Thành Phi Truyền Kì - Chương 71
Ngồi xuống bàn ăn, tôi gọi đò ăn lên….cả chị hường và chị tình cũng ngồi xuống ăn luôn. bữa ăn này tâm điểm chú ý hiện tại chắc chắn là bé hân rồi.
bé hân vừa ăn vừa nói suốt.
– Ba ơi, con muốn ăn tôm chiên cơ!
– ừ, chị ơi cho em một đĩa tôm chiên đi ạ!…tôi đành chiều lòng con bé.
chị NHung ở bên thấy tôi bé hân đòi ăn tôm chiên liền nói.
– Hân à! con còn bé ăn nhiều dầu mỡ vào không tốt đâu.
bé hân thấy vậy quay sang nói với chị NHung.
– Con ăn ít thôi, ba đãi con mà..
một lúc sau đĩa tôm chiên được mang nên thì bé hân cũng chỉ ăn một con xong chán lại đòi cái khác. con bé nó cứ cầm menu xong gọi linh tinh hết nên, chị Nhung thấy vậy quát nó mấy lần mà nó cứ lấy tôi ra làm bia đỡ đạn….Bé hân trông ít tuổi thế thôi mà thông minh hoạt bát vô cùng….trẻ con thời nay thông minh lắm.
ăn uống xong tôi đưa thẻ ra thanh toán xong ra về, ra đến cửa nhà hàng thì bé hân nói.
– Ba ơi, ba có bận gì không? dẫn con và mẹ đi chơi công viên đi…
– Ba…..- tôi đang điịnh láy cớ bận cái gì đó thì bé hân đã nói.
– ba định nói là ba rảnh đúng không? con biết mà, ba thương con nhất!
bị dính đòn phủ đầu của con bé làm tôi ngại từ chối nên đành đồng ý đi chơi với mẹ con bé hân…
chị Hường với chị tình thì bắt xe đi về công ty…tôi và hai mẹ con chị nhung đến khu vui chơi chơi…nói thật là lâu lắm rồi từ khi tôi xuyên việt trở về đến nay tôi không có đi chơi mấy cái chỗ này…có đi cũng chỉ xem phim thôi chứ chẳng hứng thú chơi mấy trò này.,
vào khu vui chơi, bé hân cứ chạy loạn lên đòi chơi hết trò này đến trò kia, trẻ con là thế mà… chơi một lúc bé hân cũng chán đòi về.
tôi bắt taxi đưa mẹ con chị NHung về, do ngại hay sao á. Từ khi đi chơi đến giờ chị nhung rất ít nói. chỉ nói vài câu khách xáo với tôi rồi thôi làm tôi cảm thấy gánh nặng vc.
cuối cùng xe cũng về tới nhà chị rồi, tôi tưởng sắp thoát được rồi thì bé hân lại nói.
– Ba vào nhà chơi với con tí đã, con dẫn ba đi xem phòng con.
– Muộn rồi ba phải về…- tÔi nói thật là phải về nấu cháo mang vào viện cho Hương, tôi nghĩ là chị Phụng cũng nấu cháo mang vào cho Hương rồi nhưng tôi vẫn muốn nấu cháo cho Hương ăn.
– Ba có việc bận, con đứng quấy nữa.
– con không thích.. Ba.. ba về nhà có việc gì đâu. vào nhà chơi với con một xíu đi.
Do con bé nó năn nỉ mãi nên tôi đành vào nhà. nhìn nhà của chị nhưng cũng rất rộng. một ngôi nhà 3 tàng, thiết kế theo kiểu nước ngoài, dùng rất nhiều kính thay cho tường, tạo cảm giác chân thực.
tôi vào nhà, ngồi xuống ghế sooffa , be Hân cũng ngồi cùng tôi. Chị nhung vất túi sách xuống ghế rồi nói.
– Cậu uống gì không?
– cho em xin ly nước cam.
– cậu chờ chút…- nói xong chị chạy vào bếp lấy nước.
tôi nhìn quay ngôi nhà một lượt, sau đó nhìn chị nhung trong bếp lấy nước cho tôi. Tôi đánh giá lại một lượt con người của chị là người như thế nào.
theo chị nói thì chị năm nay nay 28t, lấy chồng năm 22t… hai người yêu nhau từ cuối năm 2 của thời đại học….sau đó chị mang thai bé Hân nên hai gia đình đành phải cưới…việc cưới nhau khi đang học đại học là điều bình thường nên không có gì to tát nhưng việc có con là việc lớn.
Lúc đó chị đã phải xin nghỉ một năm để ở nhà sinh con sau đó bắt đầu đi học tiêp. Nhung cuộc sống nó không giống cuộc đời….Ngày bé Hân ra đời là ngày chị mất đi người chồng, nhưng sau đó đứa con gái mình sinh ra lại bị gia đình chồng ruồng bỏ, hắt hủi và coi như sao chổi vì bố mẹ chồng chị rất mê tín.
May mà bố mẹ để của chị thương con gái nên đón về nuôi luôn hai mẹ con chị, nhà lại có đúng cô con gái nên họ đã giao công ty của mình của cho con gái quản lí….chị một mình nuôi con suốt 6 năm… Chị vừa đẹp, gia đình giàu có. nên trong 6 năm qua có bao nhiêu người ngỏ ý với chị nhưng chị đều từ chối.
Bé hân ở một bên thấy tôi cứ nhìn Mẹ mình vậy liền cười và lay tay tôi.
– ba nhìn gì vậy?
– ừ, ba nhìn quanh nhà con chút thôi.
– ba lớn rồi còn nói xạo, con thấy ba đang ngăm mẹ con phải không?
– đâu, ba chỉ nhìn qua thôi…- tôi bây nhiêu tuổi ròi mà nói không lại một đứa bé 6t.
– Ba thấy mẹ con đẹp không? con sẽ giúp ba chinh phục mẹ.
tôi chưa kịp nói gì thì chị nhung từ trong bếp 3 lý nước ra đặt xuống bàn sau đó đưa sang cho tôi một lý và nói.
– cậu uống đi.
– chị cứ để tôi tự nhiên.
– Tôi xin lỗi, tôi không biết làm gì để cảm ơn cậu nữa.
– không cần đâu. tôi bây giờ cũng là ba của be hân rồi mà.
Chị nhưng không nói gì chỉ cười, sau đó nhìn kĩ tôi một lần, đánh giá tôi lại một lần nữa xem sao rồi nói.
– HAY cậu ở lại ăn tối, tôi xuống bếp nấu gì đó cho cậu coi như là cam rơn vậy.
– vậy có làm phiền chị quá không?
– không sao đâu?, cậu ngồi đây chơi với hân. tôi lên phòng thay quàn áo rồi xuống nấu cơm cho cậu.
– vâng.
chị nhung đứng lên rồi đi lên lầu, tôi với Bé Hân ngồi dưới lầu….be Hân dẫn tôi đi thăm quan nhà mình.. nó dẫn tôi đi sau đó chỉ cho tôi những chỗ bé hân thích nhất vì sao..
Vì chị nhung thì đi làm suốt, dù có ở nhà cũng ít quan tâm chăn sóc đến nó mấy….bé hân chỉ biết ở nhà chơi rồi xem phim…con bé lại không giống mấy đứa bé cùng tuổi…nó không thích xem phim hoạt hình mà thích xem tâm lí tình cảm hơn…nhất là mấy bộ phim hàn…nên điều đó làm cho nó hiểu nhiều hơn về vấn đề tình cảm hơn.
– aaaaaaaaaaaaa…
đang ngồi với bé hân ở dưới nhà thì bỗng dưng nghe tiếng hét vang lên của chị nhung ở trên phòng. tôi chạy vội lên trê tầng rồi mở cửa phòng đầu tiên ra không thấy gì cả, là phòng của bé hân. đến phòng kia tôi cầm tay năm cửa ngừng một lúc rồi đẩy cửa ra thì không thấy gì cả.
Bỗng nhiên chị từ trong nhà tắm, quần áo sộc xệch chạy ra. chị vẫn mặc chiếc chân váy còn bên trên đã cởi hết ra rồi. khi nhìn thấy tôi thì vội lấy tay che ngực lại và hét lên.
– sao cậu lại lên đây?
– tôi…tôi nghe thấy chị hết lên , nên tôi vội chạy lên xem…tôi xin lỗi…chị mau mặc quần áo vào đi.
– cậu đi ra ngoài để tôi mặc quần áo.
tôi đang định đi ra thì bé hân bước vào nhìn thấy vậy chỉ cười, tôi đi ra dẫn bé hân ra theo để chị Nhung thay quần áo.
xuống lầu bé hân nói.
– ba nhìn thấy hết rồi đúng không?
– không có, ba đâu có nhìn thấy gì đâu?
– ba đừng có chối, con biết ba nhìn thấy rồi…là đàn ông dám làm dám nhận chứ ba…
– ừ, ba mới nhìn thấy một chút thôi, chỉ một chút thôi.
– haha..
một lúc sau chị nhung xuống , chị mặc một quần áo bình thường rồi vào bếp nàu ăn. vừa qua cái vừa rồi làm tôi tôi với chị có vẻ ngại ngùng hơn. chị cứ chú tâm vào nấu ăn thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn trộm tôi…thỉnh thoảng đúng lúc tôi quay lại thì chị vội quay đầu đi.
sau gần một tiếng chị cũng nấu xong, trong bữa ăn tôi với chị không nói gì nhiều chỉ ăn…thỉnh thoảng gắp thức ăn đụng đũa nhau vồi thụt tay về làm bé hân nhìn thấy cứ cười tủm…..
sau bữa ăn ba người ngồi ra ghế sofa xem phim ròi ăn hoa quả. bé hân nói.
– ba hôm nay ở lại ngủ với con được không? con muốn ngủ chung với ba mẹ.
– không được!…- cả tôi và chị nhung cùng đồng thanh nói.
– Sao lại không được ạ?
– Ba phải về nhà ngủ, không mẹ biết được sẽ mắng ba.
– thế để con nói chuyện với bà cho, con sẽ xin phép giúp ba.
không được là cái chắc, để bé hân nói chuyện với Hương thà rằng mình tự quyết định còn hơn.
– Thôi được rồi, đem nay ba sẽ ngủ lại đây với con.
– yeah…ba là nhất….- nó nói xong chạy lại ôm cổ và hôn tôi.
tuy nó không phải là con gái tôi nhưng tôi lại có cảm giác nó thật sự là con gái mình vậy, cảm giác thân thiên làm sao đó…
và mỗi khi thấy nó cười làm trong lòng tôi vui hẳn nên mà không biết vì sao.
– vậy là ba người chúng ta ngủ chung phải không ạ?…- con bé nói xong nhìn chị nhung, tôi cũng nhìn chị.
– ừ…- chị nói đúng một chữ rồi lấy miếng táo lên ăn xong rồi quay đi xem phim.
bé hân quay lại nháy mắt với tôi…đây chắc là cách mà ná giúp tôi theo đuổi mẹ nó đấy sao…haz.
(……….)
khoảng 10h, bé hân kêu buồn ngủ đòi đi ngủ sớm nen tôi với chị nhung đành theo nó nên phòng và ngủ.
bé hân nằm giữa tôi và chị nhung trên một cái giường rộng nhưng tôi không dám nằm gần hai người họ nên đành nằm sát ra rìa giường.
trẻ con nên giường nằm một tí là ngủ mất làm tôi với chị nhung nằm trên giường cứ suy nghĩ lung tung mà mãi không ngủ được;. tôi đánh đứng dậy ra khỏi gường và nói.
– chị và hân cứ ngủ đi, tôi xuống nằm sofa ngủ cũng được.
chị nhung định ngăn tôi lại bảo tôi cứ nằm đây mà ngủ đi nhưng ngại nên đành thôi, tôi xuống nhà nằm sofa nhưng chằm trọc mãi cũng chẳng ngủ nổi và chị ở trên nhà cũng vậy, cứ nghĩ lung tung về người con trai dưới nhà có gì tốt mà để bé Hân cứ bám theo gọi là ba vây.
chị nhung cũng nhiều lần muốn đi bước nữa nhưng vì bé hân còn bé và sợ bé hân không thích, và sợ người mới không dối xử tốt với hân nên chị đành chịu đựng một mình nuôi con.
mình tạm dừng ở đây nhé, đi ngủ đây.