Thảo - Chương 12
Ngày mai đi, đêm hôm đó lại là một đêm giấc ngủ chập chờn đối với Thảo. Lật trái lật phải mà giấc ngủ mãi không chịu tới. Chắc không chỉ với Thảo mà với nhiều người cũng vậy, khi bắt đầu một hành trình nào đó mà họ mong chờ thì tâm lý sẽ ảnh hưởng nên giấc ngủ chẳng yên như Thảo là điều dễ hiểu.
***
Thảo cùng cô bạn đi cùng đã có mặt tại cổng đơn vị nơi Sơn đóng quân. Vẫn là một anh đeo băng đỏ ra đón Thảo sau khi cô làm thủ tục đăng ký thăm người thân. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm xòe màu đen dài chớm qua đầu gối, cô biết môi trường quân đội toàn đàn ông không nên mặc những chiếc váy quá mát mẻ nên chiếc váy này Thảo nghĩ là cũng phù hợp . Vai đeo túi xách nhỏ, mái tóc dài quá mông được buộc gọn ở trên cao, phần đuôi tóc thướt tha theo từng nhịp chân đi sandal màu đen của cô bước trên con đường được quét rất sạch sẽ vào đơn vị.
Hôm nay đơn vị lạ quá, vào trong chỗ ở thấy vắng tanh không một bóng người. Chắc họ đi đâu đó ( cô nghĩ thế ). Chưa kịp nói gì thì cô thấy Sơn nói thì thầm gì đó vào tai bạn cô, cô không biết Sơn nói gì nhưng thấy hai má đứa bạn ửng hồng ,bịt miệng cười khúc khích. Thảo đang mơ hồ chưa hiểu chuyện gì thì Sơn nắm tay cô kéo đi chạy như bay ra chỗ ghế đá cạnh gốc soài lần trước cô và anh ngồi. Đến nơi anh ôm ghì lấy cô thật chặt, dù chưa bớt ngỡ ngàng nhưng cô cũng ôm chặt lấy anh trong nỗi nhớ mong anh vô hạn. Môi anh tìm đến môi cô, cô tròn mắt liếc xung quanh muốn đẩy anh ra mà đôi bàn tay như yếu ớt không còn chút sức lực. Cô thấy ở bụng trên cô như đang có gì cộm cộm chọc vào bụng. Sơn rời môi cô nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, câu nói trong đầu " không làm ẩu được đâu nhé " chưa kịp nói ra thì thấy anh quay người cô lại, đẩy cô khom người bấu 2 tay vào thành ghế đá, anh luồn tay vào trong váy kéo tụt chiếc si líp cô đang mặc xuống ngang đầu gối. Dù có tán lá cây xoài mới lớn um tùm che nhưng cũng là thanh thiên bạch nhật , lại đang trong doanh trại sao cô có thể làm chuyện đó với anh.
– Ớ..ợ ! Cắt ngang dòng suy nghĩ của Thảo là cái dương vật dài kiêu hãnh của Sơn đâm thẳng vào cái khe ẩm ướt của cô.
Đang sướng chết ngất nhưng cô vẫn ý thức được việc đang làm, cô định chồm dứng dậy nhưng không hiểu sao cô lại không còn một chút sức lực nào. Sơn kéo ra rồi lấy đà đóng một cái thứ 2 lụt cán, cô như mê dại đi, cái đầu tù tù của dương vật miết vào lồn cô khi hai chân đang khép lại vì cái quần si líp ở ngang đầu gối làm cô sướng quá. Cô trùng lưng xuống, mông ẩy cao lên, mắt nhắm nghiền, miệng há hốc không thành tiếng.
Sơn nắm chặt tóc cô kéo đầu cô ngược lại vừa nhịp vừa phát vào mông cô đen đét bằng tay còn lại.
– Á..ứ..những cái phát mông làm cô không thể kìm được tiếng rên phát ra từ miệng.
Thảo thấy như dương vật của Sơn to hơn ra thì phải, cô thấy nó đang chui vào lồn cô rít rịn, cô mở mắt quay ra đằng sau, cô giật mình phát hiện người đang thúc từng nhịp vào cô lúc này là anh trực ban đón cô ở cổng ban nãy.
– Như thế này là sao ? Cô nghĩ trong đầu như thế.
Cô định vùng chạy nhưng chân cô như bị ai khóa lại, toàn thân cô nặng như có ai đang ghì cô xuống, cô thấy hơi thở khó nhọc. Cô ngoảnh mặt ra trước thì thấy Sơn đang ở trước mặt nhìn cô, bên cạnh là Diễm, con bạn thân đi cùng cô và rất nhiều đồng đội của anh đang nhìn cô bị một người địt tơi tả.
***
– Á…a..a, không..không ! Lấy hết sức lực trong người cô kêu lên thật lớn. Cô ngồi bật dậy trên chính chiếc giường cô đang ngủ, mồ hôi vã ra như tắm trên mặt, cô nhìn xung quanh.
– Là mơ ! Cô thò tay vào trong quần rồi mỉm cười một mình, cô nghĩ trong đầu " mơ thế mà sướng thật nè "
Lúc giật mình thức giấc sau cơn mơ lạ là 4h sáng, Thảo dậy thay quần khác vì nó bị ướt rất khó chịu rồi mới lên giường nằm nhưng giấc mơ vừa rồi làm cô không ngủ lại được nữa, cô nằm đó nghĩ bâng cua rồi dậy chuẩn bị lên thăm Sơn.
Bữa sáng bao giờ cũng là vị khô khốc đắng chát mà Thảo không bao giờ muốn ăn sáng, lót một chút vào vì cô biết say xe không có gì trong bụng để nôn cũng rất khó chịu. Ăn xong cô uống ngay 1 viên thuốc chống say, xe viên còn lại cô đúc vào chiếc túi xách mang theo để lúc về sẽ uống. Mở tủ thay đồ, cô cầm vào rồi lại bỏ tay khỏi cái váy có trong giấc mơ lúc chập sáng , vẫn biết chỉ là mơ nhưng có điều gì đó làm cô sợ mặc chiếc váy đó lên chỗ Sơn ngày hôm nay. Cô với tay lấy cái quần bò và cái áo sơ mi kẻ caro màu xanh, trước khi mặc cô còn ngắm nghía thân hình chỉ mặc quần chíp và áo lót của mình trong gương một hồi rồi mới mặc chiếc quần bò và sơ vin cái áo sơ mi vào trong quần.
Cùng cô bạn Diễm nhảy lên xe có chữ Hà Nội – Yên Bái , anh tài xế gật đầu xác nhận xe chạy qua trung đoàn nơi Sơn đang đóng quân nhưng đi rồi cô mới biết cô bị san sang một xe khác mới đến được nơi vì xe này không trực tiếp chạy qua.
Chỉ mất vài phút lên xe để Thảo là người đầu tiên về đích trong cuộc thi " ai là người nôn đầu tiên" những mùi khi bước lên xe đã làm cô muốn nôn rồi, thuốc chống say xe có thể có tác dụng với người khác nhưng không phải với cô. Hết chỗ đồ ăn sáng được tống ra túi nilong là đến mật xanh mật vàng trên suất chặng đường đi, trong khi cái Diễm bạn cô thì vẫn tỉnh bơ như không.
Khi xe chạy qua cầu Việt Trì một đoạn, một giọng vang lên từ anh tài xế đứng ở cửa lên xuống , cô chỉ nhìn thấy mờ mờ vì những trận nôn liên tiếp làm nước mắt trào ra làm mờ mắt :
– Mọi người chú ý, đi thêm một đoạn nữa sẽ có 2 người lên xe, tuyệt đối không ai vay mượn tiền nong hay nói chuyện, chơi bài bạc gì với chúng nhé. Đấy là bọn lưu manh nhưng nhà xe ngày nào cũng phải chạy qua nên sợ nó trả thù, không cho nên không được nên nhắc mọi người cảnh giác.
Anh tài nói xong lại nói lại một lần nữa cho tất cả mọi người cùng nghe. Đi thêm một đoạn thấy xe chạy chậm lại rồi dừng hẳn, có hai người bước lên rồi xe lăn bánh tiếp tục chạy đều đều. Hai người lên xe nhìn khá lịch sự, khoảng 35 tuổi, đều mặc áo trắng sơ vin. Một người đeo kính nhìn như dân tri thức đứng ở đầu xe còn một người xách một cái cặp da đi dần xuống cuối xe.
– Ngồi trên xe buồn vậy, chơi rút bài trúng thưởng không em ? 10 nghìn một lượt, nếu đoán trúng đỏ đen thì em được 100 nghìn. Hắn ngồi cạnh cô gái ở cuối xe và nói với cô gái.
– Không, tôi không chơi gì đâu. Cô gái nhìn khá trẻ , chắc cũng trạc tuổi Thảo lạnh lùng đáp lại.
– Anh sẽ miễn phí cho em lần đầu rút không mất phí, thử xem sao có mất gì đâu.
Đang trong cơn say nhưng sự việc làm cô như tỉnh táo hơn, cô ngoái lại nhìn, thấy cô gái kia cũng rút bài rồi hai người đưa qua lại cho nhau thứ gì đó nhưng ánh mắt cô gái nhìn dại dại giống như lúc cô lên đỉnh trong cơn cực khoái.
Chỉ vài phút sau khi hai người đàn ông lên, tên cầm cặp da đứng dậy :
– Thôi không chơi nữa , anh phải xuống chỗ này rồi.
Khi tên cầm cặp da vừa quay mặt bước đi thì cô gái nói to :
– Trả nhẫn và tiền của tôi đây.
– Đã nói chơi sòng phẳng, cô không chơi nữa thì thôi chứ tiền với nhẫn nào ở đây , tôi đâu cầm cái gì của cô. Hắn nói rồi đi nhanh ra cửa nên xuống, chiếc ô tô chậm dần rồi táp vài lề đường.
– Thằng kia mày đứng lại trả tiền cho em tao. Một cô gái ngồi trên hàng ghế đầu đứng dậy túm lấy áo tên cầm cặp da kéo lại.
– Chơi mất thì chịu , ai lấy của ai đâu mà trả.Tên ao trắng đeo kính lên cùng tên lúc nãy cản cô gái vừa nói lại để cho tên kia nhảy nhanh xuống khỏi ô tô.
Chiếc xe lại tiếp tục lao đi, cô gái vừa bị cản lại cầm điện thoại nói :
– Tao sẽ báo công an.
– Báo đi ! Bác tài cho xuống chỗ này nhé. Hắn vênh mặt nói với cô gái rồi quay lên nói với anh lái xe.
Cô gái buông điện thoại định giữ tên đeo kính lại thì hắn vùng vằng nói hắn chỉ đi xe chứ có liên quan gì đến chuyện của cô gái kia đâu mà giữ lại, hắn nhanh tay thoát khỏi tay cô gái kia rồi nhảy xuống xe.
Trên xe đủ mọi hạng tuổi từ trẻ cho đến già chứng kiến sự việc không ai nói hay hành động gì, đến khi hai tên kia đã không còn trên xe mới nhao nhao :
– Báo công an cho bắt bỏ mẹ nó đi !
– Thế này là ăn cướp rồi còn gì !
– Bảo mọi người đừng tiếp chuyện nó, tôi cảnh báo rồi còn không nghe giờ còn báo với cáo gì. Tiếng anh tài xế lại vang lên.
Cô chị đút điện thoại vào túi quần đi xuống chỗ cô em nhìn vẫn còn đang ngây ngây chưa biết gì. Vì lúc lên xe đông lên 2 chị em mới ngồi cách xa nhau như vậy. Phải đến khi cô chị lấy chai nước lọc dấp vào khăn lau mặt một lúc cô em mới òa khóc vì toàn bộ số tiền trong ví gần 4 triệu + 1 nhẫn vàng 2 chỉ + 1 điện thoại di động đã bị tên đó lấy mất. Thậm chí cô em còn không biết mình đưa cho nó hay nó thò vào lấy nữa. Vừa giận vừa thương em , cô chị kéo đứa em đang khúc thút thít vào lòng vỗ vỗ vào lưng an ủi.
Sự việc trên không biết nhà xe có cùng hội không nhưng khiến Thảo hoảng hồn chết khiếp tỉnh cơn say xe một lúc trước khi chìm vào cơn say khác, khi sang xe thứ 2 thì Thảo đã mềm như bún, may là có Diễm ở bên chứ không lúc say đó có ai khênh Thảo đi đâu làm gì cô cũng không còn sức chống cự nữa.