Thành Phi Truyền Kì - Chương 75
Chị Mai với cô tuyết đứng thờ ra một lúc rồi ngồi xuống ăn cơm, hai người ăn cơm nhưng đầu cứ suy nghĩ linh tinh…
Còn tôi thì khi đi ra khỏi nhà chị Mai thì cũng chẳng biết di đâu, đi lang thang ngoài đường nhưng chưa biết đích đến cuối cùng là nơi nào…
Bỗng nhiên, một cơn đau nhức không thể tả xuất hiện ngay phía sau gáy của tôi, thỉnh thoảng nó nhói lên một cơn , khiến tôi như muốn thét lên…. Cơn đau nhức qua đi thì cũng là lúc tôi cảm thấy không gian trước mắt mình trở nên vặn vẹo, toàn bộ quang cảnh trong hội trường không ngừng xoay tròn, những thanh âm không ngừng to lên, cuối cùng thậm chí còn biến thành tiếng gầm rú đập vào tai của tôi. cảm giác người lúc này đang rất khó chịu…
Một cảm giác mê muội ập đến khiến cho tôi ngã xuống. Mơ hồ hắn nghe được tiếng hô của những người xung quanh rồi hoàn toàn chìm vào cơn mê.
Những người dân khi thấy tôi nằm hôn mê ở vỉa hè đã gọi taxi đưa tôi vào viện.
– Mau đưa cậu ấy đến viện…- tiếng của người phụ nữ trung niên cất nên.
– lấy điện thoại cậu ta gọi thử cho người thân xem cậu ta ….- một người đàn ông trung niên tầm 50t nói.
nhưng điện thaoij tôi đặt mật khẩu nên họ chẳng mở được, cứ đưa tôi vào viện rồi tính sau…..
khi được đưa vào viện thì tôi vẫn nằm hôn mê ở đó, bác sĩ đi ra hỏi hai người đưa tôi vào viện.
– hai người là người nhà bệnh nhân à, mau ra làm giấy nhập viên cho cậu ta đi…
– chúng tôi chỉ là người đi đường thấy cậu ta ngất ở đường nên đưa vào viện thôi….
-vậy thì khó rồi….
bỗng nhiên điện thoại của tôi trong tay họ vang nên, là chị trang gọi, chị gọi để hỏi thăm xem tôi và chị mai có vì chị mà cãi nhau không.
– alo, chị gọi hỏi thăm em việc lúc nãy, hai người không vì chị mà cãi nhau chứ.?
– alo. cô có phải là người thân của chủ sdt này không? cậu ta đang nằm viện cô đến ngay đi nhé.
– cái gì? viện nào? cảm ơn anh, tôi đến ngay.
chị Trang nghe tin tôi nằm viện vội vàng vào viết báo nghỉ sau đó không kịp thay quần áo ra bắt taxi đi thẳng vào viện. bác sĩ đã kiểm tra xong cho tôi và chỉ chờ kết quả…chị trang thì đã làm thủ tục xong cho tôi…giờ chị đang ngồi bên cạnh tôi, tay nằm chặt lấy tay tôi như sợ tôi đi mất vậy…
khi nghe tin tôi đang nằm viện chị sốc lắm, vừa nãy còn vừa gặp tôi mà sao đã nằm viện rồi, chị vội chạy ngay vào…chị sợ tôi cũng giống như người yêu trước của chị, cũng bỏ chị mà đi khỏi thế gian này…chị thực sự rất sợ…đôi mắt không chớp nhfin khuôn mặt tôi lúc tôi đang hôn mê nằm trên giường. bỗng y tá đi vào và nói.
– Đã có kết quả kiểm tra, người nhà đến gặp bác sĩ để được thông báo kết quả…
– vâng…- chị dứng dậy quay đầu nhìn tôi thật lâu mong sao tôi không bị sao, rồi đi về phía phòng bác sĩ.
chị đi đến phòng bác sĩ rồi gõ cửa. bên trong truyền đến một giọng nữ.
– mời vào.
chị trang đẩy của vào thì ngạc nhiên khi nhìn bác sĩ nữ kia, là một cô gái ngang tuổi cô. cô ngạc nhiên vì vẻ đẹp của bác sĩ nữ này và cả tuổi tác của cô nữa….với tuổi này mà đã làm bác sĩ ở một bệnh viện lớn như này mà lại xinh đẹp như vậy quả là hiếm…ngồi xuống ghế chị Trang hỏi.
– tôi là người nhà của em thành, tôi muốn đến xem kết quả chuẩn đoán của em ấy..
– vâng.
cô nàng bác sĩ nói xong cầm tấm ảnh chụp x- quang đầu tôi đặt nên bảng và nói.
– theo như kết quả thì trong đàu cậu ấy có một cái u ác tính, nhưng theo tình hình này thì đã là giai đoạn cuối rồi..rất khó để chữa trị.
chị Trang nghe tin đó như trời sập đến nơi rồi vậy, toàn thân chị chấn dộng , đôi mắt đỏ hoảy nên, người chị run lại và hỏi.
– Có chữa đươc không ạ?
– Căn cứ theo kỹ thuật chữa bệnh ngày nay thì đối với người bệnh mắc phải u não ác tính thời kỳ cuối chỉ có thể áp dụng phương pháp trị liệu một cách thận trọng. Khối u của cậu ấy không thích hợp với việc giải phẫu cắt bỏ mà chỉ có thể trị liệu bằng hóa chất và thuốc đông y. Hiện nay, các chẩn đoán lâm sàng cũng lựa chọn việc kết hợp trị liệu bằng hóa chất và đông y.
Bác sĩ nữ từ từ nói.
– Vậy khả năng khỏi bệnh là bao nhiêu?…- chị Trang giọng run run hỏi.
– Chỉ có thể kéo dài thêm thời gian thôi. còn kéo dài được bao lâu thì còn phải chờ xem chuyển biến của căn bệnh tốt hay xấu. Đồng thời điều kiện sức khỏe của bệnh nhân phải thích hợp với quá trình trị liệu. Có lẽ sẽ vài tháng, một năm hoặc cũng có thể lâu hơn nữa.
– vâng, tôi cảm ơn…mong bác sĩ hãy tận lực điều trị cho cậu ấy.
– Chị yên tâm, đó là trách nhiệm của chúng tôi.
chị Trang đi ra khỏi phòng, như người mất hồn vậy…chị đi về phía phòng tôi rồi vào phòng vẫn thấy tôi đang nằm hôn mê tren giường, chị ngồi xuống nắm chặt tay tôi và khóc nên..
nước mắt chị giàn giụa ra….chị nghĩ đến việc tôi sẽ chết làm tim chị nhói lên từng cơn….
chị nhìn khuôn mặt tôi, người con trai thứ hai mà chị yêu, từ khi người yêu đầu tiên của chị qua đời, chị sống khép kín hơn nhiều, ít giao lưu tiếp xúc với con trai….nhưng nhìn thấy tôi chị lại nhơ sđến người đo,,,,giờ chị đã yêu tôi mất rồi….chị không thể tin nổi là tôi lại giống người đó sẽ bỏ chị mà đi mất….không thể tin nổi.
trong lúc hôn mê tôi đã mơ một giấc mơ rất dài…Trong giấc mơ tôi mơ thấy chị Mai tay trong tay đi tới, thỉnh thoảng còn nhìn nhau với ánh mắt ngọt ngào lắm…còn Huyền thì đang đứng ở bên cị thằng LoNG sờ xoạng khắp người mà không nói gì…còn Hương, Ling, cô Tuyết, dung, chị trang, My, Thanh… đều xa lánh tôi, không quan tâm đến tôi…
tôi hô lớn nên.
– Không….
tÔI Bật người ngồi dậy, hai mắt mở to ra, mồ hôi toát ra ướt hết chán…tôi nhìn xung quanh thấy máy móc, dồ đạc thì nhận ra đây là bệnh viện.
Tôi dùng tay xoa đằng trước trán của mình, bắt đầu nhớ lại, tôi chỉ nhớ là đnag đi trên đường sau đó đầu nhói đau và ngất đi, giờ tỉnh lại đang ở trong viện thế thôi….đang suy nghic thì chị trang nói.
– em tỉnh rồi à?
– Chị sao vậy?…- tôi nhìn thấy mất chị đỏ hoảy lên, trên mặt nước mắt vẫn đang chảy dài xuống. chị không nói gì chỉ cầm lấy tay tôi rồi khóc.
– chị làm sao vậy, cứ làm như em sắp chết vậy.
– nói gì vây? ai cho em nói bậy.
chị nói xong nhảy vào ngự tôi rồi ôm trầm lấy tôi, tôi không biết điều gì xảy ra nên chỉ đưa tay sau lưng vuốt vê an ủi chị.