Thành Phi Truyền Kì - Chương 76
Chị nằm trong ngực tôi khóc một hồi rồi bắt đầu nguôi ngoai đi tôi liền hỏi.
– sao chị lại khóc vậy?
– không có gì đâu em…- chị lấy tay gạt nước mắt đi và nói. chị càng làm thế tôi càng nghi ngờ chị có điều gì đó giấu tôi, nhưng chị đã không muốn nói nên tôi không hỏi.
– À, bác sĩ có nói em bị sao không?
Thấy tôi hỏi vậy chị trang thật sự không biết nên trả lời làm sao cho phải , nên nói ra hay không đây…chị sợ nói ra với tôi sẽ làm tôi sốc và không chịu được, nhưng không nói ra thì khó cho việc điều trị sau này….chị thật sự muốn nói với tôi để cho tôi phối hợp điều trị bệnh,,,, nhưng chị không biết nên mở lời như thế nào.
– bác sĩ nói…trong não em có một khối u ác tính, khối u này nó đã sắp di căn đang ở giai đoạn cuối rồi…
– chị nói thật…- tôi nghe xong như kiểu bị trời ban cái chết, tim co thắt lại vài cái…tôi vừa mới xuyên không nhập vào thành chưa được bao lâu mà…tôi vẫn còn trẻ mà…sao lại vậy…
– chị có thể đi ra ngoài được không? em muốn yên tĩnh suy nghĩ một lúc…
– ừ…có việc gì nhớ gọi chị nhé…- chị Trang nói xong đi ra ngaoif cửa …chị đứng ở cửa cứ đi đi đi lại thấp thỏm ngoài cửa sợ tôi làm điều gì đó dại dột…
tôi ngồi trong phòng cầm ddienj thoại nên tra thông tin của bệnh u não này…ndooi bàn tay run rẩy cầm điện thoại đọc từng thông tin đó,..
Tôi không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này. Trong giờ phút này, tôi thật sự là bế tắc…có ai mà biết mình sắp chết mà không đau buoodn đâu,
Ông trời đúng là biết trêu chọc con người mà. Tôi vừa mới xuyên không về đây, vừa bắt đầu hòa nhập với cuộc sông hiện tại, vừa mấy ổn định mối quan hệ, vừa mới liệp diễm…giờ lại mất tất cả, bao gồm cả mạng sống….tôi chết đi thì không sao nhưng những người con gái kia thì sao..tôi đã trao cho họ rất nhiều thứ nhưng giờ sẽ lấy hết nước mắt của họ sao?
Tôi không muốn bị căn bệnh hành hạ và cũng không muốn ai nhìn thấy tôi bị hành hạ cả. khi bị bệnh lúc đó nằm viện người sẽ nhợt nhạt đi, gầy teo đi rồi lúc lên cơn đâu dữ dội đó, tôi không muốn bất cứ người phụ nữ nào của tôi nhìn thấy cả…trong đầu tôi bây giờ hiện nên ý nghĩ muốn tư tử lắm…
Lúc này tôi như muốn khóc. Bây giờ tôi mới nhận thức được sinh mạng quý giá biết nhường nào. Nếu không có sinh mạng thì quyền lực, của cải, tình thân và tình yêu đều cũng trôi đi hết.
tôi cảm thấy bực bội. Nếu tôi có sức mạnh, tôi sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới này. tôi muốn tất cả mọi người chết cùng tôi, bởi vì cái chết đang đến gần đã khiến cho tôi sinh ra ý niệm biến thái ở trong đầu.
nhưng điều đó là không thể,,,tôi tĩnh tâm lại một lúc..suy nghĩ một hồi đã nghĩ xuôi. quyết định phải sống tốt quãng đời còn lại.
– chị trang ơi!..- toioi nghĩ xong liền gọi chị trang vào, chị thấy tôi gọi vội mở cửa chạy vào
– Em đã nghĩ xong chưa?
– em nghĩ xong rồi, chị đừng nói việc này ra với ai nhé. em không muốn mọi người lo lắng, hứa với em nhé!
– nhưng em phải hứa với chị là phải điều trị nhé1
– vâng…chị ra làm giấy xuất viện cho em đi…
– không được, bác sĩ nói em phải ở đây theo dõi 1 ngày mơi sđược xuất viện.
– em không sao mà, em cảm thấy mình rát khỏe.
– vậy em về nhà phải biết tự chăm soc mình nhé…
– vâng.
chị trang ra làm giấy xuất viện cho tôi, bác sĩ có kê cho ít thuốc để uống…sau đó tôi với chị bắt taxi về nhà…chị đưa tôi về nhà trước xong mới về chỗ làm ..
khi đến cổng nhà tôi, chị xuống xe và nói.
– em đừng suy nghĩ nhiều quá, có việc gì nhớ gội cho chị nhé!
– vâng…
đúng lúc tôi và chị trang đnag nói chuyện thì chị mai mang rác ra ngaoif đổ nhìn thấy tôi và chị…chị Mai lại cảm thấy tức giận và tủi thân hơn…đã có người khác ở bên ngoài chị không giận thì thôi, tôi lại còn giận ngược lại chị, vừa rồi bỏ đi hóa ra là đến tìm chị Trang….máu ghen của chị Mai nổi nên…chị chạy lại chỗ tôi và chị Trang đứng và nói.
– anh hay lắm, có người khác bên ngoài là không cần em nữa gì?
tôi không trả lời, chị trang thấy vậy nói.
– không phải như em nghĩ đâu!
chị trang vừa nói xong thì chị mai đã vung tay lên tát một cái vào mặt chị trang và nói.
– chị im miệng cho tôi, tôi hỏi anh ấy chứ hỏi chị à…chị có quyền gì mà xen vào giữa tôi và anh ấy…
Chị trang thấy vậy không nói gì nữa, chỉ ôm mặt đứng xem.
– em có thôi ngay đi không?…- tôi quát nên.
– Anh bảo em thôi, chị ta là người cướp người yêu của em mà anh bảo em thôi đi á….anh là đồ đàn ông đểu…
– tôi hết yêu cô rồi..được chưa…
– anh…anh nói cái gì….- mặt chị mai đỏ lại chị khóc ào lên cầm lấy tay tôi và nói.
– anh chẳng phải bảo anh sẽ không bao giờ bỏ tôi sao?
– cô tin vào những lời đó à…
– ” đét” anh…anh là đồ khốn…tôi hận anh…mình chia tay đi…- chị vung tay tát tôi một cái vào mặt rồi chạy về nhà mất, chị trang một bên thấy vậy hỏi.
– sao em lại làm thế, mau đi xin lỗi cô ấy đi?
– NHư này là tốt nhất, cứ để cô ấy hận em đi..lúc em chết cô ấy sẽ đỡ đau hơn…
CHỊ trang không nói gì nữa, tôi mở của rồi vào nhà…lên phòng tôi ngồi gục xuống giường và khóc…nước mắt lăn dài trên má….
tim tôi lúc này nhói lên từng cơn, cảm giác tim co thắt lại vậy…tôi không biết quyết định này mình đưa ra có đúng không nữa
tôi quyết đinh rồi, đến một lúc nào đó nếu thật sự tôi bị những cơn đau hành hạ tôi sẽ chọn cách tự kết liễu đời mình…
tôi đi tắm qua một chút rồi định xuống bếp nấu đò ăn đem nhưng khó quá , cảm giác chán nản nên đành ra ngoài ăn rồi đi vào viện với HƯƠNG..
(…………………………….)
trong lúc đó, cô tuyết thấy con gái khi đi đỏ rác xong vào thì nước mắt giàn giụa chạy thẳng nên phòng đống cửa từ lúc đấy đến giờ vẫn chưa ra…cô tuyến rất lo lắng không biết xảy ra chuyện gì,,,đứng ở của một líc lâu vẫn không thấy gì,…cô liền chạy đi lần chìa khóa phòng để mở ra…nhưng khi mở ra thấy con gái nằm dài trên sàn tay, cổ tay máu chảy đầy ra nhà…cô ội lao vào.
– Mai ơi…mai à…con đừng dạo mẹ sợ…..
cô mê tê băng vết thương cầm qua máu vào rồi gọi cấp cứu ngay…sau đó cô gọi ngay cho tôi…
– alo , thành à…cái mai no cắt cổ tay tựt tử giờ đang trong bệnh viện…anh vậy ngay đi…
– cái gì,, mai bị sao cơ…- tôi hơi sốc muốn nghe cô nói lại.
– mai nó tự tử, giờ đang trong bệnh viện…anh vào ngay đi///
tim tôi lúc này như muốn vơ tung ra ngàn mảnh, các bác không thể hiểu nổi cảm giác đó đâu…tất cả là vì tôi…vì tôi mà ra nông nỗi này,,,nếu mai có mệnh hẹ gì thì tôi biết sống ao đây…tôi chết nagy cũng được vì tôi chẳng sông được bao lâu còn mai thì khác,,,nàng còn cả một tương lai phía trước..
Bệnh viện của cô tuyết đưa chị đến rất may là bẹnh viện mà Hương đang nằm…tôi vừa đến cổng đã chạy thật nhanh vào khoa cấp cứu,,,thấy cô tuyết đang ngồi khóc ở ghế tôi chạy lại hỏi.
– Mai sao rồi, có nguy hiểm lắm không?
– bác sĩ đang phẫu thuật khâu đọng mạch tay lại…may mà bệnh viện còn máu..
– không sao đâu, em đừng lo…mai sẽ không sao đâu…
– con bé sao lại dại dột thế…sao lại như thế…
– là tại anh, tất cả là tại anh…- tôi hạn bản thân mình qua liền vung tay đám hết sức 3-4 cái vào tường làm lõm cả tường lại…tay tôi máu bắt đầu chảy ra,,,da thịt nát bét ra lòi cả xướng tay,…bác sĩ vơi y tá cùng mọi người xung quanh nhìn thấy tôi đám vào tường mà tường còn lõm lại và vỡ gạch như vậy thì ngạc nhiên nlawsm…người hay là siêu nhân vậy…dù tay tôi có đnag chảy maus dữ dội thì mội người vẫn sợ….cô tuyết thấy vậy vội can tôi nói.
– anh làm gì vậy…mau đi băng lại đi…
lúc đó tôi rất đau, nhưng là đau tim, đau trong lòng chứ không phải nỗi đau thể xác như này,,,cô TuYết dẫn tôi đi băng lại vết thương trên tay này, chỉ bị nát tí thị với gãy xương 2 ngón thôi…
khi quay lại thì bác sĩ từ trong phòng đi ra…tôi với cô tuyết lại hỏi.
– BÁC sĩ ơi. con gái tôi có sao không?
– đã qua cơn nguy kịch, chắc lag ngày mai có thể tỉnh lại….
nghe bác sĩ nói vậy tôi vui lắm. giờ tôi mới cảm thấy hối hận vì quyết định sai lầm của mình,,,tôi đã sai một lần với Huyền rồi giờ lại với chị mai….