Thành Phi Truyền Kì - Chương 78
Sáng hôm sau.
khi mặt trời đã lên , cô Tuyết thì mới sáng sớm hơn 5h đã dậy đánh răng rửa mặt rồi nấu đồ ăn mang vào cho chị mai vì sợ đem qua chị chẳng ăn cái gì giờ sáng tỉnh lại chắc chắn sẽ đói lắm….khi cô mang đồ ăn vào viện , mở cửa ra bước vào phòng thì đập vào mũi là cái mùi đặc trưng của tinh trùng, cô là người từng trải có thể dễ dnàng nhận biết nó…bước vào phòng thấy tôi và chị mai đang trần như nhộng ôm nhau trên giường trăn chỉ đắp đến ngực mà đỏ mặt…cô có chút ghen tuông mà cũng thương con gái, đã bị như vậy rồi mà vẫn cốđược…
cô tuyết đến lây tôi và chị mai dậy.
– đậy đi, nắng lên tới đầu rồi mà vẫn còn ngủ…
tôi và chị mai nghe thấy tiếng gọi cả hai đều mở mắt ra thấy cô tuyết đang ở trước mặt, lại nhìn lại mình đều không có mặc quần áo….cũng cảm thấy may là cô tuyết chứ không mà là y tá thì có ngại chết mất…đêm qua làm có một hiệp thôi nhưng thân thể chị mai đnag yếu nên làm xông là giúc vào ngực tôi ngủ luôn nên tôi cũng lười dạy mặc quần áo mà cứ kệ ôm chị và ngủ thôi.
cô tuyết thấy tôi và chị đã dậy rồi thì trách móc.
– đã bị như vậy rồi còn làm cái chuyện này, mà ở đây là bệnh viện nếu để ai nhìn thấy thì sao?
Chị mai không nói gì quay sang nhìn tôi với ánh mắt trách móc, tắt cả là vì tôi mà ra mà….tôi cũng không nói gì chỉ cười một cái.
– thôi mặc quần áo vào rồi ăn sáng cho đỡ dối đi…
tôi và chị mai đứng dậy mặc quần áo vào, cô tuyết đứng bên giúp chị mai mặc quần áo vì tay chị đau không để cửa động mạnh được…
mặc xông cô tuyết dìu chị mai ngồi lên giường, mở cái bàn gấp ở dưới chân giường ra và để đồ ăn lên bàn cho chị ăn.
vid chị mai hơi đói nên nhìn thấy đô ăn là ăn ngấu nghiến, nhìn mà tôi với cô tuyết buồn cười lắm…
chị mai ăn xông cô tuyết dọn đi và ngồi xuống bên cạnh chị và vuốt ve mái tóc chị và hỏi.
– Hôm qua con làm sao lại làm chuyện dại dột như vậy, con mà có mệnh hệ gì thì mẹ sống sao?
Chị mai không nói gì liền nhìn tôi, chị không biết có nên nói tất cả mọi chuyện ra với Cô tuyết hay không. thấy tôi lắc đầu nên chị im lặng không nói gì nữa…cô tuyết thấy chị mai không chịu nói nên cũng không gượng hỏi nữa, đỡ chị mai nằm xuống nghỉ ngơi…
vì tôi có việc bận nên không ở lại đây chăm soc chị mai được nên đành đi về, hứa là chiều sẽ vào thăm chị.
về đến nhà nằm dài ra giường giờ mới để ý đến điện thoại, có mỗi một đêm không để ý mà có 5 cuộc gọi nhỡ,
3 cuộc gọi của số lại nên tôi không quân tâm lắm. có 2 cuộc của chị phụng , tôi cảm thấy hơi lạ vì chị phụng có bao giờ gọi cho tôi đâu chứ,,,chắc có việc gấp lắm nên ấn gọi lại. thấy chị bắt máy tôi hỏi.
– tối qua chị gọi em có việc gì đấy?
– chị định nhờ em chút việc nhưng giờ không cần nữa?
– việc gì mà giờ lại không cần nữa vậy.?
– ừ thì lúc khác chị nhờ em sau…mà em không đi học à?
– học làm gì? học lắm cũng chẳng được cái giừ!/….- vì biết mình sống chẳng được bao lâu nên tôi chẳng muốn tốn thời giân vào việc học làm gì, học xong mang xuống lỗ những kiến thức đấy để làm gì…
Chị phụng nghe vậy tức giận quát to. vì chị là giáo viên nên rát coi trọng việc học, trước kia ở nhà thường xuyên quản thúc việc học của tôi.
– Em không đi học chị mách mẹ….
– em sợ quá…
nói xong tôi cúp máy luôn, Chị phụng đâu biết mối quan hệ giữa tôi và hương đâu…hương cũng không quản nổi tôi nữa rồi.
tôi cúp máy xong nhìn thấy số điện thoại lạ kia nên liền bấm vào gọi xem, dù gid cũng không mất gì…nếu người ta có số của mình thì biết đâu là người quên hoặc có người gọi lộn số cũng nên, nhưng lộn 1 lần chứ lộn 3 làn liên tục là điều khó có thể xảy ra.
Bên kia truyền đến một giộng nói em tai.
– Thành đấy hả em, chị nhung đây…bé hân nó bị bỏng…nó cứ khóc đòi gặp em mà chị không biết làm sao?
– Bé hân bị bỏng á, có nặng không?….được được…em tới liền.
cúp điện thoại xong tôi phóng nhanh tới nhà chị Nhung, vào nhà thấy bé hân đang ngồi xem phim ở trên ghế sofa, trên tay đang quấn băng trắng tinh,
bé hân nhìn thấy tôi vội đứng đậy chạy thẳng lại chỗ tôi ồm trầm lấy tôi và khóc nói.
– Ba , ba…con đau lắm…
– không sao đâu, có ba ở đây rồi..
Tôi nhìn thấy bé hân khóc vậy trong lòng cũng cảm thấy xót thương. dù chị là đứa con gái nhận nhưng tôi cũng rất quý mến nó…
giờ đã biết mình sắp chết, mà là chết trẻ như này, chưa lấy vợ sinh con ..nhưng khi sắp chết lại có người gọi mình là “” Ba”” thì cảm giác nó sung sướng lắm..
tôi bế bé hân lại ghế ngồi và hỏi.
– Nói cho ba nghe , con làm sao mà lại bị bỏng vậy?
– tại con không nghe lời mẹ nên bị canh nóng đổ vào tay..con xin lỗi, lần sau con sẽ nghe lời mẹ…
– chỉ nghe lời mẹ thôi sao?
– Dạ, nghe cả lời của ba nữa..
– con gái ngoan, không được khóc nữa…tí ba dẫn con đi chơi nhé…
– cả mẹ cũng đi cùng phải không ba? cả nhà ta cũng đi chơi phải không ba?
Thấy con bé nói vậy tôi liền quay đầu nhìn chị Nhung ở bên, chị không nói gì chỉ đỏ mặt nhìn xuống dưới n…
– Tí chị có bận không, nếu không thì đi cũng em với bé hân đi.
– mẹ đi đi mà…-
Bé hân một bên lau nước mắt, làm nũng với chị nhung, chị nhung thấy vậy đành gật đầu đồng ý.