Thảo - Chương 38
Đàn ông nhu cầu sinh lý rất khác phụ nữ, đàn ông có thể quan hệ bất cứ khi nào có thể kể cả không có cảm xúc, chỉ cần cậu bé cương to lên là có thể đẩy đưa nhanh chậm như bình thường, thậm chí vì không có cảm xúc nhiều thời gian quan hệ còn được kéo dài đến vô tận. Còn với phụ nữ chỉ có thể quan hệ theo nhu cầu, nghĩa là phải có hứng thú nếu không có hứng thú thì chất lượng cuộc yêu có thể nhìn thấy ngay là khô hạn, là đau rát.
Thảo nhà ta có nhu cầu rất cao hay gọi theo nam phái là rất dâm. Có 1 người vợ xinh đẹp, chăm lo vun vén gia đình lại rất dâm thì người đàn ông nào lại không thích cơ chứ. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, có vợ dâm đồng nghĩa với việc nguy cơ cao hơn họ sẽ bị những điều mới mẻ thu hút và rất có thể sẽ sa ngã vào một vòng tay khác có điều mới mẻ đó.
Có vợ dâm giống như có con dao sắc khi cắt gọt rất tốt nhưng dùng không cẩn thận sẽ bị đứt tay rất đau.
Thảo rất dâm, nhu cầu rất nhiều nên Thảo luôn muốn được yêu thật nhiều như những ngày yêu Sơn đến những ngày như hiện tại. Thảo cũng như những người phụ nữ khác, luôn muốn được tận hưởng những cảm xúc mới mẻ mà chồng mình có thể mang lại nhưng Sơn lại vắng nhà liên miên thì những cảm xúc như bình thường đã thiếu rồi lấy đâu ra những cảm xúc mới mẻ.
Xa mặt cách lòng , trong những lúc ham muốn , những phút yếu lòng làm những bản năng trong con người Thảo có cơ hôi trỗi dậy làm cô mệt mỏi trong suy nghĩ giữa dừng lại hoặc bước đi. Mới đầu suy nghĩ đến việc quan hệ với người không phải là chồng mình thật hư hỏng và cô nghĩ nó chỉ bộc phát trong con người có thể là do cô xem nhiều truyện hay phim có liên quan chứ còn bản thân con người cô không thể cho phép cô làm như vậy. Nhưng những suy nghĩ đó lặp đi rồi lặp lại, mơ đi rồi mơ lại thì những ham muốn của phần con lại mạnh hơn hẳn, cân bằng với phần người đang lấn át .
Thảo như đang đứng chơi vơi trên một ngọn núi cao, phía chân núi bên này là chồng, phía bên kia là một người khác lạ, giờ chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể đẩy Thảo tiến về một phía bất kỳ.
Phong không phải một người quá xa lạ, sự có mặt của Phong là một quá trình dài, Phong ở bên cạnh Thảo những lúc Thảo cô đơn chán trường nhất luôn động viên, an ủi cô như một người bạn thân, một tri kỷ thực sự.
Phong lại không giống như những người đàn ông khác lợi dụng để chiếm lấy cô, anh luôn hướng cô về với gia đình, một người đàn ông rất đàng hoàng và đứng đắn. Chính điều này làm Thảo thấy có ấn tượng về Phong hơn, tin tưởng hơn, mến anh nhiều hơn và có tình cảm rất đặc biệt với Phong lúc nào không hay.
Thảo cũng không lý giải được tình cảm với Phong là thế nào vì cô vẫn rất nhớ Sơn, yêu Sơn không muốn phản bội Sơn trong suy nghĩ như hiện tại nhưng cô lại không thể bắt mình không nhớ đến Phong ngay cả khi ái ân bên cạnh chồng ( Cái này mọi người vẫn hay nói là sướng quá rửng mỡ nè_Dream ) .
Vậy là sao ?
Chẳng lẽ trái tim cô lại có thể chứa được hai người? Hay đơn giản Phong chỉ là một ánh nắng chiếu vào trái tim đang khô cằn thiếu thốn làm cho Thảo bị say nắng ?
Nếu như Phong vồ vập thì có lẽ đã không có mối quan hệ bạn bè thân thiéu kéo dài nhiều năm với Thảo như vậy, có thể mọi điều như những lời Phong nói đến với Thảo chỉ đơn thuần là bạn bè chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống, nhưng làm gì có tình bạn nào giữa hai người khác phái khi họ đã trưởng thành, vô tình " Hoa đã nở trong lòng địch" , người đàn ông không cần phá cửa mà người phụ nữ sẽ tự mở cửa họ, người đàn ông không cần tiến đến vồ lấy người phụ nữ mà người phụ nữ sẽ chủ động ngã vào lòng mình.
Dù vô tình hay cố ý thì lửa gần rơm thì chuyện bén lửa là sớm hay muộn thôi , những câu chuyện tâm tình hàng ngày giữa Thảo và Phong như những gia vị và thức ăn ngấm dần vào nhau vừa vặn lúc nào không biết nữa.
Thảo không dễ dãi và cũng chưa bao giờ dễ dãi ,chả vậy mà những ngày tháng xa Sơn khi anh đi lính, xa Sơn lúc anh đi làm xa cô vẫn vẹn nguyên chung thủy. Nhưng giờ đây những tranh đấu trong người cô càng lúc càng lớn, chồng cô thì vẫn vắng nhà, Phong thì vẫn gần gũi ân cần bên cô cả ngày lẫn đêm.
Nhớ lần cô bị đụng xe , chân tay đau nhức chẳng thể đi xe về, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô lại là Phong chứ không phải là Sơn. Chỉ một cuộc điện thoại Phong bỏ dở cả công việc đang làm đến bên với khuôn mặt lo lắng lắm, bàn tay Phong lần đầu chạm vào eo đỡ cô lên xe của anh làm cô nóng bừng cả cơ thể như hồi cô mới 17.
Chẳng thể nói điều muốn nói khi mặt đối mặt với Phong , trong lúc nhắn tin nói chuyện, cô đã hỏi về tình cảm của Phong đối với mình. Phong nói anh là đàn ông mà làm sao không rung động trước một người như Thảo được, anh nói cũng rất mến Thảo ,cũng rất ham muốn được ở bên Thảo, anh nói cả những lúc không thể kìm lòng nhìn nén Thảo khi cô quá đẹp và quyến rũ trong mắt anh khi gặp gỡ, anh nói cả chuyện Thảo cũng thường xuyên đi vào trong giấc mơ của anh v.v…
Nhưng tất cả gia đình, vợ con đã kéo anh lại và hơn hết sự tôn trọng Thảo đã kéo anh lại không cho anh vượt quá giới hạn.
Thấy Phong mở lòng Thảo cũng trút toàn bộ những tâm tư trong lòng ra với Phong không dấu diếm một điều gì, kể cả chuyện cô ham muốn được làm tình với anh như thế nào, những băn khoan suy nghĩ đấu tranh nội tâm ra sao.
Cuộc hội thoại qua những con chữ được ngón tay bấm miết trên màn hình điện thoại sáng phát ra trong đêm, gửi đi rồi nhận về liên tục. Kết thúc vẫn là Phong, anh vẫn hướng cô vì gia đình như những ngày qua anh vẫn làm vậy. Anh nói với cô gia đình là trên hết, cô không nên xem hay đọc những nội dung kích thích làm cô suy nghĩ nhiều.
Chắc đàn ông như Phong tồn tại trên thế giới này chẳng có được bao nhiêu người, được một người phụ nữ xinh đẹp gợi mở nhưng anh cũng chẳng tiến tới mặc dù ham muốn với Thảo là có thật như những gì mà hai người vừa nói chuyện.
Mỡ treo miệng mèo, đàn ông mười người thì chín người muốn "chén" vợ của người khác nhưng lại chẳng ai muốn người khác chén vợ mình, một người còn lại của mười người kia không chén , không phải là anh ta không thích chén, anh ta cũng nghĩ trong đầu đấy nhưng chưa có cơ hội chén hoặc điều kiện chưa cho phép mà thôi.
Không vậy mà bao nhiêu câu chuyện "lấy lửa thử vàng" dùng bạn hay em gái để thử chồng nhưng kết quả nhận được lại là trái đắng khi sống cùng nhau thì ám ảnh người chồng quan hệ với người khác mà bỏ nhau thì tan nát gia đình. Các ông chồng không phải là vàng mà chỉ là những con người bình thường nên dễ dàng bị lửa dục vọng thiêu dụi.
Với Phong thì anh là 1/10 đàn ông còn lại kia, anh kiềm chế một cách đáng kinh ngạc là vì một chút lý trí cuối cùng thôi, anh biết khi đã hòa vào nhau rồi thì rất khó để rút chân ra được nữa chứ Phong đâu bị yếu hay trên bảo dưới không nghe đâu.
Nghe lời Phong, Thảo vùi đầu vào công việc để quên đi những ham muốn thôi thúc trong lòng mình, không ai bảo ai nhưng cả Thảo và Phong không ai liên lạc với ai sau đêm nhắn tin tới đêm muộn ấy. Mọi chuyện có vẻ là tốt đẹp nhưng đó chỉ là ban ngày thôi, còn ban đêm thì lại hoàn toàn khác, có ai làm việc cả ngày lẫn đêm cơ chứ.
Khi màn đêm buông xuống , trong căn phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng thở dài hắt ra của Thảo một lúc lại phát ra , cô thấy cô đơn đang bủa vây lấy mình dù vài phút trước cô vừa nói chuyện với Sơn chồng cô. Hết lật nghiêng rồi nằm ngửa cô trằn trọc chẳng nguôi khi những ham muốn đang giằng xé trong lòng mình.
Thảo nghĩ mình thật tệ và hư hỏng khi ngoài xã hội kia bao nhiêu người cũng xa chồng nhưng họ đâu có dục vọng xấu xa muốn phản bội chồng như cô vậy đâu, sao cô đã cố lắm rồi mà sao cái đầu không thôi nghĩ về nó thế này. Tự dằn vặt bản thân, thở dài rồi cô lại nghĩ lung tung ham muốn rồi tự giận ghét chính bản thân mình.
Gần 1 tuần trôi qua, Thảo đã quen với những cuộc trò chuyện với Phong bất kể ngày đêm giờ tự nhiên dừng lại làm cô thấy khá nhớ anh, cái gì cũng vậy đã là thói quen mà tự nhiên bỏ thì chắc chắn sẽ như vậy rồi, nhiều lúc cô nghĩ bâng quơ rằng không biết anh đang làm gì? Có nhớ cô không nhỉ ?
Nghĩ đến Phong cô muốn nhắn tin cho Phong nhưng cô lại sợ mình không ghìm được ham muốn và cảm xúc mất nên lại trằn trọc và thiếp đi lúc nào không hay.
Những đêm dài như vậy cứ nối tiếp nhau như vậy làm cô thấy mệt mỏi, có Phong là người sẻ chia vui buồn thì giờ đây đã không còn liên lạc nữa, giờ đây buổi tối là thời gian dài nhất một ngày của Thảo, ngủ không được cô lại cầm điện thoại lang thang trên những dòng chữ trắng nền đen của web "trời đất" mà nhiều hôm nay cô không vào rồi.
Những câu chữ lại dẫn dắt Thảo đến những câu chuyện, những hình ảnh, những đoạn phim của những cuộc làm tình say đắm. Mà kể cũng lạ, bao nhiêu bài viết nhưng phần lớn đều là những chuyện tình ngoài luồng như vụng chộm, loạn luân, some v.v.. lại gây cho người xem sự kích thích tột độ hơn là những bài những chuyện chung thủy 1 vợ 1 chồng, phải chăng cái mà người ta chưa được trải qua lại làm cho người ta khao khát như vậy giống như những suy nghĩ của Thảo trong những ngày qua.
Đang thèm mà lại đi xem sex thì lại càng thèm hơn, thứ nước nhờn nhờn trong bím Thảo lại rỉ ra trực trào ở hai môi bím căng phồng. Không đụng vào nó thì thôi chứ đụng vào nó đố ai mà không tý toáy nghịch ngợm được đấy.
Mắt Thảo dán vào màn hình theo từng chuyển động, ngón tay đang miết đi miết lại dọc theo khe bím đang được hai môi bím khép lại, dâm thủy nhờn nhờn chỉ chờ có vậy phè cả ra ngoài bám ướt tay Thảo. Thảo miết nhanh dần, hai chân dang rộng cho ngón tay chui vào xâm lấn bên trong.
Thảo đang nhập tâm vào nhân vật trong những hình ảnh phản chiếu vào mắt. Móc lên, ngoáy xuống, thụt vào kéo ra rồi rên" ừ ự", những khoái cảm do chính Thảo tạo ra làm làm mắt cô mờ đi không còn nhìn rõ màn hình đang có gì nữa, để đầu thả trôi theo những ý nghĩ tội lỗi với Phong, miệng không ngừng rên "ử ử" mỗi lúc một to hơn, gấp gáp hơn.
Ngón tay cô vẫn ngoáy, vẫn thọt vào trong cơ thể mình nhanh dần, nhanh dần . Tiếng tay va chạm với bím õng nước kêu pạch pạch chả khác gì tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau lúc làm tình. Được một lúc thì miệng Thảo há hốc, toàn thân cô co cứng giật giật mấy, bên trong bím co bóp liên hồi dồn toàn bộ nước nhờn nhờn ở trong bím vào bàn tay cô nóng bỏng, cơ thể cô thả lỏng hưởng thụ những cảm giác khoan khoái vừa có được trước khi chìm vào giấc ngủ . Đây có lẽ là liều thuốc ngủ tốt nhất cho Thảo, nhưng thuốc ngủ mà có hình ảnh của Phong trong đó thì có vẻ là không được tốt lắm.
Ngày mai là 22/12 một ngày lễ lớn của quân đội, vẫn giống như mọi năm Sơn sẽ đi ăn liên hoan gặp mặt hội đồng ngũ, gặp lại những người đồng đội đã một thời gắn bó gần gũi với anh những ngày tháng xa nhà. Sơn gọi điện báo Thảo là đầu giờ chiều nay sẽ từ công trường về vì năm nay hội của Sơn tổ chức ở nhà một người ở Phú Thọ, anh về để sáng mai cùng vài người đồng đội đi từ sớm. Tuy anh đã bảo về đầu giờ chiều nên Thảo về trưa để đợi chồng.
Mấy ngày này tâm trạng của Thảo đã không tốt rồi , nên khi buổi trưa bà Hạnh mẹ chồng cô nói cô thế này thế kia thay vì nín nhịn cho qua như mọi ngày thì lần này cô không kiềm chế được nên lời qua tiếng lại giải thích với bà Hạnh.
Tuy không có lời nào nói hỗn hào với bà Hạnh nhưng với người lớn tuổi, việc mẹ chồng 1 nói câu, con dâu nói lại một câu là được định nghĩa là con dâu cãi tay đôi với mẹ chồng rồi. Buổi chiều hôm đó Sơn về vừa đến nhà thì được nghe mẹ nói về Thảo hỗn láo, vào phòng lại nghe Thảo nói về mẹ thế này thế kia làm anh chẳng biết cư sử sao, vẫn lại bài ca dĩ hòa vi quý của Sơn bảo Thảo nhường mẹ chút cho ấm êm của nhà.
Sơn đã mua được miếng đất mặt đường ở gần nhà nhưng phải sang năm anh mới được tuổi xây. Anh vẫn mua đi bán lại đất cát ăn chênh lệch theo những dự án mà chú Sơn biết chỉ cho nhưng những miếng đất đó đều xa nhà anh hiện tại nên anh vẫn chần chừ để thuyết phục mua được miếng đất mà anh vừa mua hiện tại. Sơn cũng sốt ruột lắm chứ khi biết nếu cứ ở chung như này thì anh và Thảo không sớm thì muộn cũng có chuyện không ổn mất nhưng chuyện nhà cửa không vội được nên phải từ từ đợi thôi.
Đã lâu mới về lẽ ra phải có một đêm mặn nồng cuồng nhiệt với chồng thì lại có chuyện đó xảy ra làm cô giận Sơn không có chính kiến của mình trong chuyện của cô với mẹ nên chẳng có tâm trạng gì để gần gũi với Sơn, còn Sơn thì giận cô không kiềm chế làm anh đứng giữa khó xử nên mới có chuyện cu Bi nằm giữa, mỗi người nằm quay một hướng khác nhau trên chiếc giường của họ.
* * *
Sáng hôm nay Sơn đi hội đồng ngũ, lại là ngày nghỉ nên cu Bi cũng được ở nhà. Mấy chị em nhà Thảo ý ới gọi nhau lên nhà ngoại chơi từ lúc Thảo mới ngủ dậy, đang tâm trạng không vui và cũng lâu mấy chị không hội họp nên Thảo xin phép bố mẹ chồng cho cu Bi lên nhà bà ngoại chơi.
Công việc của Thảo ở cửa hàng có Tuyết và Lan vận hành nên cô gần như tự do về thời gian cả ngày , kể cả Thảo không xin phép thì bố mẹ chồng cô cũng không biết Thảo đi đâu nhưng Thảo là vậy, cô vẫn xin cho phải phép từ ngày trước tới giờ.
Thời tiết mùa đông miền bắc mấy năm nay thật buồn cười, đã vào đông nhưng nhiệt độ vẫn bình bình chẳng có gì là thay đổi mấy. Chỉ có vài đợt lạnh còn lại thời tiết như mùa thu có hôm còn oi nóng còn phải bật quạt mới sợ chứ. Hôm nay lên nhà ngoại Thảo mặc đơn giản còn để nấu nướng cho thoải mái gồm quần bò, áo thu đông , bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió mỏng.
Được truyện trò cùng mọi người tâm lý Thảo vui vẻ hơn, đúng là không gì bằng những người ruột thịt của mình. Cơm nước xong xuôi, mấy chị em đang nằm chuyện trò thì Thảo nhận được một cuộc gọi từ một số không có trong danh bạ. Tên không có, nhưng dãy số này quá thân quen với cô rồi, đó chính là số của Phong .
Phải vục dậy đi ra bên ngoài Thảo mới dám bấm nút nghe, tiếng nói phát ra từ điện thoại vẫn nhẹ nhàng du dương như mọi lần.
– Alo !
– Ừ anh đây ! Em hôm nay có về trưa không ?
– Em đang trên nhà ngoại, sáng em ra cửa hàng tí rồi lên ngoại chơi.
– À ! Mấy hôm không thấy em liên lạc với anh , giờ tâm trạng của em đã ổn hơn chưa?
Phong định nói là mấy hôm không nói chuyện thấy nhớ nhớ cô nhưng Phong lại chẳng thể nói vậy. Còn Thảo không hiểu sao từ lúc nói chuyện với Phong cô thấy mình vui vẻ hẳn lên, cô thấy vui ngay từ khi nhìn thấy số anh gọi , trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Tự dưng cô muốn gặp Phong ngay lúc này để làm gì ư ? Cô cũng không biết nữa , cô chỉ biết mình thấy rất nhớ Phong và muốn gặp mặt nói chuyện. Cả hai hẹn nhau ở một quán cà phê quen thuộc cũng khá xa nhà.
Thảo mặc quần tất, đi giày cao gót màu nude, chân váy xòe màu đen, áo len màu xanh dương cổ xẻ hở cả mảng cổ và một chút chân vú trắng ngần bước ra từ nhà tắm sau khi đã tắm xong, vì khi nãy nấu nướng nên cô tắm để bỏ đi mùi dầu mỡ.
Đây là đồ cô mượn của chị Thu chứ sáng cô có đem đồ theo đâu , giờ buổi trưa mà về nhà thay đồ thì không tiện rồi. Cũng may là style và size quần áo của Thảo và chị Thu cũng khá giống nhau nên Thảo mặc vừa như in chứ không giống là áo đi mượn ( giống nhau vậy nên Sơn mới nhầm nhọt sang trồng trọt với chị Thu bữa đi du lịch). Thảo luôn muốn mình đẹp nhất có thể khi đi ra ngoài và đặc biệt lúc này đi gặp Phong.
Đến nơi cô đã thấy Phong đứng ở cửa quán cà phê chờ cô, ra dắt xe cho Thảo rồi người bước trước kẻ bước sau lên không gian trên tầng hai. Quán cà phê này chủ yếu là tầng một, trên tầng hai chỉ có khoảng gần chục bàn cho những khách thích gió trời của thiên nhiên, thích ngắm hồ nước và cảnh vật xung từ trên cao hoặc những cuộc hẹn bí mật mà không muốn cho người khác biết như Phong và Thảo lúc này.
Buổi trưa khách vắng teo, trên tầng hai này chỉ có hai khách là Thảo và Phong. Nhìn từng giọt cà phê đen đang chảy xuống hai ly thủy tinh, một thoáng im lặng hai người mới mở lời nói chuyện với nhau từ những chuyện bâng quơ rồi đến những buồn phiền trong gia đình mà Thảo đang gặp phải. Thảo cứ nói và Sơn cứ chăm chú lắng nghe. Được Phong sẻ chia Thảo thấy nhẹ lòng như mọi chuyện đã được giải quyết, cô rơm rớm nước mắt trước sự cảm thông của anh.
Cô đứng dậy đi về phía lan can ban công, hai tay chống vào thành lan can phóng tầm mắt nhìn xa xăm vào khoảng trước mặt để cho những cơn gió mát lạnh thổi vào người. Chẳng biết lòng người vô tình hay hữu ý mà bàn tay Phong khẽ chạm vào tay Thảo khi anh đứng gần, cảm giác ấm nóng tê tê như điện giật truyền từ tay Thảo lên não cô giống " em như cô gái hãy còn xuân , trong trắng thân chưa lấm bụi trần".
Thảo xoay mặt về phía Phong bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô say đắm, trái tim cô lại đập rộn ràng, lồng ngực cô trở lên căng cứng khó thở, hai ánh mắt nhìn sâu vào nhau. Cô đang muốn tựa đầu lên bờ vai kia nhưng cô chưa đủ dũng khí, chợt Thảo rùng mình hít thở sâu khi bàn tay cô đang được bao bọc trong một bàn tay khác, cũng ấm nóng như bàn tay của Sơn chồng cô vậy. Dù có đang hoàng lịch sự thì Phong vẫn chỉ là một người đàn ông, mà trước ánh mắt của Thảo trong giây phút này sao có thể làm anh cầm lòng được,nếu là khoảng không gian khác thì có lẽ Phong đã làm khác nhưng hiện tại thì anh chỉ hành động theo bản năng của mình.
Trái tim Thảo từ đập rộn ràng chuyển sang đập loạn nhịp, hai má ửng hồng, toàn thân cô nóng rực. Chỉ cần có vậy đã đủ để cơ thể nhỏ nhắn của Thảo ngả vào bờ vai ấm nóng rắn chắc của Phong. Hai cánh tay đan vào lưng nhau chặt cứng, hai cơ thể áp sát vào nhau, tiếng trái tim của cả hai đang thi nhau đập.
Thảo thấy vùng bụng dưới của cô đang cộm cứng mà cô biết chắc là cái gì đang tỳ vào,trong người cô trào lên một cảm giác muốn khám phá những bí ẩn mới mẻ đã tỉnh giấc, cô bé của Thảo cựa mình bên trong rỉ nước làm cô càng lúc càng thấy rạo rực, ngứa ngáy.
Cô ngước mắt đầy khát khao lên nhìn Phong như muốn nói điều mà cô chưa biết nói thế nào với anh thì nhận được ánh mắt đầy say đắm đê mê ham muốn của Phong.
Phong tiến mặt anh sát với mặt cô, hai mắt Thảo bất giác từ từ nhắm nghiền lại, đôi môi mấp máy như hé mở ra đón nhận điều đang chuẩn bị diễn ra.
Hơi thở Phong phả vào mặt cô nóng hổi, nóng hổi… hai đôi mắt nhắm nghiền để môi mềm tự tìm đến nhau ấm nóng và ướt át, hai đầu lưỡi lách qua môi nhau chạm vào nhau làm Thảo rùng mình cứng người nổi hết cả da gà, dâm thủy theo cơn gồng mình của Thảo trào ra một tua thật nhiều làm cô bé của Thảo đang sặc sụa đẫm nước.
Đầu hết nghiêng trái rồi nghiêng phải, lưỡi lùa vào môi nhau quấn chặt, nước miếng dính vào môi , vào lưỡi phát ra tiếng chùn chụt khi cả hai mút chặt môi nhau. Hành động kích thích, ý nghĩa thông sang nhau qua hành động chẳng cần nói gì nữa.
Họ rời nhau ra nhìn vào mắt nhau , Phong gật nhẹ đầu, Thảo cúi đầu e thẹn, cả hai cùng hướng về phía cầu thang đi xuống dưới bỏ lại hai phin cà phê vẫn còn nằm nguyên trên cốc chưa được bỏ xuống.