Thành Phi Truyền Kì - Chương 73
trên đường đi vào viện tôi đã khóc, tự trách bản thân mình…nếu lúc đó tôi kiên nhẫn hơn, có gắng giửi thích cho Huyền thì giờ mọi chuyện đâu đến lỗi này….
theo bọn thằng Huy nói, từ ngày mà huyền cùng tôi cãi nhau đó. tối nào nàng cũng đến n quán bar uống rượu…nàng không còn là một người con gái hiền lành như xưa nữa,,,,bắt đầu lao vào rượu bia, đi bar cả đêm rồi sáng đến đi học muộn hoặc bỏ học….cũng chính vì đến bar nhiều nên mới gặp thằng long, vì muốn tôi ghen nên đã cố ý tỏ ra thân mật với long hơn..rồi kết quả bị như này…
tôi phi xe vào viện rồi chạy vào hỏi y tá.
– chị ơi cho em hỏi có cô gái tầm 19-20t uongs thuốc ngủ tự tử nằm ở phòng nào ạ.
– em đợi chị một chút..
cô y tá nói xong liền tra thông tintrên máy tính và nói.
– Phạm Thị Huyền 20t, cô ấy nằm phòng 06 khu điều dưỡng.
– cô ấy có sao không ạ?
– không sao, chỉ uống thuốc ngủ quá liều, đã rửa ruột rồi, chỉ đợi hồi phục thôi…
tôi nghe xong ghánh nặng trong lòng cũng được buông xuống nhiều…Huyền không sao là tốt rồi…Tôi đi lần phòng Huyền.
khi đến cửa phòng tôi gõ cửa phòng.
– ai đấy?…- Tiếng Huyền vọng ra.
– Anh đây.
Huyền giật mình khi nghe thấy giọng của tôi, tôi đẩy cửa bước vào thì thấy bố mẹ huyền đang đút cháo cho nàng còn bố huyền đang đứng bên nhìn cô con gái. huyền thấy tôi vào thì nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và nói.
– anh còn đến đây làm gì?
Tôi thẫn thờ không biết nói gì, nhìn qua khuôn mặt nàng…khuôn mặt trắng bệch như không còn giọt máu, đôi môi nhợt nhạt,,,ánh mắt u buồn,,,nhìn Huyền lúc này trông vật vã lắm….
tôi thấy nàng không sao cũng vui trong lòng.
– anh đến có chuyện muốn nói với em.
– Giữa tôi và anh không còn gì để nói nữa….- giọng nàng to dần lên.
Bố của huyền thấy ngữ khí nói chuyện của con gái với tôi như vậy đoán ra chính tôi là người làm cho con gái mình khổ sở ra nông lỗi này nên bố huyền chạy lại túm cổ tôi và nói.
– chính mày là thằng đã làm cho con gái tao ra nông lỗi này?
Nói xong ông ấy đấm cho tôi một cái vào mặt, tôi không muốn tránh né coi như đây là một cách tốt nhất để chuộc lỗi với Huyền vậy.
– ba , đứng đánh nữa.
Ba của huyền thấy con gái nói vậy nên dừng tay, sau đó nói.
– cút, mày cút ngay, đừng để tao nhìn thấy mặt mày.
– cháu có chuyện muốn nói với Huyền, xin bác.
– mày còn có gì để nói, vì mày mà con gái tao..
– Ba mẹ ra ngoài đi, con muốn nói chuyện với anh ấy..
Mẹ của huyền không nói gì, buông bát cháo nóng kia đặt nên bàn rồi lại kéo chồng mình ra ngoài….đóng của lại giờ chỉ còn tôi với huyền trong căn phòng này.
tôi nhìn huyền không nói gì, huyền thấy vậy nên tiếng hỏi.
– anh muốn nói gì thì nói đi?
– sao em lại làm vây?
–T ôi làm gì?
– sao em lại thay đổi như vậy, đi bar, rượu bia, trốn học…
– anh biết lí do mà?
– vì anh, có đáng không? em cứ coi anh là một thằng đểu rồi sống tốt là xong mà.
– anh tưởng tôi không muốn chắc, anh là người đàn ông đầu tiên tôi yêu, tôi coi anh là tất cả của tôi…đến cả cái ngàn vàng của tôi , tôi cũng có thể cho anh, tôi chỉ xin anh một chút thời gian để tôi chuẩn bị tâm lí thôi nhưng anh thì sao?
– Anh….- tôi không biết nói gì vì giờ có giải thích cũng chẳng được gì, chỉ là lời ngụy biện mà thôi.
– anh không còn gì để nói nữa hả, vậy thì về đi..tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
– Anh chỉ muốn nói với em một câu nữa thôi…cách trả thù tốt nhất là sông tốt nên, đjep nên để anh hối hận vì đã bỏ em chứ không phải em theo thằng long là anh sẽ ghen tức đâu…
– tôi làm gì mặc tôi.
Tôi không nói gì nữa đi ra khỏi phòng rồi về nhà, trông tôi như một người mất hồn, trong đầu cứ suy nghĩ linh tinh vậy. khi về nhà đi qua nhà chị mai thấy chị và cô tuyết vừa mới xuống xe taxi cầm theo 4 cái vani to xuống xe…chị Mai thấy tôi đi xe máy qua liền gọi.
– anh thành ơi, anh thành ….
Nhưng lúc đó tôi đang tập trung suy nghĩ về việc của huyền nên căn bản không nghe thấy chị Mai gọi, chị mai thấy tôi không nghe thấy mà cứ thẳng về nhà thì cũng hơi buồn, mặt có trĩu xuống, cô tuyết ở bên thấy vậy nên nói giúp tôi.
– Chắc thành nó mải nghxi chuyện gì nên không nghe thấy con gọi thôi, mang đồ vào nhà rồi con gọi điện cho nó xem>
– vâng.
Hai mẹ con chị MAI mang va ni vào nhà, trong đấy đã phần là đồ của cô Tuyết…phụ nữ nên rất nhiều đồ…màng dồ vào nhà chị mai lôi điện thoại ra gọi tôi.
– alo, anh đang ở đâu vậy, em và mẹ vừa xuống đến hà nội.
– anh đang ở nhà.
– sang nhà em đi, em nấu cơm rồi mình cùng ăn cơm trưa với nhau.
– ừ đợi chút anh thay quần áo đã.
tôi tắt điện thoại rồi lên phòng thay quần áo xong sang nhà chị MAI…thấy có chuông của chị mai chạy vội ra mở cổng cho tôi vào sau đó đóng cổng lại rồi ôm lấy tay tôi va hỏi.
– mấy ngày không gặp anh có nhớ em không?
– KHÔNG!
– anh thích không nhớ không?..- nói xong chị Mai cấu tôi một cái vào eo lầm tôi thấy hơi đau.
– anh đùa thôi , anh nhớ em nhiều lắm luôn.
chị MAI cười rồi cùng tôi bước vào nhà, cô Tuyết đang ở trên phòng xếp quần áo vào tủ, chị mai và tôi ngồi xuống ghế thì chị hỏi,
– à quên mất, mẹ anh sao rồi?
– mẹ anh chị bị nhẹ thôi, 3 ngày sau có thể ra viện về nhà chăm sóc được.
– mai anh dẫn em vào thăm mẹ anh nhé.
– Chưa gì đã muốn ra mắt với mẹ chồng rồi.
chị mai nói thế ngại ngùng, đỏ mặt nên nói.
– em phải tranh thủ chiếm được cảm tình của mẹ anh chứ?
– đợi lúc mẹ anh về nhà, em thường xuyên sang chăm soc là được.
– em biết rồi…à mà hôm nay anh muốn ăn món gì. tí em và mẹ nấu cho anh..
– anh thì món gì cũng được, chỉ cần là của em nấu là được.
– anh giỏi nịnh ghê, miện này chắc ra ngoài tán được bao nhiêu cô nữa rồi. khai mau.
– anh thề, ngoài em ra anh ….- tôi nói nửa câu rồi dừng, chị mai thấy vậy bèn hỏi.
– anh làm sao?
– anh còn rất nhiều người nữa.
– Em không quan tâm, chỉ cần anh đừng bỏ rơi mẹ con em là được.
– EM đẹp như này sao anh nỡ bỏ được.