Thành Phi Truyền Kì - Chương 89
Sáng hôm sau, nữ bá tước đã tỉnh lại nằm ngay trong vòng tay của Thành như một người tình chứ không phải nô lệ. Hai người nằm ôm nhau ấm áp như người yêu nhưng đâu ai ngờ trong lúc thành đang ngủ thì nữ bá tước lấy khăn quấn qua người lại rồi với lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn đứng cạnh giường định đâm thành.
Bà ta đang do dự không biết có nên thừa lúc thành đang ngủ mà giết cậu không. Là một người đàn bà có danh tiếng, bà rất coi trọng tôn nghiêm của mình. Bà không thể để chuyện mình bị hiếp dâm dã man lộ ra ngoài , càng không thể để người đàn ông đã Hiếp mình còn sông trên đời này.
Nhưng bà đang phân vân vì sự khoái cảm, sung sướng vì nhục dục hôm qua thành đã mang lại cho ba làm bà khó có thể quên được.
Thành cũng đã dậy từ lúc bà ta xuống giường nhưng không nên tiếng vẫn nhắm mắt quan sát thầm bà ta , khi thấy bà ta cầm dao lại định giết mình thì vẫn không động vì để thử bà ta. Cậu biết với một người đàn bà mà bị hiếp dâm , họ rất khó có thể chấp nhận được điều đó, họ rất khó có thể bị thuần phục ….Mà đối với một người có tiền và quyền như bà ta càng khó.
Cuối bad đã chọn chấp nhận làm nô lệ cho Thành, vừa để thảo mãn dục vọng của mình mà cũng chẳng mất gì, bà ta tin thành cũng không đem chuyện này nói ra ngoài đâu. Nữ bá tước mang con dao lại bàn để thì Thành lên tiếng.
” Dậy rồi à…”
Câu nói của Thành làm bà ta giật mình, nhưng vẫn quay lại nhìn Thành nói.
” Vâng..”
” Sao bà không ra tay, vừa rồi bà thừa có cơ hội giết tôi mà?” Nói là thừa có thế thôi chứ lúc đấy thành cũng không dám đùa với tính mạng của mình đâu, Thành lúc đó phải chắc chắn là nếu bà ta có đâm xuống thì mình cũng phải tránh được nên mới nằm im thôi.
” Tôi……” Khuôn mặt nữ bá tước như trắng bệch đi vì sợ hãi, sợ hắn sẽ giết mình.
” Lại đây…..” Thành vẫn ngồi trên giường gọi bà ta lại…Khi thấy hắn gọi lại làm bà hoảng sợ…sợ hắn sẽ giết mình nhưng vẫn run sợ đi lại. Thành cầm lấy tay Nữ bá tước nói với giọng chân thành.
” Tôi biết bà khó có thể chấp nhận được sự thật mình bị hiếp dâm, càng khó chấp nhận làm nô lệ cho tôi…Với địa vị của bà ở Mỹ này có lẽ muốn gì cũng rất dễ đạt được….Tôi cũng không trách bà vì điều đó”
Nghe những lời ngon ngọt đó xong, tâm bà đã hướng về hắn…con gái chỉ rót mật vào tai là được…Muốn một người trung thành với mình thì phải thu phục được tâm của họ…chứ còn để họ ngoài mặt thì ” Vâng, dạ” nhưng sao lưng tính kế cũng khó.
Bà ta tháy thành nói vậy vẫn im lặng không nói. Thành lại nói.
” Bà có hận ta không?”
Nữ bá tước rơi vào trầm tư, nói không hận là nói dối, có nhưng không quá nhiều…giờ bà đã chấp nhận làm nô lệ cho hắn rồi.
Nữ bá tước quỳ phịch cái xuống đất nói.
” Tôi không dám hận chủ nhân, là do trước kia chưa thấy được dâm uy của chủ nhâm nên mới vậy….Từ giờ tôi sẽ làm nô lệ cho chủ nhân, tận tình hậu hạ ngài…”
” Thôi đứng lên đi, ta biết bà ăn sung mặc sướng có kể hầu người hạ quen rồi nên không cần hậu hạ ta đâu…chỉ cần hầu hạ ta trên giường là được…”
Thành nói xong lấy tay kéo bà ta đứng dậy, cậu kéo bà vào phòng tắm để tắm qua đi…Nữ bà tước hầu hạ cậu tắm như người hầu vậy…Thành nằm dài ra bồn tắm để bà ta lấy ngực kì cọ con cặc của mình….
Khi thấy con cặc cậu giật giật, bà ta ngậm lấy con cặc đó và mút mạnh…bao nhiêu tinh khí bắn hết vào mồm bà…bà nướt hết không để thừa một giọt ra ngoài.
Hai người mặc quần áo ra ngaoif đã có người làm đồ ăn sẵn để trên bàn cho họ, hai người ngồi vào bàn ăn, ăn xong Thành nói.
” Tí tôi sẽ cho người đưa bà về nhà”
” Chủ nhân không cần tôi nữa sao?” Bà ta nói với giọng hoảng sợ, sợ hắn bỏ rơi bà vậy.
” Bà hãy về thu dọn đồ đcạ chuyển đến đây ở đi…”
” Chủ nhân không sợ tôi bỏ trốn ư….” Bà ta nhìn hăn hỏi.
” Ta tin tưởng bà sẽ không làm vậy…” Hắn không suy nghĩ mà nói luôn.
” Tin tưởng….tin tưởng…” Nữ bá tước lặp lại câu đó mấy lần rồi đi ra xe theo tên bảo vệ của căn nhà này về nhà bà ta.
….;……..
Hôm nay tâm trạng của Thành tương đối tốt nên hắn muốn đi dạo để hít thơ không khí trong lành một lúc, làm sát thủ giết quá nhiều người đôi lúc nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng sợ cả.
Bỗng đang đi dạo gần bờ hồ ven rừng thì Thành nghe thấy tiếng sung. Thành tò mò đi xem thử vì biết đây là nước Mỹ, họ quản lí súng rất nghiêm nhưng có tiếng nổ súng chắc chắn có vụ gì hot rồi.
Thành đang định chạy ra thì từ trong rừng có mấy người chạy ra, chạy ở phía trước có hai cô gái một lớn một nhỏ, chắc là hai mẹ con. Chạy ngay bên cạnh hai mẹ con kia là một người đàn ông cầm súng đang chạy lùi luôn chĩa súng bắn vào trong rừng…có lẽ đây là chồng của người phụ nữ kia hoặc là bảo tiêu gì đó.
3 người đang chạy đến chỗ Thành thì người đàn ông kia bị súng bắn chúng ngực rồi lăn ra chết…đạn từ trong rừng bắn ra như mưa vậy…
” Bằng….” Một viên đạn lao tới bắn thằng vào chân người phụ nữ lớn tuổi kia. Người phụ nữ lớn tuổi khựng lại ôm chân lết chạy về phía trước, cô bé vừa chạy được hai bước liền quay trở lại, khóc kêu:
” Mẹ ơi…mẹ ……..”
” Chạy đi…chạy đi….” Người phụ nữ này đẩy cô bé về phía trước. Thấy vậy thành nhanh chóng chạy lại đỡ người phụ nữ dậy nói.
” Nếu không muốn chết thì đi theo tôi…” Trước khi chạy thành còn cúi xuống nhặt khẩu súng cầm vào tay…dù có là sát thủ nhưng bọn kia có súng mình cũng không thể dùng day không để áp sát chúng được.
Thành dẫn hai người họ chạy trốn vào đám đông nên bọn truy đuổi không dám ngang nhiên cầm súng lao vào…Thành thấy vết thương của người phụ nữ chảy quá nhiều máu nên núp tạm một chỗ băng qua vết thương lại…là sát thủ khả năng chữa thương nhất định phải có không thì lúc đi làm nhiệm vụ chắc bị thương thì chết chắc.
Thành đưa hai mẹ con về biệt thự lúc sáng ở, hắn sai người lấy đạn ra cho người phụ nữ này, rồi để cô nằm trên giường nghỉ ngời.
Đến Tôi.
” Mẹ tỉnh rồi à…” Đứa con gái cầm tay người phụ nữ.
” Ừ , con không sao chứ…?”
” Con không sao…”
” Đây là đâu vậy…” Người phụ nữ nhỉn căn phòng lộng lẫy này có chút ngạc nhiên.
” Đây là nhà ân nhân đã cứu mẹ con mình,..” Đứa con gái vừa nói xong thì thành bước vào cửa.
” Cô tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”
” Tôi không sao, cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi….”
” Không có gì, cô nghỉ ngơi đi…có gì mai rồi nói sau…”
Thành không nói gì mà bước ra khỏi phòng rồi đi về phòng, về phòng thấy nữ bá tước đang ngồi xếp đống quần áo vào tủ. Thành tiến tới hỏi.
” Sao em không sai người làm…”
” Thôi để em tự làm cũng được, ngồi buồn không có gì làm…”
Hai người đã thống nhất thay dổi cách xưng hô. khi ở ngaoif xưng anh em…còn trên giường…..