Thành Phi Truyền Kì - Chương 72
vì ngu nên phải viết lại từ đàu.
tôi ra khỏi phòng để hai mẹ con chị nhung ngủ trong phòng rồi lần xuốn lầu nằm trên ghế sofa ngủ….nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được…bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng bước đến gần…là người học võ nên tôi rất nhạy cảm.
người này đi rất chậm và nhẹ nhàng lại chỗ tôi, tôi nghĩ đây chắc là trộm rồi…tôi dắm mắt lại giả vờ ngủ, lúc này mình nín thở chờ xem hành động tiếp theo của người kia là gì. bỗng người kia đi lại chỗ tôi…tôi có thể cảm nhận được người đó đang đứng trước mặt tôi.
tôi bỗng nhiên bật dạy đè người đó xuống bàn và nói>
– nói. mày vào đây làm gì?
– là chị .
– chị nhung, sao chị lại xuống đây?
– em trước hết nên đi xuống trước đã….em đè thế sao chị thở nổi.
tôi bây giờ mới nhớ đến là mình đang đè nên người chị, hai tay đang khóa chạt tay chị lại. hơi thất lễ nên tôi liền đứng dậy .
chị nhung đứng dậy sửa lại quần áo sau đó, nhặt cái chăn rơi dưới đất nên đưa tôi và nói.
– chị sợ em lạnh nên mang chăn xuống cho em. tưởng em ngủ nên chị đắp lên cho em.
– vâng, em cảm ơn ạ….em hơi khó ngủ chị ạ.
– ừ…chị cũng khó ngủ.
thật ra nàng không khó ngủ mà là nàng đang đề phòng tôi mà thôi, tự nhiên có một cạu thanh niên lạ hoắc vừa quen 1 ngày mà giờ cho hắn ngủ trong nhà mình, nhà lại chỉ có hai mẹ con chân yếu tay mềm nếu hắn làm gì đó thì biết làm sao?. nàng thực chất ,mang chăn xuống cho hắn là chỉ lấy cớ thăm dò xem hắn đã ngủ chưa để yên tâm hơn thôi..
– hay là chị em mình ngồi nói chuyện một chút đi.
– chị muốn nói chuyện gì ạ.
-Nói về em đi, em có người yêu chưa?
– dạ, em có rồi chị ạ…
không hiểu sao khi nghe tôi có người yêu trong lòng chị lại dâng nên cmar giác bớt lo lắng nhưng lại thấy trong lòng mất mát.
– ừ, đẹp trai vậy không có người yêu sao được chứ?
– chị cứ đùa, chị một mình nuôi be Hân vậy có vất vả không?
– có chứ em, nhưng biết sao được, chj từng nghĩ muốn đi bước nữa nhưng lại sơ…với xuất thân, sắc đẹp của chị thì kiếm đâu chẳng được chồng hả em…nhưng chị vẫn không thích.
– cái đó tụi em gọi là chảnh đó chị haha
– chị cũng nhận thấy mình chảnh thật….haha
– anh ấy mất 6 năm rồi à.
– ừ, từ ngày sinh bé hân. lúc đó chị khóc rất nhiều…vừa sinh xong thân thể gầy yếu xong lại chịu thêm cú sốc đó…làm tang xong thì bố mẹ chồng lại hắt hủi bé hân. coi nó là sao chổi…nên chị ddnahf bế nó về nhà ngoại để nuôi dưỡng…bây giờ lớn rồi nên tách ra ở riêng.
– vâng, nhưng ở riêng nhà có hai mẹ con chị thế này nếu có việc gì xảy ra thì …
– chị biết chứ, nhà có bóng dáng một người đàn ông cũng tốt. nhưng đành chịu thôi em ạ.
– vâng, thôi chị nên phòng ngủ đi…cũng muộn rồi mà…
– ừ em cũng ngủ đi..
chị nói xong đi nên phòng ngủ để lại tôi ở đó, tôi ngồi suy nghĩ một lúc,,,,đúng là chị có số khổ…chồng mất lại bị gia đình chồng nói vậy thì biết làm sao bây giờ….chị có dôi nét giống với cô tuyết,,,tôi nghic sự dâm đãng trong người chị được trôn vùi 6 năm trời này nếu được khơi ra chắc sẽ max dâm cho xem.
không nghĩ nhiều nữa, tôi chìm sâu cào giấc ngủ lúc nào không hay….tôi ngủ muộn nên ngủ rất say, sáng sớm hôm sau là 5h hơn tôi đã dậy, vì đây không phải là nhà mình nên không đii đánh răng rửa mặt được nên vào nhà tắm rửa ra mặt rồi xúc miệng qau sau đó để lại mẩu giấy nhắn cho hai mẹ con chị” em về rồi, cảm ơn chị, nếu có dịp em sẽ dẫn hai mẹ con chị đi ăn”
tôi bắt taxi về nhà, lên nhà tắm rửa thay quần áo xong sau đó xuống bếp nấu gì đó tiện trên đường đi học mang vào cho Hương, tôi lại nấu một nồi cháo gà to đong ra phích cháo mang vào cho hương ăn…..vào viện thấy có mỗi hương nằm đó một mình đang ngồi đọc bào tôi liền tiến lại đặt phích cháo nên bàn rồi nói>
– em ăn sáng chưa…chị lan với chị phụng đâu?
– cái phụng hôm nay có tiết quan tròn, còn cái lan thì bảo bận gì đó nên không vào được.
– bận cũng không biết gọi điện cho anh để anh đến…em nằm một mình ở đây sao được.
– em không ssao mà. đỡ nhiều rồi…bác sĩ nói 3 ngày sau có thể ra viện về nhà chăm sóc được rồi.
– nhưng vân phải có người chăm sóc chứ…em đi vệ sinh thì ai đỡ đi….
– em nhờ mấy cô y tá là được mà.
– thôi, anh không nói nữa…nói ra câu nào là em cãi lại ngay câu đó à…
Hương đỏ mặt không biết nói gì, tôi đứng dậy véo một cái vào vú nàng và nói.
– anh đi học đây, em ăn nhiều vào cho nhanh khỏi còn hầu hạ anh nữa chứ…
– em biết rồi…- hương nói xong lườm tôi một cái, tôi không nói gì chạy ra ngoài.
.đi trên hành lang thì gặp mẹ của my, bà ấy có trí nhớ tốt thật…mới lần trước gặp toi một lần mà giờ vẫn nhận ra. tôi đi qau thì mẹ my vẫy gọi noi.
– cháo đến thăm my à, vừa may tí nữa nó ra viện rồi.
– dạ, cô là mẹ của my ạ…mẹ cháu nằm viện nên cháu đến thăm thôi ạ.
– mẹ cháu nằm viện, mà mẹ cháu bị sao vậy? có nặng không?
– mẹ cháu bị tai nạn nhưng không nặng lắm…thôi cháu phải đi học không muộn mất.
– ừ, lúc nào rảnh đến nhà cô chơi nhé….
– dạ.
tôi đi ra khỏi viện rồi phi xe đến trường, mẹ của my khi gặp tôi ở ngoài cũng vào nói với my.
– mẹ vừa gặp cái cậu bạn hôm trước đi cùng cái hoa đến thăm con đó.
– anh ấy đâu ạ…- My nghe vậy kích động nhìn ra cửa xem,My biết người mà mẹ nàng nói nhất định là tôi nên nàng mới như vậy.
– cậu ấy đi rồi, mẹ bị tai nạn nên mới vào thăm thôi….
mẹ của My nói xong câu này làm nàng buồn hẳn xuống, nàng cũng biết mẹ tôi bị tai nạn đang nằm viện nhưng cũng quên hỏi số phòng để sang thăm, đúng là đầu óc.
mẹ nàng nhìn thấy khuôn mặt co gái khi nghe thấy cậu thanh niên kia và khi biết tin hắn ta không đến thăm nàng là đã biết là con gái mình đã thích cậu ta rồi…những theo quan sát của nàng thì tôi cũng không tệ, xét về gia cảnh thì mẹ nằm ở phòng bệnh vip thì chắc cũng là một gia đình giàu có rồi..nhìn lại trắng trẻo đẹp trái ăn nói lễ phép nưa,,,,
– con thích cậu ấy à?
– không , mẹ nói gì vậy? sao con có thể thích anh ấy được chứ. chúng con chỉ là bạn thôi.
– thật sao? tiếc thật mẹ tưởng có phúc kiếm được đứa con rể tốt cơ, ai ngờ.
– con……
(……………………)
ở trường
khi tôi đi xe vào trường, để ở nhà xe xong thì bọn thằng hùng với thằng Huy thấy tôi vạo lao đến hỏi.
– mày biết chuyện gì chưa?
– chuyện gì?…- tôi ngạc nhiên hỏi,
– cái Huyền nó uống thuốc ngủ tự tử, giờ đang trong viện kìa….
– cái gì?…sao huyền lại tự tử vậy?
– tao không biết lý do chính xác nhưng hình như là từ lúc mày với Huyền giận nhau , huyền thường xuyên đi chơi đêm với tụi thằng Long, tao nghe nói lí do Huyền tự sát là do thằng long bỏ thuốc vào rượu định chơi Huyền, nhưng có thằng đàn em của Anh hổ nhận ra Huyền là người đi theo mày hôm trước nên đã báo với anh hổ đã đến cứu Huyền nhưng không kịp…nàng đã bị mất….
what, cái lồn gì thế này, tôi nghe xong mà choáng vãi….
tôi không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này, không phải huyền rất ghét thằng long kia sao?. sao lại đi chơi chung với hắn….tôi nghĩ một hồi cũng nghĩ ra lí do.
chắc là do tôi, tôi nghĩ Huyền chơi với long có thể chỉ là để chọc tức tôi mà thôi, để cho tôi ghen tức…nhưng mấy ngày nay tôi bận nên cũng không để ý…thế giờ nàng đã mất cái ngàn vàng mà đáng lẽ ra phải là của tôi….
Nhung tôi lại tự trách bản thân, trách mình ngu ngốc, đàn độn nếu lúc từ chối nằng nói ra lí do vì sao thì có phải tốt không…thực ra lúc nàng nói sẽ trao lần đầu cho tôi , tôi chỉ có ý định thử nàng một chút thôi chứ không có ý định làm thật..Nhung bởi vì tôi tiến công hơi quá nên Huyền lại tưởng tôi là loại đàn ông xấu xa và hận tôi….và rồi xảy đến ngày hôm nay,
tôi ngửa mặt nên nhìn trời, tự trách bản thân mình…tôi đã có lỗi với Huyền, người con gái đã yêu tôi mà tôi không biết trận trọng…giờ phải làm sao đây…
– mày biết Huyền nằm viện nào không?
– ở nơi này còn viện nào tốt nưa mà mày phải hỏi…- thằng Huy nói.
– xin phép giúp tao…
tôi nói xong chạy đến nhà xe rồi phóng vào viện, vừa mới ra khỏi viện xong lại vào lại lần nưa,,,,