Thế Giới Cuồng Dâm - Phần 26
Phần 26
Giang Ninh chào tạm biệt anh chị của mình rồi về nhà sớm, ngôi nhà của cậu và Quân. Hôm qua Linh được đưa từ bệnh viện về nên hôm nay cậu đến thăm anh chị mình và hai đứa nhỏ. Hai đứa bé rất đáng yêu, cậu nhìn mà không khỏi chờ mong, không biết con của mình và Quân sẽ như thế nào.
Trên đường về Ninh ghé ngang siêu thị, chọn mua vài nguyên liệu nấu ăn. Lâu lắm rồi cậu mới có cơ hội về sớm thế này nên muốn nấu một bữa cơm tươm tất cho Quân, người yêu của cậu.
Ninh năm nay đang học lớp 12. Giờ học văn hóa và giờ thực hành làm tình của lớp 12 đã được thay đổi so với lớp 10, 11. Nếu như lớp 10 và 11 học văn hóa và làm tình cách ngày, thì lớp 12 chỉ còn một ngày học làm tình trong tuần thôi. Khối lượng kiến thức của lớp 12 rất nhiều, thời gian mà Giang Ninh dành cho việc học trên lớp cũng tỉ lệ thuận với khối lượng kiến thức đó.
Chính vì vậy mà lâu lắm rồi cậu không được tự tay nấu một bữa cơm đàng hoàng cho Quân, toàn là dùng đồ ăn mua ở tiệm hoặc thức ăn nhanh. Hôm nay may mắn cậu hoàn thành xong sớm phần bài tập của mình, cũng kịp thời giao nộp cho giáo viên chủ nhiệm để báo cáo tiến độ nên cậu được về nhà sớm hơn mọi khi, còn dư giả thời gian ghé qua nhà chị gái thăm mấy đứa nhỏ mới sinh.
Cậu vào nhà cởi áo măng tô treo lên, đặt cặp sách của mình sang một bên rồi vào bếp nấu cơm. Hôm nay Quân nhà cậu phải chấm thi tập trung nên chừng nào chấm xong mới có thể về. Chắc là anh sẽ về tới lúc cậu nấu cơm xong.
Thế Quân kiểm tra lại xấp bài thi mà mình vừa chấm, rà soát lại một lần nữa xem có cộng nhầm điểm chỗ nào không rồi mới ký tên ra về. Anh suy nghĩ không biết hôm nay lại ăn món gì đây.
Thời gian vừa qua toàn là ăn ngoài, anh đã ngán thức ăn nhanh đến tận cổ. Trước đây lúc sống một mình anh vẫn thường xuyên ăn những món đó. Nhưng kể từ khi Ninh chuyển đến sống cùng anh, chất lượng bữa ăn của anh nâng cao rõ rệt khiến anh không muốn lại trở về những ngày trước đó nữa. Dù vậy, anh cũng không thể bắt người yêu đang bù đầu bù cổ vì chuyện học hành phải về sớm lo cơm nước cho anh được. Người yêu là để yêu thương chứ có phải để sai bảo đâu. Huống chi anh cũng đã từng trải qua quãng thời gian này rồi, biết cậu đang chịu áp lực học hành.
Thôi kệ đi, chắc hôm nay sẽ gọi thức ăn nhanh giao đến nhà. Lúc sáng trước khi đi học Giang Ninh không có nói sẽ về sớm hay sẽ mua thức ăn gì, nên chắc giờ này cậu chưa có nhà đâu.
Quân mở cửa nhà. Bên trong căn nhà đã sáng đèn, trong bếp truyền đến tiếng xèo xèo của chảo dầu, lại còn có mùi hương thoang thoảng bay ra. Cả căn nhà tràn ngập hơi ấm của gia đình. Thế Quân cảm thán, a, người yêu của anh đã về rồi.
“Anh về rồi” anh đứng ở cửa hô lớn một tiếng. Thật tốt khi có người ở nhà chờ mình về.
“Mừng anh về nhà” giọng nói vui vẻ của Giang Ninh vang lên từ trong bếp “Anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm”.
Cậu giục anh đi tắm rồi tiếp tục tập trung với chảo dầu trên bếp. Cậu đang chiên cá, dầu trong chảo bắn lụp bụp nghe vui tai, nhưng bị bắn trúng thì không vui đâu. Anh thích ăn món này nên cậu thường làm cho anh ăn.
Đang tập trung chuyên môn thì một vòng tay vòng qua eo cậu siết chặt lấy, một cơ thể nóng hổi dán vào lưng cậu, bên dưới là một vật cứng nóng đâm chọt vào lỗ hậu của cậu.
“Sao thế, chồng của em?” Giang Ninh khẽ quay đầu lại hôn lên cái cằm của người thương, hỏi.
“Anh muốn ăn em trước” giọng nói đầy từ tính của Thế Quân vang lên. Hai tay anh rời khỏi vòng eo của cậu, một bên mò lên trên se nắn đầu vú, tay còn lại lần xuống dưới vuốt ve con cặc cậu.
“Ưm… yên cho em chiên cá…” cậu khẽ nói, giọng nói ỡm ờ nửa kháng cự nửa nghênh đón.
“Thì em cứ chiên đi, mặc kệ anh. Không được để khét cá đâu đó, nếu không sẽ bị phạt” Thế Quân nhay nhay một bên dái tai của cậu khiến cho cậu ưỡn người lên.
Con cặc của Giang Ninh lúc này đã cương cứng lên rồi. Bàn tay bên trên của Thế Quân đã mò sang đầu vú còn lại, bàn tay bên dưới thì rời con cặc, tiến ra phía sau khai mở lỗ hậu của cậu. Anh cho từ từ từng ngón tay vào, một ngón, hai ngón rồi ba ngón, cơ thể Giang Ninh căng cứng vì những khoái cảm mà người yêu mang đến. Cậu một bên hưởng thụ chăm sóc của người yêu, một bên không dám lơ là để cháy cá trên chảo.
Thế Quân rút ba ngón tay của mình ra khỏi hậu huyệt người yêu, thay vào đó là con cặc đã cương cứng của mình. Anh đặt đầu cặc ngay cửa huyệt, mạnh mẽ thúc tới một cái.
“Ứ…” bị đánh úp bất ngờ, Giang Ninh kêu lên một tiếng, suýt chút nữa đã ngã chúi vào chảo dầu, may mà Thế Quân nhanh tay kéo lại.
“Tập trung nào. Em phải cẩn thận chứ” Thế Quân cười cười, vừa đĩnh động thắt lưng của mình cho con cặc ra vào hậu huyệt cậu, vừa giả vờ nghiêm túc nhắc nhở cậu phải nấu ăn cho tốt.
“Ha… anh… nhẹ chút…” Giang Ninh cố sức dùng đũa lật cá trong khi bên dưới bị những cú nắc như vũ bão của Thế Quân làm cho sung sướng.
Anh vờ như không nghe thấy cậu nói gì, nắc càng lúc càng mạnh khiến cậu không ngừng thét lên vì sung sướng.
Thế Quân bắn tinh dịch vào người cậu, đồng thời vươn tay ra tắt bếp. Anh cúi xuống mút lấy cổ của người yêu, tạo một dấu hồng ngân thật to, thật đậm. Đợi cho hơi thở của cậu dần hòa hoãn lại, anh mới rút con cặc dính đầy tinh dịch của mình ra khỏi lỗ hậu.
“Tại anh đó, em nấu cho anh món anh thích mà anh làm cháy mất rồi” Giang Ninh lấy lại hơi thở, nhỏ giọng trách cứ. Là trách mắng đó, nhưng lời nói còn mang theo hương vị phong tình, nghe thế nào cũng giống như làm nũng, còn có chút gợi tình.
“Là em chiên cá mà, anh đâu có đụng vô đâu” Thế Quân cười gian “Anh nói rồi, cá cháy là em sẽ bị phạt”.
“Phạt gì chứ?” Giang Ninh bĩu môi. Có thế mà cũng phạt. Nay người yêu cậu muốn chơi trò gì đây?
“Phạt em đụ với anh xuyên đêm, phạt em ngày mai cũng phải ở nhà đụ với anh” Quân cười ha ha, nhéo nhéo cái mông chắc thịt của Ninh.
Cậu trề môi “Lợi cho anh quá ha” dù sao mai cậu cũng được nghỉ, cả Quân cũng vậy, nên đụ cả ngày cũng là một ý tưởng không tồi. Đã lâu rồi hai người không đụ đéo thoải mái.
Ăn cơm tối xong thì Giang Ninh ngồi vào bàn học bài còn Thế Quân phải soạn giáo án cho tiết học tuần tới. Mặc dù lúc nãy anh đã nói sẽ phạt cậu đụ xuyên đêm nhưng không thể vì vậy mà vừa ăn xong đã lao vào nhau được. Muốn làm tình thì cũng phải trên tinh thần đã làm xong hết việc rồi mới có thể thoải mái lăn giường được. Cả hai ngày mai đều không phải đi làm hay đi học nhưng nếu muốn làm tình cả ngày với nhau thì phải giải quyết xong những thứ cần làm đã.
Giang Ninh làm xong hết bài tập về nhà của mình thì gấp tập vở lại, lấy số ghi chép hàng ngày ra xem trong tuần còn kế hoạch gì khác không. Cậu có thói quen sắp xếp kế hoạch và ghi chú vào trong sổ, mỗi ngày đều sẽ lấy ra để kiểm tra xem tiến độ hoàn thành của mình đến đâu. Ghi chú một lát, cậu ngẩng đầu lên nhìn Thế Quân. Anh lúc này đang ngồi ở vị trí đối diện cậu, đã soạn xong giáo án và đang chuẩn bị dụng cụ dạy học.
“Anh, em thi vào trường cảnh sát nhé?” Cậu ngắm anh một chút rồi bất chợt hỏi.
“Em muốn làm cảnh sát?” Thế Quân ngước lên nhìn cậu, ngạc nhiên hỏi lại. Thật ra đây không phải là lần đầu Giang Ninh hỏi anh điều này. Lần trước cậu hỏi là lúc cậu học lớp 7, vẫn còn nhỏ nên anh đã nói cậu hãy suy nghĩ thêm. Anh không ngờ đến tận bây giờ cậu vẫn có mong muốn làm cảnh sát.
“Ừm” Giang Ninh gật đầu “Em muốn bảo vệ mọi người, bảo vệ gia đình mình và bảo vệ cả anh nữa”.
“Mỗi một ngành nghề đều có những khó khăn khác nhau. Em nếu đã thích thì cứ làm đi, anh sẽ luôn bên em” anh đáp, dành cho cậu một nụ cười tươi.
“Em sẽ suy nghĩ thêm” cậu đặt bút xuống, gấp sổ lại, đi sang phía đối diện tựa lên người anh “Anh có muốn uống cacao nóng không? Em đi làm”.
“Cho anh một cốc đi. Nhớ làm cho cả mình nữa” anh dặn dò. Có mấy lần cậu làm cà phê hoặc cacao nóng cho mỗi anh rồi ngồi một bên nhìn anh uống, từ đó về sau anh luôn phải nhắc nhở cậu.
“Em biết rồi” Giang Ninh thè lưỡi làm mặt quỷ, chạy đi xuống bếp.
… Bạn đang đọc truyện Thế giới dâm dục tại nguồn: http://truyensextv1.com/the-gioi-dam-duc/
Năm học cuối cấp của bọn học sinh lớp 12A trường THPT đã sắp kết thúc. Thời điểm mà bọn học trò mong đợi nhất, thời điểm mà tất cả bọn nó đều cho rằng, vượt qua rồi thì sẽ không còn gì nuối tiếc ở quãng đời học sinh nữa. Mãi cho đến về sau, bọn nó mới nhận ra, quãng đời học sinh mới chính là thứ khiến bọn nó nuối tiếc nhiều nhất.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A hôm nay có một buổi sinh hoạt cuối cùng với lớp trước khi tiễn bước học trò của mình đi thi tốt nghiệp. Cô Mai là giáo viên của trường hơn 15 năm rồi, đã nhìn biết bao lứa học sinh học tập và tốt nghiệp, dang rộng đôi cánh của mình bay về chân trời mơ ước. Lại thêm một lứa học trò nữa sắp rời đi. Năm nay cũng là năm cuối cùng cô gắn bó với ngôi trường này do gia đình của cô phải sắp xếp di chuyển đến một nơi khác sinh sống.
“Hôm nay là buổi gặp mặt cuối cùng của chúng ta rồi” cô Mai nhìn đám học trò đang ngồi bên dưới, dịu dàng nói. Mặc dù những ngày tháng qua cô đã từng rất nghiêm khắc với đám nhỏ, nhưng tới giờ phút này, mọi thứ chỉ còn lại sự dịu dàng “Cô rất cảm ơn các em đã cố gắng trong các năm qua. Chúng ta chỉ còn một kỳ thi quan trọng cuối cùng của đời học sinh thôi. Cô không chúc các em đạt điểm thật cao. Cô chỉ mong các em được hoàn thành ước mơ của mình, dù chỉ là một ước mơ thật nhỏ bé”.
“Thưa cô” Quốc Huy, lớp trưởng, đứng lên nói “Em đại diện các bạn trong lớp cảm ơn cô năm vừa qua đã giúp đỡ chúng em rất nhiều trong học tập cũng như các vấn đề trong cuộc sống. Em chúc cô và gia đình luôn có thật nhiều niềm vui và hạnh phúc”.
“Cảm ơn em” cô Mai gật đầu “Trước khi chúng ta bước vào kỳ thi, cô muốn các em chia sẻ lại một lần nữa mong ước của mình. Nào, bắt đầu từ lớp trưởng đi”.
Mọi người trong lớp bắt đầu nói ra nguyện vọng của mình. Đây chỉ là một buổi chia sẻ, không có bất cứ một lời khuyên hay một câu phản bác nào vang lên.
Quốc Huy, lớp trưởng của lớp 12A, người yêu của Kiều Vân, vốn mồ côi cha mẹ, rất thấu hiểu với những mảnh đời thiếu thốn tình cảm này. Cậu lựa chọn đi theo ngành công tác xã hội, muốn đem những gì mình có để cống hiến cho đời.
Kiều Vân, cô chị trong cặp song sinh, mong muốn được phát triển trong ngành kiến trúc. Cô rất thích vẽ, rất thích thiết kế nên những căn nhà xinh đẹp. Cô đã từng nói với Quốc Huy thế này, sau này hai người sẽ cùng mở một cô nhi viện, em sẽ dựng nên cho chúng một ngôi nhà thật kiên cố vững chãi, còn anh sẽ là chỗ dựa tinh thần.
Kiều Vi, cô em gái, quyết tâm theo nghề bác sĩ. Không phải vì cô đam mê hay yêu thích, mà vì cô muốn cùng người yêu chiến đấu với bệnh tật sau này. Kiến Nhân, người yêu lớn tuổi của cô, rồi sẽ phải chống chọi với bệnh tật sớm hơn cô, thậm chí có thể ra đi trước cô. Cô biết đó là điều hiển nhiên, vì anh hơn cô rất nhiều tuổi, nhưng cô vẫn muốn có thể đồng hành cùng anh cho đến cuối con đường.
Giang Ninh, cậu nhỏ của Kiều Vân, Kiều Vi, lấy mục tiêu trở thành cảnh sát làm đích đến. Cậu muốn bảo vệ người mình yêu, bảo vệ gia đình mình, bảo vệ đất nước mình. Cậu muốn đem tình yêu nước nồng cháy trong tim mình để bảo vệ tổ quốc. Và hơn hết, cậu muốn anh tự hào về cậu.
Hồng Liên, cô gái dịu dàng của cặp phu phu Việt – Nam, ước mơ trở thành một cô giáo. Không phải là cô giáo dạy toán, dạy văn hay cô giáo mầm non, tiểu học gì cả, mà là một cô giáo dạy trẻ đặc biệt. Đó có thể là những đứa trẻ khiếm thính, khiếm thị, có thể là những đứa trẻ bị chậm phát triển. Cô muốn giúp các em có thể hòa nhập với cộng đồng, để các em có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lam Trung, cậu chàng nhỏ tuổi nhất trong lớp, quyết định theo học công nghệ thông tin. Theo sự phát triển của xã hội hiện nay, công nghệ thông tin sau này chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa. Cậu lấy việc mở một công ty riêng về mảng công nghệ thông tin nổi tiếng khắp đất nước, khắp châu lục và toàn thế giới làm mục tiêu của mình. Người yêu của cậu, Hồng Liên, muốn chuyên tâm lo cho những đứa trẻ khiếm khuyết thì cậu nhất định sẽ che chở cho cô, cho cô một bờ vai vững chắc để nương tựa.
Mỗi người đều có ước mơ và hoài bão cho riêng mình. Cái chúng ta cần là vạch ra kế hoạch, vạch ra con đường để đạt được ước mơ, hoài bão đó. Chính chúng ta mới là đạo diễn, là diễn viên chính. Đừng để mình trở thành một người qua đường mờ nhạt trong chính cuộc đời của mình.
— Hết —