liên cũng là lão cho ta biết…!”
Dạ Lan hỏi gấp: “Có thật là lão đã chịu tiết lộ Thiên Sơn Tuyết Liên?”
“Đúng như thế, nhưng lão tiết lộ là để ta giao lại cho Hổ Tinh tộc, nhưng hiện giờ ta có thể tìm cho người trước…!” Minh đáp.
Dạ Lan thả Minh ra, đôi tay run run, nàng ngước nhìn lên để che đi giọt nước mắt đã nhiều năm không chảy…
“Dạ Hương…cuối cùng cũng có cơ hội cho con rồi, mẹ biết mà…!”
Minh được Lâm Cường Thịnh kể lại rằng, ngày xưa, khi gã còn là một trong những Thánh thú hùng mạnh, được tổ tiên truyền thừa lại cho một báu vật truyền thuyết và dặn rằng không được để bất kì ai biết được và lấy được, kể cả chính gã, đó là Thiên Sơn Tuyết Liên, một loại hoa quý mọc ở ngọn núi băng cao hàng ngàn mét. Khi đó Dạ Lan còn trẻ, nàng là thiên tài phép thuật nên biết đến loài hoa này, tìm đến gã với mong muốn có được Thiên Sơn Tuyết Liên chữa trị cho con gái, nhưng gã một mực từ chối và bị Dạ Lan nguyền rủa. Sau trận siêu đại chiến, gã nhốt mình vào biệt cảnh và sau hàng chục năm đã ngộ ra một điều, rằng nếu một thứ quý giá sinh ra chỉ để cho người ta hy vọng nhưng không thể có được thì nó không đáng tồn tại. Vậy là gã có ý định chia sẻ thông tin về Thiên Sơn Tuyết Liên, ngay lúc đó tên hám gái Hoàng Minh xuất hiện và được gã truyền thừa.
Và qua Lâm Cường Dương, Minh biết khi đó Dạ Lan đã tạo ra một ma thuật cực mạnh để phong ấn sống con gái mình nhằm kéo giãn thời gian tìm cách chữa trị, để ‘đông đá’ con gái, Dạ Lan hy sinh một phần lớn sinh mệnh của mình vào ma thuật đó khiến cho mái tóc của nàng bạc trắng không thể hồi phục. Nhưng nàng có năng lực đủ mạnh để giữ được nhan sắc còn lại trường tồn hàng chục năm mà không già đi. Bằng cách có được Thiên Sơn Tuyết Liên, nàng ‘rã đông’ con gái, cứu sống nó và nhận lại phần sinh mệnh kia, mái tóc của nàng sẽ trở lại như cũ…
Minh nghiêm nghị nói: “Nhưng ta nói trước…Ta chỉ biết đường đi tới đó chứ không biết cách lấy được nó, và nếu nó chưa ra hoa thì phải chờ lần sau, vì ta đã hứa và cũng không muốn nhổ cả gốc đem về…!”
Dạ Lan quay lại nhìn hắn, Minh nói tiếp: “Và ta đi một mình…!”
…
2 Tiếng sau, Minh lang thang trên một con đường vắng, hắn được Dạ Lan đưa ra khỏi Thiên Địa hội để gấp rút đi tìm Thiên Sơn Tuyết Liên. Hắn vốn định đi tìm Cửu Long Độc Mộ sau Cuộc đua kì thú nhưng phát sinh chuyện mới nên đành gác lại, hắn hy vọng vốn liếng hiện có đủ để tìm thấy Sen tuyết và trở về.
Lấy ra một chiếc gương, Minh đặt xuống đất rồi vuốt vuốt trên mặt kính, sau đó đứng dậy và nhảy vào giữa tấm gương và biến mất, chiếc gương lập tức vỡ nát. Đây là cổng dịch chuyển một chiều, giá rẻ, dễ sử dụng nhưng cũng dễ hỏng, nhưng tiện lợi ở chỗ sau khi di chuyển qua cánh cổng thì nó lập tức hư hại, những kẻ ở lại không thể biết được người sử dụng chiếc gương đi đâu…
Hiện ra ở một cánh đồng vắng, Minh lấy ra một chiếc gương khác và tiếp tục dịch chuyển. Cứ thế, tổng cộng 5 chiếc gương đã được sử dụng cho tới khi hắn dừng lại trước một vách núi cao. Hắn lấy ra một tờ giấy vàng với những kí tự ngoằn ngoèo viết bằng mực đỏ, kẹp tờ giấy bằng hai ngón tay và phi nó xuống dưới vực.
Phừng…
Bay được một đoạn, tờ giấy vàng tự bốc lửa cháy thành tro bụi…
“Có kết giới, vậy là đúng rồi…!” Minh lầm bầm, tờ giấy chính là một loại bùa dùng để kiểm tra xem một nơi nào đó có phép thuật hay không, nó có thể phản ứng với phép thuật cấp Thánh, nếu không cháy nghĩa là nơi đó không có phép thuật, không có kết giới hoặc tồn tại một Thần chú.
Hít một hơi thật sâu, Minh nhảy xuống vực…
Xẹtt…
Hắn xuyên qua kết giới và nhận ra mình đang đứng ngay trên bờ vực lúc nãy, định chửi lão Cường Thịnh lừa đảo thì phát hiện không khí khác hẳn. Hắn nhìn xung quanh cũng thấy khung cảnh khác biệt, chỉ có bờ vực là giống. Sau lưng, một ngọn núi trắng nhô lên sau cánh rừng xanh bạt ngàn, từng luồng gió mát đưa hương rừng làm cho Minh cảm thấy thư thái vô cùng, hắn dang tay hít một hơi thật sâu tận hưởng. Nhưng rồi đột nhiên cảm nhận được mùi khét trong gió, hắn nhắm một hướng và tiến vào rừng.
Càng vào sâu Minh càng ngạc nhiên khi thấy cây rừng thưa dần, cho đến khi cánh rừng chỉ còn là một khoảng mênh mông khô cằn chết chóc…
“Cháy rừng sao?” Minh tự hỏi.
Hắn nhìn xung quanh, thấy từ xa có những tia chói lóa chiếu lên không trung, đoán là có hồ nước đang phản chiếu mặt trời, Minh đắn đo rồi tiến về phía đó.
Tới gần, những cây rừng lại xuất hiện, Minh kiểm tra kĩ và đoán rằng nơi đây được bảo vệ. Nghĩ tới đây, hắn liền chột dạ, định quay lại thì nghe được âm thanh quen thuộc vọng đến từ phía trong. Âm thanh này khiến Minh không thể nào bỏ đi được, vì đó là tiếng rên rỉ khi làm tình…
Một hồ nước nằm giữa khoảng rừng nhỏ không bị đốt cháy đang phản chiếu ánh mặt trời đúng như Minh đoán, nhưng điều quan trọng với hắn chính là hai thân hình đang quấn lấy nhau giữa hồ, cô gái trẻ xinh đẹp có cơ thể rất hấp dẫn, người nam cũng cao lớn lực lưỡng đang ra sức nhấp nhô trong tư thế úp thìa đứng. Mặt hồ gợn sóng vì chuyển động của hai người.
Minh xem một lúc thì cũng đành rời đi trước khi hai người xuất tinh, hắn không muốn rắc rối lúc này. Nhưng khi vừa ra tới khu rừng cháy thì một tia sét bắn ngang trước mặt khiến Minh dựng tóc gáy, tia sét cực nhanh tưởng chừng như không thế tránh né lại bị đánh bật ra. Sau vài giây hú hồn, Minh lấy lại bình tĩnh thì phát hiện hai người đứng cách đó khá xa đang nhìn mình, người bên trái là đàn ông mà hắn cho là thủ phạm tạo ra tia sét kia, còn người bên phải là một lão bà, người đã đánh bật tia sét.
Ba người nhìn nhau, ba dấu hỏi lớn từ mỗi người…
Rồi có tiếng bước chân dậm mạnh, một bóng người mình trần ướt nhẹp lao ra từ phía sau lưng Minh, người này lên tiếng trước:
“Hai người lại tới đây kiếm chuyện nữa à?”
Người đàn ông đứng bên trái Minh đáp lại: “Ta tới tìm con gái ta…!”
“Còn ta tới tìm ngươi đấy…!” Người phụ nữ bên phải chỉ tay vào thanh niên mình trân kia rồi nói.
“Còn ngươi? Ngươi tìm ai?”
6 con mắt đổ dồn vào Minh, tên này vẫn đứng như tượng từ nãy tới giờ. Hắn gãi đầu cười hề hề…
“Ta…ta tình cờ đi ngang đây thôi…ta đến ngọn núi kia…!” Minh nói và chỉ tay về một hướng, cả ba cùng nhìn theo sau đó quay lại nhìn nhau, rồi lại nhìn vào Minh.
“Ngọn núi nào?”
Minh tiếp tục chỉ tay về hướng đó và nhìn theo rồi giật thót, đứng hình vì không có ngọn núi nào như lúc nãy đã thấy.
“Định mệnh…!” Hắn chửi thầm, khỏi cần nhìn cũng biết 6 con mắt kia lại đang soi mình như kẻ thù, làm ra bản mặt hòa nhã nhất, Minh quay lại cười nói:
“Ta nhầm chút, nhưng đúng là ta đang đi về hướng đó, chỉ tình cờ đi ngang đây thôi…”
“Ta thấy ngươi đi từ phía trong ra mà?” Người bên phải nói.
Thấy vậy, người bên trái nói theo: “Có phải ngươi cũng tìm con gái ta?”
Minh còn đang ngơ ngác chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì thanh niên kia đã sấn tới trước mặt hắn.
“Ngươi tìm vợ ta? Ngươi tìm vợ ta làm gì? Ngươi là người của lão phái tới?” Vừa nói, gã thanh niên vừa chỉ tay về phìa người đàn ông bên trái.
“Ta không có…ta…ta chỉ đi ngang qua đây thôi…đó là sự thật…!” Minh vội vã phân trần.
“Nhưng ta thấy hắn từ trong đi ra…!” Người bên phải quả quyết.
“Có chuyện gì?” Giọng nữ vang lên, một cô gái xinh đẹp xuất hiện, chính là cô gái dưới hồ lúc nãy nhưng đã mặc đồ hoàn chỉnh.
“Con gái…ta đến tìm con, còn thằng nhãi đó với con có quan hệ gì?” Người bên trái mừng rỡ khi thấy cô gái.
“Ta không biết hắn…!” Cô gái lắc đầu.
Gã thanh niên nghiến răng trừng mắt nhìn Minh: “Ngươi dám tìm vợ ta?”
“Ngươi dám tìm con gái ta?”
“Ngươi dám lẻn vào nhà con ta?”
“Ngươi dám nhìn lén bọn ta?”
“Ách…!” Sát ý tứ phía, Minh rủn cả chân tay.
“Chết đi…!” Người phụ nữ bên phải hét lớn rồi tung chiêu, Minh không thấy rõ bà lão làm gì, chỉ thấy một quả cầu lửa bắn tới vị trí của hắn rất nhanh. Tất nhiên là theo phản xạ, Minh nhanh chóng tránh né, quả cầu lửa lao thẳng vào đám cây xanh khiến chúng bốc cháy nhanh chóng.
“Chạy à?” Người bên trái hét lớn khi thấy Minh di chuyển…
Xẹtt…
Một tia sét bắn thẳng vào người Minh và tên này không có cách nào tránh được…
“Ọc..!” Minh trúng đòn, bị điện giật ngã lăn lóc.
“Lão Kim, ta còn muốn trừng trị hắn…!” Người phụ nữ lao tới, bắn một quả cầu lửa vào người đàn ông.
“Mụ già, sao cứ gây sự với ta hoài?” Người đàn ông xuyên qua quả cầu lửa, nhảy vọt lên rồi giáng một đòn sấm sét xuống người phụ nữ.
Ầm…xẹt…
Tiếng nổ vang trời…
Minh bị tiếng động lớn làm cho tỉnh, hắn vẫn còn cứng đơ người, nhưng đã nhận thức được tình trạng, cố rướn người tìm đường thoát. Nhưng ngay lập tức, gã thanh niên và cô gái kia phóng tới, mỗi người dùng một cây giáo cùng ghìm chặt cổ Minh không cho hắn thoát.
“Ngươi phải chết…!” Gã thanh niên rít lên.
Thấy hai người con cùng ra tay, hai người kia dừng chiến và tiến lại vây quanh Minh.
“Các…người…là…ai?” Minh khó khăn lên tiếng.
“Để cho ngươi chết một cách thoải mái, ta đáp ứng ngươi điều này… Ta là Kim Trọng Anh. Còn đó là con gái ta, Kim Mỹ Triều.” Người đàn ông đáp.
Người phụ nữ thấy người đàn ông nói thì tỏ vẻ không hài lòng, nhưng rồi cũng nói: “Ta là Đỗ Lan Trâm, con trai ta là Đỗ Thượng Đỉnh…”
“Còn…ta…là…Hoàng…Minh…!”
Nhưng chẳng ai quan tâm hắn nói, lão Kim Trọng Anh và bà lão Đỗ Lan Trâm, một người tạo ra một quả cầu sét, một người tạo ra một quả cầu lửa. Còn gã thanh niên tên Đỗ Thượng Đỉnh cùng hợp sức với cô gái trẻ tên Kim Mỹ Triều mà hắn gọi là vợ tạo ra một quả cầu lửa sét lẫn lộn. 3 quả cầu chứa uy lực rất mạnh cùng nhắm vào Minh…
Ầm…
Ầm…
Ầm…