Thảo - Chương 33
Người ta có bầu thì mệt mỏi chả buồn sex , còn đằng này Thảo lại tăng hẳn nhu cầu mới ghê chứ. Tuy nhiên cái gì cũng có giới hạn của nó, bất kể cái gì quá cũng không có tốt, kể cả chuyện làm tình của Thảo với Sơn cũng vậy. Vì mang thai lần đầu nên kinh nghiệm chưa nhiều, thấy nhiều lần "gần gũi" cũng không có gì bất thường nên hai vợ chồng cứ oánh tì tì. Kết quả là Thảo thấy bụng đau đau kiểu như bị xóc bụng, gần 10 giờ đêm cả nhà kéo nhau đưa Thảo vào trong viện.
Cũng may Thảo chỉ bị động thai nhẹ cần ở lại viện theo dõi một thời gian nữa. Có bệnh thì không được dấu, Sơn kể cho bác sỹ nghe sự tình vừa chịch choạc với vợ xong thì vợ bị đau bụng.
Chị bác sỹ nhìn mặt có vẻ nhiều hơn Sơn dăm bảy tuổi, mắt đeo kính cận nhìn dâm vãi ra, vẫn ghi ghi chép chép gì đó không có gì là chú ý khi Sơn nói chuyện giống như kiểu những trường hợp như Sơn này chị ấy gặp nhiều rồi ấy. Rồi chị nói câu như tòa tuyên án với Sơn :
– Sau đợt này kiêng luôn nhé, bị động thai như này là dễ bị tái lại lắm. Đang bầu bí mà cứ hùng hục vậy thì làm sao mà không bị hazz
Đang chém tỳ tỳ mà giờ phải nhịn thì đúng là cực hình rồi, nhưng lúc này Sơn lo cho sức khỏe của hai mẹ con hơn. Tất cả vì tương lai con em chúng ta mà, không gần gũi thì cũng có chết được đâu cơ chứ.
Ở viện thì bà Hạnh vẫn chăm con dâu nhưng nhìn mặt bà hằm hằm kiểu thịt băm nấu cháo không nói gì. Đến khi Thảo ổn ổn được về nhà thì bà Hạnh nói Thảo như kiểu chuyện vừa rồi là hoàn toàn do cô gây ra vậy, bảo rằng đàn bà phải giữ gìn , ham mê nhục dục quá không có tốt, chồng nó có đòi cũng không có cho. Bà Hạnh nói cũng đúng nên cô không có dám nói lại nửa lời. Mà đúng là cô có ham hố thật nhưng sex thì phải hai người chứ một người sex kiểu gì được. Chịu khó nhịn vậy chứ như chuyện vừa qua làm cô sợ hết hồn rồi, bản năng người mẹ mạnh hơn làm cô lấn át được bản năng sinh lý trong mình.
Sang đến tháng thứ sáu thì bụng Thảo to hơn hẳn. Giai đoạn kiêng khem làm Sơn vật vã như con nghiện, nhưng Sơn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ ra bên ngoài tìm "thịt" để giải tỏa, anh rất yêu vợ và anh sợ hạnh phúc gia đình bị tan vỡ nếu như anh ngoại tình mà đặc biệt đang giai đoạn bầu bì này bị sốc tâm lý có khi còn ảnh hưởng đến em bé. Những lúc bí bách quá anh lại tiếp tục luyện " thủ dâm chân kinh", môn công phu tự luyện không cần giáo viên chỉ dạy.
Thảo như cũng biết sự bí bách của Sơn nên thỉnh thoảng cô cũng BJ liếm láp cho Sơn đỡ vật. Vì bụng to lên cô cũng không thể quỳ hay nằm úp mà bú cu được. Thảo nằm nghiêng ,đầu gác lên đùi Sơn mút liếm dương vật của Sơn chùn chụt như trẻ con nằm ăn sữa, Sơn đưa tay vén lọm tóc vương trên má Thảo gọn lại sau vành tai, nhìn mắt Thảo nhắm nghiền đang say xưa vẻ đê mê lắm, hai cái môi hồng của cô đang ngậm chặt vừa in cái đầu khấc trong miệng, cái lưỡi bên trong ngoáy vào lỗ sáo làm Sơn gồng người lên vì sướng. Cái miệng Thảo nuốt sâu đầu khấc vào trong miệng, cái lưỡi liếm quét vào phần phình ra to nhất của đầu khấc nối với thân dương vật làm Sơn lại giật nảy lên vì những xúc cảm mà Thảo mang lại.
Sơn cảm thấy mình thực sự sung sướng, không chỉ là những cảm giác tê tê giật giật như điện giật ở đầu dương vật do những skill mà môi và lưỡi của Thảo mang lại mà là cả sự yêu thương chiều chuộng của Thảo dành cho anh. Những phụ nữ khác khi bụng to hay cáu bẳn vì mệt mỏi thì Thảo không lý gì không mệt cả, nhưng cô còn tâm lý nghĩ đến cảm xúc của Sơn. Người yêu bạn là người luôn nghĩ đến cảm của của bạn chứ không phải bắt bạn phải làm thế này, thế kia và Thảo vợ của anh đang là minh chứng cho điều đó.
– Cho anh để nhờ một lúc cho đỡ nhớ này hihi nhiều hôm Thảo cũng đổi món cho Sơn, cho dương vật của Sơn đặt nhờ trong âm đạo ẩm ướt mũm mĩm bao la bát ngát ( to như lồn trâu tháng đẻ mà)
Đúng là chỉ có lồn mới đem lại cảm giác sung sướng cho dương vật, chỉ đặt đầu khấc ở trong thôi mà người Sơn như tê dại vì cảm giác ấm nóng bao phủ . Với tư thế úp thìa từ phía sau, Sơn cũng mơn trớn nhẹ nhàng một lúc cho dương vật trượt đi trượt lại một chút rồi cũng sung sướng phọt toét tòe loe ra lồn Thảo.
Tuy không thể sướng bằng như lúc địt phầm phập nhưng méo mó có hơn không, và Sơn lại thấy địt gái có chửa không có sướng như câu các cụ nói ngày xưa, gì mà sướng nửa đời người chứ, lồn thì to bùng nhùng, mà địt mạnh cũng chẳng dám địt mạnh nữa…
Sơn và Thảo khi ấy còn non kinh nghiệm chứ có thai mà sức khỏe tốt như Thảo thì quan hệ vẫn đều đều có làm sao đâu, miễn là địt nhẹ nhàng, thời gian địt không quá lâu, tư thế địt hợp lý, không vê ti không cắm sâu dương vật vào trong là ổn
(vì dương vật ông Sơn này hơi dài).
Với kiểu địt úp thìa mơn mơn, BJ bú liếm củ Thảo, thủ dâm chân kinh mà Sơn luyện đã làm Sơn không mấy vật vã nhưng cái gì cũng có tác dụng phụ của nó. Sau này có chuyện bị ảnh hưởng với những hoạt động của Sơn trong giai đoạn bầu bí của Thảo.
Giai đoạn bầu bí Thảo lúc nào cũng thèm ngủ, ngoài thời gian dạy trên lớp thì Thảo có thể ngủ mọi lúc có thể. Sơn cũng tìm được niềm vui để giải tỏa những khi anh còn thức mà Thảo thì đang ngủ ngon lành. Tình cờ dẫn anh đên với một game online trên điện thoại, thời gian buổi tối cũng rảnh làm Sơn online trên game càng nhiều rồi ham mê lúc nào không hay. Có nhiều thứ ở cuộc sống bình thường không có được nhưng trên thế giới ảo lại làm được. Bên ngoài Sơn chỉ là một cai xây dựng nhỏ bé nhưng trong thế giới ảo diệu kia Sơn là một bang chủ võ lâm xưng hùng xưng bá oai hùng với quyền lực thật to lớn. Nó cũng làm Sơn thỏa mãn quyền lực trong tay dù chỉ là thế giới ảo.
Biết Sơn có hơi ham mê game nhưng Thảo thấy mê game vẫn hơn là mê cờ bạc, gái gú như mấy đứa chồng bạn của cô, suất ngày theo dõi ghen tuông tùm lum.
* * *
Bảy tháng, tám tháng, rồi chín tháng, tình yêu của Thảo và Sơn được sinh ra. Đúng như dự đoán của Sơn , lúc Thảo nghén thèm bia Sơn đã đoán là Thảo sinh con trai và giờ Thảo sinh một thằng cu gần 4 kg lận. Vợ chồng Sơn vui mừng như thế nào thì vợ chồng bà Hạnh vui mừng cũng không kém, vì dòng họ nhà Sơn có cháu trai nối dõi.
Vì sinh con so lại sinh thường ,mà thằng cu lại to ngoại cỡ nên lúc sinh bác sỹ đã rạch tầng sinh môn để cho dễ sinh và tránh bị rách. Phụ nữ ai đã trải qua rạch tầng sinh môn lúc sinh nở mới biết, lúc rạch tầng sinh môn thì xoẹt cái mát lạnh không biết gì chứ lúc bác sỹ họ khâu lại thì chọc mũi nào biết mũi lấy. Miệng mũi thì dành cả cho lúc vượt cạn nên giờ cũng chẳng còn sức mà kêu đau nữa, nước mắt cứ thi nhau chảy dài trong những cơn nhói đau đến tận cùng của sự đau đớn.
Đã mấy ngày rồi mà chỉ mỗi hành động dịch mông cũng làm Thảo đau đớn, con ị và tè lung tung beng bất kể ngày đêm làm mắt Thảo giờ thâm cuồng như mắt của những chú gấu trúc. Đúng là sinh con mới biết tấm lòng của cha mẹ dành cho mình là như thế nào.
Mẹ đẻ cô thì phải chân đi chân lại vì bên nhà Thu cũng sinh trước Thảo một ít ngày, giai đoạn ở cữ chủ yếu là bà Hạnh và Sơn chăm sóc.
Dạy ở trường công lập cũng có chế độ thai sản rõ ràng nhưng đó chỉ là quy định, đa phần những trường trong trung tâm thành phố chỉ hơn tháng là phải đi dạy lại rồi nếu không bị mất chỗ phải chuyển đi các huyện xa nhà khi đi dạy lại. Họ không bắt mình phải đi dạy sớm nhưng nếu không muốn mất việc ở gần nhà thì phải như vậy. Mấy chị chỗ Thảo dạy cũng phải dứt con đi dạy như thế khi con mới được 1 tháng.
Trước tình hình con Thảo hay ốm yếu quấy khóc, hai vợ chồng quyết định Thảo ở nhà chăm con đã rồi khi nào đi dạy tính tiếp. Thảo cũng không thể yên tâm đi dạy trong khi con hay ốm yếu như vậy được.
Đúng như những gì xảy ra theo quy luật , Thảo bị chuyển đi trường khác cách nhà mấy chục cây vì lý do lúc Thảo nghỉ thiếu giáo viên phải tuyển thêm vào. Thảo rất yêu trẻ, yêu công việc hiện tại nhưng đứa trẻ của cô và Sơn cần cô hơn. Thế là Thảo xin nghỉ luôn khỏi đi dạy lại nữa.
Bà Hạnh và cô trước cũng có mâu thuẫn, Thảo vốn thẳng tính nhưng cô vẫn nhịn vì cô không muốn làm Sơn khó xử khi đứng giữa hai người phụ nữ một là mẹ và một là vợ. Ngày trước cô đi làm nên không ở nhà nhiều , nhưng giờ ở nhà cô và bà Hạnh tiếp xúc thường xuyên. Cháu nội thì bà quý nhưng Thảo thì bà không ưu ra mặt. Một khi đã có chút thành kiến thì chuyện bé cũng có thể xé ra to. Bà hay chấp nhặt để dành rồi chờ dịp bung ra nói cô thế này nói cô thế kia.
Cô giải thích là bà bảo cô cãi tay đôi với mẹ chồng, cô không nói gì thì bà lại bảo không coi mẹ chồng ra gì nói nó không thèm trả lời, đúng là không biết làm sao cho vừa lòng thế gian.
Ban đầu, bao nhiêu ấm ức cô đều trút bầu tâm sự cùng chồng nhưng dần dần cô chỉ để trong lòng không có nói ra nữa, nói ra cũng không giải quyết được gì ngoài câu nói quen thuộc của Sơn :
– Mẹ già khó tính , em nhường mẹ chút.
Chỉ có nước chảy ra từ mắt cô mặn chát, chồng cô hoàn hảo trong mọi việc duy chỉ có giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ và cô là anh tỏ ra trung lập. Cô ít nói cười hơn hay nói cách khác cô đang có dấu hiệu của sự trầm cảm.
Sơn cũng có cái khó của mình, giải thích nói tốt về mẹ với vợ để làm dung hòa thì vợ bảo bênh mẹ, nói với mẹ về vợ thì bà Hạnh bảo nuôi khôn lớn để giờ nghe vợ cãi lại mẹ , nên ngoài an ủi vỗ về Thảo anh chưa có phương án nào tối ưu. Dọn ra ở riêng thì anh không lỡ vì anh là con trai duy nhất trong nhà, anh muốn phụng dưỡng bố mẹ lúc tuổi già. Anh đã nghe được câu chuyện với giọt nước mắt của bá ruột anh khi "bị" con cái cho ở riêng, bá nói với mẹ anh rằng
– Lúc trẻ nuôi con lớn khôn, giờ cũng có lương hưu đủ sống không phải ăn bám hay bắt chúng nó nuôi, mình về già muốn ở cùng sum vầy con cháu cho vui vẻ chứ giờ mỗi bữa ăn được bát cơm chứ có đòi hỏi gì ở các con đâu.
Nghe lén được câu ấy, Sơn không muốn bố mẹ phải sống cô đơn như bá anh, còn cái Quỳnh chưa lấy chồng nhưng nó là con gái sao ở nhà mãi được.
Còn về Thảo, nếu chỉ liên quan đến cô thì có lẽ cô cũng nhịn mà bỏ qua cho yên ấm cửa nhà, đằng này bà Hạnh quen với sự làm chủ trong gia đình vì chồng bà cũng hiểu tính bà nên thường nhường nhịn từ ngày xưa. Bà thường chăm cháu theo những mẹo dân gian mà bà biết, những cách chăm sóc trẻ con làm Thảo ghê người. Điển hình ngay lúc thằng cu sinh ra có một cái bớt hồng ở gáy, bà dùng nước chanh cọ sồn sột vào gáy nó, nhìn con khóc mà cô không làm gì được vì bà cứ nói liên miệng rằng ngày xưa Sơn còn nhỏ cũng làm vậy.
Lúc con tập ăn dặm bà nhá cơm vào miệng rồi mớm cho cháu ăn làm Thảo thấy phát sợ, ngày xưa thời cô đúng là vẫn ăn cơm nhá thật nhưng mỗi thời mỗi khác giờ mồm miệng bao nhiêu vi khuẩn có thể lây từ người lớn sang trẻ con, nói thì bà bảo Sơn cũng ăn vậy giờ vẫn khỏe mạnh đó thôi.
Kinh khủng hơn là lúc con bị viên phế quản thở khò khè bà bắt con thạch thùng đốt thành tro rồi hòa nước cho cháu uống, Thảo nhất quyết không cho uống. Cháu nội bà thật nhưng là con cô sinh ra mà, hai mẹ con to tiếng một hồi bà Hạnh lại ca bài ca muôn thủa ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia.
Trong mắt bà Hạnh thì những gì mà bà tửng trải qua đều là những chuẩn mực mà bà muốn người khác phải nghe theo. Nói Thảo không nghe bà vùng vằng bỏ ra ngoài sau kèm một câu tức tối :
– Các cô bây giờ khoa học giỏi rồi, con cô đẻ ra cô muốn làm gì thì làm.
Trẻ hay ốm thì hay khóc ,ngủ không có ngon giấc. Thảo cũng không để ý là mấy giờ nữa nhưng đêm nào cô cũng bế con trên tay không rời từ lúc tối muộn tới giờ, chân tay mỏi nhừ mắt ríu lại vì buồn ngủ, Thảo nhớ có lần đi vệ sinh chưa hết c-ứ-t cô đã phải chạy vào để bế con vì nó khóc ghê quá Sơn không dỗ được, như lúc này đây thì cơn buồn vệ sinh đã bị lắng xuống vì cô chẳng thể rời con được. Đang bế con trên tay muốn chồng pha bình sữa cho con nhưng cô cũng chẳng muốn gọi chồng nữa vì không có trong phòng, bà Hạnh thấy cháu ốm miết thì bắt Sơn ra phòng ngoài ngủ với lý do hai người lớn hít hết hơi của con.
Quẩn quanh ở nhà chẳng đi đâu, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu lặp đi lặp lại, sự mệt mỏi của chăm con nhỏ khiến cô giờ chỉ cần ngồi im vài giây là có thể ngủ ngon lành chứ chẳng cần nằm giường, thêm chút sự thờ ơ của chồng lúc ở nhà chăm con chút xíu rồi vùi mặt vào cày game để làm anh hùng hảo hán trong thế giới ảo của chồng khiến Thảo bị stress nặng, cô gầy và xanh đi trông thấy.
Stress là vậy mà Thảo chả dám tâm sự cùng ai, sợ đến tai bố mẹ đẻ làm bố mẹ cô lo lắng, cái đầu luôn trong trạng thái căng thẳng như quả bóng bị bơm căng chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể làm nó nổ tung.