Thật thích thú khi vợ lên giường với các đồng nghiệp. - Chương 17
Phần 12 : Nỗi đau của người chồng.
Mấy ngày hôm nay tôi sụt cân thấy rõ vì ăn không ngon ngủ không yên với thằng Tú. Ngày nào nó cũng phải nhắn cho tôi một tin thì nó mới hả dạ hay sao đó. Các tin nhắn chủ yếu xoay quanh vấn đề là nó khuyên tôi bỏ Trâm, giải thoát cho Trâm. Tôi không trả lời bất kì tin nhắn nào của nó. Vì tôi nghĩ rằng cứ im lặng thì tốt hơn, chứ nếu chửi nó thì tôi sợ nó sẽ dùng những bức ảnh sex để đem ra uy hiếp tôi. Tuy nhiên tôi càng im lặng thì thằng Tú nghĩ tôi đang run sợ nên nó càng làm tới. Không chỉ nhắn tin, thỉnh thoảng đang làm việc ở Cty hay đêm đêm đang ngủ ở nhà thì tôi hay nhận được những cuộc gọi giấu tên. Cứ bắt máy là đầu dây bên kia lại tắt ngay. Tôi nghi là thằng Tú, vì ngoài nó ra thì chẳng có ai lại đi khủng bố tôi như vậy. Tôi không nói gì cho Trâm biết việc thằng Tú hay nhắn tin cho tôi. Bởi tôi không muốn Trâm còn suy nghĩ đến nó, tôi muốn nàng quên hết tất cả. Chính vì lẽ đó Trâm không hề biết rằng tôi đang sống trong cảnh lo âu vì thằng Tú đang nắm trong tay rất nhiều bí mật về vợ chồng tôi. Chỉ cần nó hé ra một chút cho thiên hạ biết thôi là vợ chồng tôi chắc phải bán xới về Việt nam sống mất. Chính vì thế tôi phải hết sức cẩn thận, bình tĩnh chịu nhục để không làm cho thằng Tú nổi khùng lên.
Cứ một ngày trôi qua là tôi lại thở phào vì thấy mình vẫn được sống bình yên. Dần dần tôi cũng bớt lo lắng hơn và nghĩ thằng Tú cũng không quá khốn nạn khi không làm hại đến vợ chồng tôi.
Vào một hôm khi hết giờ làm, mấy thằng cùng Cty rủ tôi đi uống bia và tôi đã đồng ý. Chúng tôi ngồi uống đến hơn 9h tối thì giải tán ai về nhà đó. Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi không thấy vợ nhắn tin hay là gọi điện về ăn cơm. Bình thường nếu tôi đi đâu về muộn là Trâm vẫn hay gọi để hỏi han, nhưng hôm nay thì không. ” Sao hôm nay vợ vô tình thế nhỉ?” Tôi vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình.
Về đến nhà, tôi giật mình hoảng hốt khi thấy nhà tắt điện tối om. Bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng thời gian này tôi hay có tật hoảng sợ bởi vì lo lắng. Tôi bật hết đèn lên và không thấy hai mẹ con ở nhà. Sự lo lắng của tôi càng tăng cao khi đứng một mình giữa nhà mà không thấy tiếng người. Trực giác của tôi mách bảo đã có chuyện không hay rồi, tôi vội rút điện thoại ra gọi cho Trâm. Chuông đổ liên hồi nhưng Trâm lại không nghe máy càng khiến tôi vừa bồn chồn vừa bực bội. Tôi định gọi tiếp cuộc nữa thì vô tình nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên bàn. Nhanh như cắt, tôi lao đến cầm mảnh giấy lên đọc và chân tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy.
” Em gửi con bên ông bà trông hộ cho một thời gian vì em đi vắng khoảng hai tuần. Anh đừng gọi điện hay đi tìm em nhé. Em không sao đâu. Khi nào em về thì mình sẽ nói chuyện sau. Mãi yêu hai bố con. P/s : Anh nhớ giữ gìn sức khỏe và không được bỏ cơm đâu nha. ”
Tôi đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tờ giấy mà vẫn không tin đó là sự thật. Tôi không cần phải tự hỏi là vợ tôi đi đâu vì tôi biết điều tồi tệ đang đến với tôi. Cảm giác ” mất vợ” chợt xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi ngồi bần thần như kẻ đang phá sản. Tôi không hiểu tại sao Trâm lại lỡ bỏ hai bố con tôi để đến với Tú? Tôi đặt câu hỏi chẳng nhẽ vợ tôi lại yêu thằng Tú điên cuồng đến thế sao? Một người đàn bà mà dám đánh đổi hạnh phúc của gia đình để đến với người tình thì một đó là người đàn bà tồi, hai là họ quá yêu người kia. Cả hai lí do kia đều làm tôi đau đớn đến. Mọi thứ dường như đã sụp đổ, tôi ngồi thất thần chẳng biết từ mai mình sẽ sống ra sao. Trong đầu tôi bắt đầu le lói hai từ ” li dị” vì tôi không thể chấp nhận chuyện bỏ chồng để đến sống với người khác. Tôi ngồi châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vừa nhả khói vừa suy nghĩ. Trong căn phòng mờ mịt khói, lại cô đơn một mình nên đầu óc tôi lúc này chỉ toàn những suy nghĩ tiêu cực. Tôi thèm có một người để tâm sự mà chẳng có ai. Cứ thế con người tôi càng chìm sâu vào khủng hoảng. Tôi buồn bã đến độ nước mắt tôi đã lăn xuống má từ lúc nào không hay. Rồi tôi cầm điện thoại lên gọi cho Trâm. Tôi muốn biết lí do tại sao nàng lại bỏ tôi để đến với thằng Tú. Tôi muốn nghe chính miệng nàng nói ra để ngay ngày mai nếu tôi viết đơn li dị thì tôi cũng không phải hối hận. Tuy nhiên gọi đến hai lần nhưng Trâm vẫn không nghe máy khiến trạng thái tôi chuyển từ buồn bã sang bực bội. Trong lúc nóng giận, tôi đứng lên với ý định sang tận nhà thằng Tú để gặp vợ nói chuyện. Nếu cần thiết tôi có thể giết thằng Tú luôn nếu cần. Nghĩ là làm, tôi cầm chìa khoá xe đi thẳng ra cửa nhà.
Tôi bước đi với hừng hực ngọn lửa hận thù đang cháy trong người. Tôi chỉ nghĩ rằng đã mất thì cho mất luôn một thể. Khi tôi đang mở cửa nhà thì điện thoại trong túi quần chợt rung lên báo có tin nhắn. Tôi nghĩ ngay là tin nhắn của vợ nên vội vàng rút điện thoại mở ra xem. Tôi hồi hộp muốn biết Trâm viết gì cho tôi. Tuy nhiên tôi hơi thất vọng vì đó không phải là tin nhắn của Trâm, mà là của thằng Tú.
” Xin lỗi vì Trâm hơi mệt nên ngủ rồi. Mà cô ấy có vẻ cũng không muốn gặp và nói chuyện với ông đâu. Cô ấy thực sự đang rất hạnh phúc khi ở bên tôi. Nếu ông là người có lòng tự trọng thì xin ông hãy để cho Trâm được bình yên, được có quyền chọn lựa hạnh phúc cho riêng mình. Tôi gửi cho ông bức ảnh chứng minh Trâm đang hạnh phúc khi có tôi nằm cạnh bên. Mà tôi cũng bonus thêm cho ông một tấm ảnh lúc tối hai chúng tôi tắm cùng nhau. Ông xem và tự nhận xét xem những điều tôi nói có đúng không nhé. Chào ông! ”
Nhìn hai tấm hình, tôi ngồi bệt xuống đất vì buồn bã. Thực sự là Trâm như đang cầm dao đâm vào tim tôi vậy. Đau đớn khi vợ yêu người khác và nhục nhã khi để thằng khác cướp mất vợ mình. Lúc này có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi. Trò chơi mà tôi khơi mào giờ đây đã kết thúc một cách nghiệt ngã. Khi gạ gẫm vợ tham gia, tôi đã không thể lường trước được hậu quả lại xấu đến mức này. Hai bức ảnh đã nói lên tất cả và tôi thấy cũng chẳng cần phải đi tìm vợ để làm gì. Cô ấy đang hạnh phúc trong tay người khác cơ mà? Đau đớn đến tột cùng nhưng tôi phải chấp nhận điều đó. Mệt mỏi, chán chường, buồn bã… khi tôi cố lê đôi chân vào phòng ngủ để nằm. Cảm giác mất vợ thực sự là cảm giác đau đớn và buồn tủi nhất trên đời này. Khi nằm một mình cô đơn trên chiếc giường rộng 1m8 thì mới thấm thía được cảm giác vợ bỏ mình. Tôi lại khóc một lần nữa vì đàn bà.
Thằng Tú có lẽ đang nằm cạnh vợ tôi rất hả hê vì chiến thắng. Nó không buông tha tôi khi tiếp tục dội tiếp những quả bom cực mạnh xuống đầu tôi. Những tin nhắn cùng lúc liên tiếp đến bởi một người gửi.
” Chắc ông đang nhớ vợ lắm phải không? Vậy tôi gửi ông mấy tấm hình lúc chiều vợ ông đang vào bếp nấu cơm nhé. Hy vọng những tấm hình này sẽ giúp ông đỡ nhớ vợ và cũng có thêm tư liệu để quay tay. Nói để cho ông thêm phần hưng phấn là từ trưa đến lúc tối Trâm đã lên đỉnh tổng 4 lần. Lần nào cô ấy cũng rên rỉ trong sung sướng. Ông tự hỏi bản thân nếu ở với ông thì liệu Trâm có được như thế không nhé? Chúc ông ngủ ngon, bạn đồng niên của tôi.”
Tôi nhìn kỹ những bức ảnh thì thấy đúng là Trâm đang rất sướng khi được thằng Tú địt. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy Trâm bị ép phải quan hệ. Dường như nàng đã chọn được con đường đi đúng hướng chăng. Nếu như lúc trước tôi sẽ rạo rực ngay khi xem những tấm hình này. Nhưng lúc này thì hoàn toàn không, cho dù tôi là kẻ nghiện cuckold. Tôi căm phẫn thằng Tú đến tận xương tủy. Và việc vợ mình vẫn cố tình ăn nằm với kẻ mình ghét như vậy thì càng khiến tôi hận nó hơn. Tôi suy nghĩ đến 99% là tôi sẽ li dị với Trâm và sẽ tìm cách xử lí thằng Tú một trận bởi cái trò nó đang xỉ nhục tôi. Tuy nhiên thằng Tú như đã chuẩn bị trước mọi thứ, nó dường như biết tôi sẽ không để yên chuyện nên nó đã phòng ngự một cách chắc chắn. Nó tiếp tục gửi tin nhắn và lần này không có bức ảnh nào hết, thay vào đó là những lời lẽ đe dọa :
” À quên mất tôi không dặn ông một chuyện. Nếu như ông cố tình tìm cách phá hoại hạnh phúc của tôi và vợ ông thì ông biết hậu quả rồi đấy. Tôi sẽ công khai chuyện vợ ông đến với tôi và tôi sẽ nói cho tất cả mọi người đều biết, kể cả bố mẹ Trâm và bạn bè của ông rằng ông là một thằng chồng có lối sống bệnh hoạn khi thích nhìn thằng khác địt vợ mình. Ông suy nghĩ cẩn thận những điều tôi nói nhé. Nếu ông hợp tác thì ngày nào tôi cũng gửi ảnh cho ông xem. “