Thầy giáo môn văn - Phần 5
Cô giáo Thanh Huyền bước từng bước trên sân trường. Có một tiết mà vẫn phải đến trường. Thật là mệt mỏi với nàng a!
Ngẫm lại tối hôm qua thật vất vả đợi được chồng đi công tác trở về, vốn nàng kỳ vọng được mây mưa một phen, không thể nói là hưởng thụ, nhưng thỏa mãn nhu cầu sinh lý vẫn là nhất định phải có, không nghĩ tới lão chồng mình ăn uống no say liền lăn ra ngủ, còn ngủ như lợn chết vậy, Thanh Huyền dù cho nghĩ hết tất cả biện pháp như: Sóc, mài, bú, mút… dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không thể làm cho cái thứ đồ đạc mềm nhũn kia của lão già cứng lên.
Chồng của Huyền làm công chức, lớn hơn nàng tận 10 tuổi. Không hiểu sao trước đây nàng lại đổ trước lời ngon ngọt của ông ta nữa.
“Cô giáo Huyền, đã hết tiết rồi à! Có muốn đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút không?”
Hiệu trưởng Thắng có chút hưng phấn, đã mấy ngày lão không tâm sự riêng với cô Huyền. Hôm nay hắn lại canh thời gian vô cùng tốt, không cần chờ bao lâu, hắn đã thấy Thanh huyền, nhưng khi thấy sắc mặt nàng không tốt, vẻ hưng phấn của Hiệu trưởng đã biến mất rất nhanh.
“Vào phòng làm việc của thầy có việc gì không?”
Cái ông này, lại tính dê mình đây! – Thanh Huyền nghĩ. Cái tên ngu ngốc, hèn mọn này thực sự là sắc tâm mãi không chết.
“Ngồi chơi một chút thôi, thấy em tâm tình không tốt, có phải là có tâm sự gì không? Có chuyện gì, nói cho anh, anh giúp em giải quyết… hé hé!” Thầy Thắng cười với giọng điệu đầy hèn mọn.
Hiệu trưởng một mực chú ý tới cặp mông của Thanh Huyền, vô luận là từ mặt bên hay là chính diện, cặp mông của nàng đều mỹ cảm vô cùng, rất tròn rất vểnh, không có nửa điểm nhão hay xệ. Tuy rằng nàng đã là mẹ một con, nhưng vóc người không có biến dạng chút nào, giống như 20 năm trước, ngực to mông vểnh, body chữ S.
“Tôi không có gì để nói cả, phiền quá.”
Thanh Huyền chán ghét ánh mắt của ông Hiệu trưởng.
“Chờ một chút đã, sắp tới trường mình sẽ có một đợt nâng lương, vậy nên anh muốn nghe ý kiến của em, nếu mà đến lúc đó ai cũng được nâng còn em… em cũng đừng trách anh à nha! Hình như tháng này em nghỉ 3 buổi hay sao ấy nhỉ??”
Ông Thắng lộ ra nụ cười quỷ dị.
“A, vấn đề này sao, em phải trao đổi cùng hiệu trưởng đáng kính kỹ một chút, ừm, đi ngay bây giờ sao?”
Thanh Huyền vẫn quyết định đến phòng hiệu trưởng ngồi một chút, mấy hôm nàng có việc nên nghỉ dạy. Bây giờ mà ông ấy lấy cớ không tăng lương cho nàng thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
Hiệu trưởng Thắng vội vàng cười theo:
“Hiện tại đi là hay nhất, vừa vào tiết bốn sẽ không ai làm phiền.”
“Vậy được rồi!”
Thanh Huyền miễn cường tươi cười, dù cho là giả, cũng là mẫu đơn nở rộ, mặt ngọc mày ngài, khiến ông Thắng nhìn ngây người. Hắn nghĩ thầm: Thanh Huyền làm cô giáo quả thực lãng phí.
… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//thay-giao-mon-van/
Sau khi ra khỏi lớp, Vũ Phong xem lịch thì thấy hết tiết rồi. Vậy nên hắn đang định ra về. Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
“Oa, thầy Phong đi đâu vậy?”
Thầy Hùng của tổ Thể dục nhìn thấy Vũ Phong đang định ra về liền hỏi.
“Tối hôm qua soạn bài mệt quá, với lại tôi hết tiết rồi.”
Nghe thế thầy Hùng nói ngay.
“Ấy vậy thì thầy chưa đi được đâu. Mấy hôm nay thầy bỏ mấy tiết đầu khiến thầy Hiệu trưởng tức giận. Giờ thầy mà không đi xin lỗi ông ấy là đợt này không được lên lương đâu.”
Ài! Làm thầy giáo thật khó a! Vì mấy đồng lương mà phải đi xin lỗi ông đầu hói – Vũ Phong nghĩ. Thật ra hắn trả muốn đi, nhưng giờ hắn là thầy giáo rồi vậy nên nếu mà không đi sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Vũ Phong ngó trái nhìn phải:
“Vậy thầy Thắng đâu rồi? Trong Phòng chờ không có ai?”
“Vừa rồi tôi còn thấy ông ấy nói chuyện cùng cô Huyền tổ Văn ở hành lang, hẳn là giờ ổng đã vào phòng rồi?!”
Thầy Hùng thuận lợi chỉ đường.
“Cảm ơn anh nha!”
Nói rồi Vũ Phong cất bước đi tới, hắn muốn giải quyết chuyện này cho xong để đi về.
… Bạn đang đọc truyện Thầy giáo môn văn tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//thay-giao-mon-van/
Phòng làm việc của Hiệu trưởng nằm ở tầng ba nhà Hiệu bộ, đây là một trong hai căn phòng xa hoa nhất của trường ngoại trừ phòng tiếp cán bộ đến khảo sát. Phòng được chia làm hai bộ phận, một là khu làm việc và khu còn lại là khu nghỉ ngơi với giường ngủ và phòng vệ sinh khép kín. Căn phòng lúc nào cũng được quét dọn nên sáng sủa sạch sẽ, trên bàn làm việc rộng lớn để một quả địa cầu được mạ vàng một cách đầy tinh xảo.
Nhìn căn phòng đầy tráng lệ, Thanh Huyền như cảm thấy ngộp thở. Hiệu trưởng bỗng sát gần lại người nàng.
“Năm nay Sở giáo dục cho phép nâng lương cho 20 giáo viên ưu tú có chuyên môn vững vàng, và tác phong làm việc đúng chuẩn mực. Đúng là người thì nhiều mà cháo thì ít a!”
“Không biết thầy có ý định chọn ai chưa?”
Thanh Huyền không có tránh né ông Thắng sáp lại, nàng biết điều ông ta nói là sự thật. Lam Thiên là một trường lớn, vậy nên số lượng giáo viên là rất nhiều lên tới 300 người. Do đó phúc lợi cũng tốt hơn các trường khác, tuy nhiên thì cũng chỉ có hạn và mỗi năm chỉ chọn một số người có năng lực. Với nàng, người đã nghỉ mất mấy buổi dạy và lại còn bị ông Thắng để ý thì chuyện muốn tăng lương là rất khó.
“Thông qua các cuộc họp của ban giám hiệu, và suy xét tỉ mỉ của tôi thì cũng có ứng cử viên rồi. Nhưng thật là đáng tiếc mà! Hình như cô nghỉ mấy buổi dạy, vả lại học sinh của cô cũng không đạt giải tỉnh hay quốc gia gì. Do đó cô thông cảm đợi đến lần sau vậy.”
Hiệu trưởng Thắn cơ hồ đã đem thân thể tựa vào trên người Thanh Huyền, chỗ đũng quần kia đã bạo trướng cứng rắn, sắp chen vào giữa cái mông căng tròn của cô nàng giáo viên môn văn sinh đẹp.
Thanh Huyền nổi giận, lời ông Thắng vừa nói giống như tát vào mặt cô vậy, tuy nói cô đợi lần sau cũng được nhưng kinh tế gia đình cô đang gặp khó khăn. Công việc của chồng thì không thuận lợi, con cô thì sắp lên lớp 12 – nên rất cần tiền. Nàng không nghĩ tới, chính bản thân thậm chí ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không có. Thanh Huyền lập tức ý thức được, muốn thay đổi danh sách nâng lương cũng chỉ có thể cầu tới Hiệu trưởng, nhưng ông Thắng sẽ hỗ trợ sao?
Thanh Huyền rất do dự, vật kia cọ vào cặp mông càng ngày càng rõ ràng, hầu như đã đâm đến vùng cấm của nàng, hiện tại nhất định phải ngăn lại, thế nhưng, ngăn lại Hiệu trưởng càn rỡ cũng chẳng khác nào bỏ qua cơ hội tăng lương, làm sao bây giờ?
Thấy Thanh Huyền trầm mặc không nói, ông Thắng hưng phấn không thôi, hạ thể hắn sưng lên đã hoàn toàn đâm vào khe đít của vị giáo viên đáng kính. Vùng cấm vốn mẫn cảm chịu thêm một trận tê dại ngứa ngáy đã làm thức tỉnh nàng, dưới cơn thịnh nộ, giọng nói của Thanh Huyền dị thường nghiêm khắc.
“Hiệu trưởng, đừng như vậy, anh hơi quá đáng.”
“Thanh Huyền, em cũng biết anh không quá phận, Tổ Hóa – Sinh, Tổ Ngoại Ngữ có mấy cô trẻ đẹp tìm anh giúp nhiều lắm, các nàng đều tuổi còn trẻ, đẹp lại không tiếc bỏ ra, nhưng anh còn chưa có đáp ứng các nàng đâu, bởi vì mỗi xuất nâng lương đều tranh đoạt kịch liệt vô cùng, nhưng mặc kệ cạnh tranh có kịch liệt bao nhiêu, chỉ cần anh ra một cái quyết định, vậy thì em liền có thể có tên trong danh sách rồi. Điều đó có thành hay không là do chọn lựa của em. Hé… hé…”
Ông Thắng giang hai cánh tay, từ phía sau Thanh Huyền chặn ngang ôm chặt lấy cô, đừng xem Hiệu trưởng của chúng ta béo như con lợn, nhưng hai cánh tay rất có lực, Thanh Huyền giãy giụa vài lần cũng không cách nào giãy ra, cũng có thể là vị mỹ nữ của Tổ Văn căn bản không có quyết tâm giải thoát.
“Ư… Anh Thắng… đừng vậy mà…”