Thành Phi Truyền Kì - Chương 70
khi chị đi ra ngoài thì tôi cũng nhanh chóng đi ra vì sợ đứng lâu trong này lại có người vào nữa thì toi….
đi vào phòng đã đặt sẵn thấy chị thấy 3 người đàn bà đang ngồi quanh một cái bàn tròn…khi tôi mở cửa vào nhìn lướt qua một cái thì thấy chị Hường đang ngồi một mình, quay mặt sang nhìn hai người con gái ngồi đối diện với chị thì thấy một trong hai người là người tôi vừa mới gặp trong nhà vệ sinh vừa rồi.
tôi thấy hơi ngại rồi đấy, nhưng tiến bước vào và chào hỏi họ.
– xin chào, tôi là Thành, việc kí hợp đông giữa hai công ty lần này tôi sẽ làm chủ….
hai người ngồi dối diện ngạc nhiên lắm, họ nghĩ công ty tôi thiếu người sao mà lại giao việc quan trọng như này cho một cậu thanh niên mặt búng ra sữa thế này. hay họ không coi trọng việc hợp tác giữa hai công ty lần này cho lắm. chị Hường thây hai người kia ngồi đờ ra không nói gì nên liền xen vào.
– Xin lỗi, ban đầu việc hợp tác giữa hai công ty lần này do chính tổng giám đốc đứng ra làm chủ, nhưng chị ấy vừa bị tai nạn đang nằm viện nên không đến được, đây là con trai chị ấy…
Hai người kia được thông não cuối cùng cũng hiểu.
– Xin lỗi đã thất lễ, tôi là Nhung, tổng giám đốc của công ty, còn đây là thư kí, kiêm trợ lí của tôi cô Tình. … – Cô gái vừa nãy tôi gặp trong nhà vệ sinh đứng lên nói.
– Vâng, không để mất thời gian nữa chúng ta vào việc chính luôn đi…
– Vâng, bên tôi đã soạn sẵn bản kế hoạch xây dựng lần này, bên cậu có thể xem qua trước….- Chị Nhung nói xong lôi hai tập tìa liệu từ trong cặp ra và đưa cho thư kí phát cho tôi và chị hường mỗi người một bản.
tôi mở ra và đọc qua về kế hoặc này, đại khái cũng không có gì để nói , nhưng họ yêu cầu ứng trước cho họ 25% tiền vốn để họ bắt đầu khởi cong và xây dựng, số tiền dự định xây khu đô thị này là khoảng 5000 tỷ đồng , trước kia bên công ty tôi chỉ định ứng cho họ trước 20% khoảng 1000 tỷ để họ có vốn bắt đầu vào xây dựng nhưng giờ họ đòi 25% là khoảng 1250 tỷ đồng, 250 tỷ cũng không phải là con số nhỏ đâu…
tôi đọc qua bản kế hoạch này một lượt rồi để trên bàn quay snag nhìn chị Hường. khuôn mặt chị đọc xong cũng cau có giống tôi.
– xin lỗi nhưng về khoảng ứng trước tiền vốn ứng trước công ty chúng tôi chỉ có thể ứng cho bên công ty cô 20% thôi, chúng tôi còn một vài dự án khác không thể dòn tiền quá nhiều cho dự án nhiều dự án khác….- chị hường nói.
– Tôi biết, nhưng công ty tôi dạo này đang thi công một khách sạn 5 sao ở quảng ninh, vốn hiện tại không còn nhiều .
– Chúng ta đều có khó khăn riêng của hai bên, tôi hiểu nhưng bên tôi cũng không thể ứng quá nhiều cho công ty bên cô ngay lúc này được. nếu được thì bên cô cứ tiến hành xây đựng, sau một năm bên tôi sẽ ứng tiến cho bên cô 5% còn lại kia được chứ, bên tôi chỉ có thể nhựơng bộ đến vậy thôi….- tôi nói.
tôi nói xong chị Hường cũng giật mình, định cản tôi lại nhưng nghĩ lại thấy cách mà tôi nói cũng khá hợp lí nên thôi….bên công ty kia nghe xong như vậy suy nghĩ một hồi cũng đành phải chấp nhận với đề xuất mà tôi đưa ra.
– Vậy được rồi, cứ làm theeo lời cậu ấy đi… chúng tôi sẽ về sửa lại bản hợp đồng lại sau đó mình sẽ hẹn nhau vòa buồi khác để kí hợp đồng vậy.
– vâng, chúng ta ăn cơm rồi hãy về chứ…- tôi nói.
-xin lỗi, nhưng tôi đi với con gái đến đây nên không thể ngồi ăn cơm với hai vị được, hẹn hai người hôm khác….- chị nhung nói.
– Hay chị dẫn cả con gái vào đây ăn chung đi ạ, không sao đâu ạ…- chị Hường nói.
chị Nhung suy nghĩ một hồi rồi đứng lên nói.
– vậy hai người đợi một lát, tôi đi ra ngoài dẫn nó vào…
– để chị đi ra dẫn nó vào cho…- chị Tình (thư kí của chị Nhung) đứng lên cản chị nhung lại rồi đi ra ngoài dẫn đứa con gái chị Nhưng vào.
Tôi, chị Hường, chị Nhung ngồi đợi trong phòng 15p đồng hồ mà vẫn chưa thấy chị Tình dẫn con gái chị nhung vào, chị nhung có hơi suốt ruột đành nói.
– chắc là nó đi chơi lung tung lên chị Tình không lần được…để tôi ra ngoài xem….
chị Nhung nói xong định đứng lên đi ra ngoài thì chị Tình đẩy cửa vào nói.
– Không thấy bé Hân đâu cả. chị hỏi mấy nhân viên thì họ bào có hai người đàn ông lạ mặt đã dắt bé hân đi rồi..
– Cái gì, chị tìm kĩ lại chưa…sao lại có chuyện như vậy được chứ….
– Chị tìm kĩ rồi, còn xem cả camera nữa, đúng thật là có hai người dẫn bé Hân đi….
chị Nhung nghe xong ngồi thờ ra, bỗng dưng điện thoại chị kêu lên, chị xem thì là số điện thoại lạ. liền bắt máy.
– Xin chào! …- Một giọng nam vang lên.
– anh là ai?
– Tôi là ai không quan trọng, muốn cứa con gái cô mang 20 tỷ tiền chuộc đến không thì đợi mà nhận xác con cô đi…..
– Cac người đừng làm bậy, các người muốn tiền tôi sẽ đưa, nhưng xin đừng làm hại con tôi….
– cô yên tâm, tụi tôi chỉ cần tiền thôi, có tiền con gái cô sẽ bình yên…
– cho tôi nói chuyện với con gái tôi được không?
tên kia đưa điện thoại cho bé hân, bé hân khóc lóc nói;
– Mẹ ơi cứu con với, con sợ lắm, mấy chú này…..- bé hân chưa nói xong thì tên kia đã lấy điện thoại lại và nói;
– cô lo chuẩn bị tiền đi. ngày mai tôi sẽ thông báo địa điểm giao tiền cho cô.
nói xong tên kia cúp máy, chị Nhung gục đầu xuống bàn mà khóc lóc. chị hường thấy vậy bèn hỏi chị Nhung.
– có chuyện gì vậy….
– con gái tôi bị bọn chúng bắt cóc rồi, chúng đòi 20 tỷ mới thả con gái tôi!
– 20 tỷ, số tiền cũng không phải nhở…cô định thế nào?….tôi hỏi chị.
– Tôi thật sự không biết, tôi không thể dùng tiền của công ty được, nhưng tôi hiện tại không có đủ 20 tỷ tiền mặt.
– nghe nói gia đình chồng cô giàu lắm mà, sao cô không gọi cho họ xem?…- chị Hường hỏi,
– Họ sẽ không giúp đâu, từ khi chồng tôi mất do tai nạn trên đường đến bệnh viện khi tôi sinh đứa bé, gia đình họ nghĩ hân là sao chổi, chính hân đã hại chết chồng tôi, nên họ đã ghét bỏ nó.
tôi và chhij Hường nghe vậy nhìn nhau không biết nói gì, đáng thương cho số phận đứa bé, vừa sinh ra đã mất bó lại bị nghi ngờ sao chổi, bị người thân xa lánh,
– tôi có thể cho chị vay.
– có thật không, cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều lắm…
– không có gì, chị có ảnh của đứa bé không tôi có thể tìm giúp chị…
– tôi có, ở đây….
chị lỗi diện thoại ra, mở mấy tấm hình chụp cô bé đưa tôi…ban đầu tôi xem cũng hơi ngạc nhiên, chị Hường nhìn thấy cũng ngạc nhiên thốt lên.
– Là cô bé lúc nãy…
-Hai người đã gặp nó…- chị Nhung hỏi.
– đã gặp lúc lên đây, thấy nó chơi ở ngoài sảnh…
tôi nghĩ đúng là tôi với cô bé này có duyên rồi. tôi gửi vài ảnh chụp rõ mặt cô bé nhất sang máy tôi. sau đó trả máy cho chị và nói.
– chị đợi tôi một chút, tôi ra ngoài gọi điện xem..
tôi đứng dậy đi ra ngoài cầm diện thoại gọi điện cho Sơn Sói xem sao.
– alo. ông còn nhớ tôi chứ?
– NHớ, tất nhiên là nhớ…cậu tìm tôi có việc gì sao?
– Tôi có một đứa em gái, vừa bị bắt cóc muốn hỏi ông xem có biết ai làm không?
– tôi cúng không rõ lắm, để tôi sai đàn em đi lần cho cậu xem sao?
– tôi sẽ gửi ảnh cô bé cho ông, yên tâm nếu tìm được cô bé tôi sẽ không để ông chịu thiệt đâu?
– dâu có gì đâu, giúp được cậu là tôi vui rồi…tôi sẽ cho người đi tìm ngay.
Tôi tắt máy đi vào phòng thấy chị Nhung ánh mất mong chờ đang nhìn tôi, tôi nói.
– tôi đã gọi điện nhờ người giúp rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi chị đừng lo…cũng đói rồi hay chúng ta vừa ăn vừa chờ họ đi…
tôi cầm menu gọi vài món ăn lên vừa ăn vừa đợi tin tức từ sơn sói….chị Nhung thì lo lắng quá lên không ăn nổi…
đang ăn bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Sơn Sói gọi.
– tôi ra ngoài nghe điện thoại…
tôi chạy ra ngoài;
– alo, có tin gì chưa?
-tôi đã lần ra rồi, bọn bắt cóc lần này cũng là anh em giang hồ ở hà nội này, thằng cầm đầu là anh em ngày xưa của tôi, có chút quen biết…nó vừa ra tù xong…chắc định làm vụ này kiếm chút tiền tiêu …
– ông gọi điện cho nó, bảo với no…một là thả người ra, hai là tôi sẽ đập chết hắn..- tôi quát lên.
– tôi sợ hắn không nghe tôi, trước kia tôi với hắn có chút xung đột về lợi ích…
– được rồi, ông biết nơi chúng nhốt người ở đâu chứ, mau dẫn tôi đi…tôi sẽ giúp ông diệt hết bọn chúng…
– tôi sẽ sai A Hổ đi cùng với cậu, cậu đang ở đâu?
– thôi khỏi cần , tôi sẽ đến quán bar chỗ hắn làm.
nói xong tôi cúp điện thoại rồi chạy vào phòng nói.
– mấy người ở đây chờ tin tức của tôi.
– cậu đi đâu, tôi đi cùng được không?
– chị ở đây đi, chị đi chỉ làm vướng chân thôi!
chị Nhung thấy vậy không nói gì nữa. tôi chạy di bắt taxi đến chỗ A Hổ , sau đó cùng hắn đến nơi kia…
A Hổ thấy mỗi tôi và hắn đi làn tên đại ca kia thì có chút lo sợ, nhưng nhiều lần chứng kiến tài đánh đấm của tôi thì đỡ lo lắng nhiều.
A Hổ dẫn tôi đến khu vực ngaoij thành, nơi đây có rất nhiều những nhà đang trong quá trình xây dựng nhưng lại bỏ, chắc là chưa có vốn fđể đầu tư xây tiếp…
A hổ dẫn tôi vào, có gặp vài thằng đàn em của tên kia nhưng mấy thằng này làm lưu manh ở đây lâu nên cũng biết a hổ là ai, nên không dám làm xằng, chạy vào thông báo cho đại ca chúng.
sau đó chạy ra dẫn tôi và a Hổ đi vào.
vào trong có một tên mặt sẹo ngồi ghế đứng lên đưa tay lên định bắt tay với a hổ và nói.
– A Hổ, lâu lắm không gặp, ngọn gió nào đưa anh đến chỗ tôi vậy.
– rết à, tao không muốn gặp mày đâu, nhưng hôm nay tao đến đây là có việc.
– có gì anh cứ nói, nếu giúp được tôi sẽ giúp hết mình?
– có phải cậu vừa bắt một cô bé không?
– Đúng vậy, Anh SOí cũng muốn kiếm ăn từ vụ này của tôi hay sao?
tên rết nói vậy, A Hổ sợ hãi quay sang nhìn tôi, sợ tôi hiểu lầm nhưng thấy mặt tôi vẫn lạnh như băng không nói gì cũng đỡ lo, phải biết không nên chọc vào ông thần này,
– đó là em gái một người bạn của Anh Sói, anh ấy muốn cậu nể mặt anh ấy mà thả người.
tên rết nghe xong trầm tư suy nghĩ một lúc, nếu vì 20 tỷ mà đắc tội với Sơn sói có đáng không, nếu đắc tội với hắn thì khó sông ở đất này, sơn sói đã làm đại ca của đất này bao nhiêu năm lên đàn em rất đông, tên rết vừa ra tù nên số lượng đàn em theo hắn chỉ còn hơn 20 tên…nhưng hắn cũng không cam lòng để mất 20 tỷ này. hắn đành láy luật giang hồ ra nói.
– giang hồ có luật rất rõ là không xen vào chuyện làm ăn của nhau, anh sói làm vậy có phải hơi.
– mày chỉ cần nói có thả người hay không thôi?- tôi đứng ở bên không chịu nổi đành lên tiếng.
tên rết này không dám chút giận lên a hổ, vì hắn là cánh tay đắ lực của sơn sói, nhưng hắn nghĩ tôi là đàn em vì tôi từ khi bước vào không nói câu nào và lại đi sao A Hổ. nên hắn lấy tay chỉ vào mặt tôi nói.
– mày là thằng nào, đại ca đnag nói chuyện chỗ để mày chõ mõm vào à?
A Hổ nghe vậy quay sang nhìn tôi, hắn biết hôm nay tên rết này chắc chắn toi rồi. tôi quay sang nhìn a hổ nói.
– là hắn muốn chết chứ không phải tôi không cho hắn cơ hội…
nói xong tôi bắt lấy tay của tên rết kia vặn nhẹ cái rắc một cái, tay phải của hắn đã gãy ra, hắn cúi xuống ôm tay, tôi nâng chân lên một cước vào mặt hắn làm cho quay hàm hắn bị vỡ và lệch ra, hắn nằm lăn ra đất, tôi đá một cái vào chân phải hắn, phế luôn cái chân phải của hắn. A Hổ đứng một bên cũng rùng mình vì sự tàn nhẫn của tôi, cũng thầm nghĩ may mắn khi mấy lần đụng dộ với tôi chưa đến mức như hôm nay. tôi đánh hắn chưa đến 3s lên bọn dàn em chưa kịp phản ứng, khi thấy đại ca mình nằm lăn ra đất, miệng đầy máu thì 4-5 tên lao vào đánh tôi…tôi chỉ vung tay vung chân vài cái mấy tên này đã nằm lăn ra..nhưng tôi ra tay rất nhẹ, vị bọn chúng không làm tôi giận dữ.
tôi dẫm lên đầu hắn và nói;
– giờ mày có thả người không?
– tôi thả, tôi thả….
hắn đứng lên sai mấy tên đàn em dẫn Hân ra ngaoif, bé hân vừa nhìn thấy tôi vạo lao lại ôm lấy chân tôi, tôi cúi xuống bế Hân lên và nói.
– Đừng khóc, anh đến cứu em đây.
nói xong tôi bế hân đi ra ngoài, a hổ đi theo sau nhưng đi được ra đến cửa thấy tôi đi xa rồi quay lại nói với rết.
– anh ta ngay cả anh sói còn sợ, mày dám chỉ tay chửi như thế,,,bị như này còn nhẹ đó…
nói xong a hổ đi ra theo tôi. tên rết nằm lăn lốc dưới đất rên rỉ kêu đau, hắn thầm nghci mình ngu khi đã chọc phải người không nên chọc.
khi ở trên taxi đi về, tôi thả a hổ tại ngã 3 cho hắn tự bắt xe về ssau đó cùng bé hân di đến nhà hàng kia. bé hân trên xe kia hỏi.
– ba thật lợi hại, sao ba biết con bị bắt mà tới cứu vậy…
– đã bảo gọi bằng anh mà, để ai nghe thấy thì sao, anh đâu phải ba em?
– em mặc kệ, anh phải làm ba em….anh cứu em hai lần…sau này em sẽ gọi anh bằng ba.
– không được, anh mới 19t sao có thể làm ba một cô bé 6t được chứ.
– em mặc kệ, nếu anh không dồng ý em sẽ khóc lên…bảo anh bắt nạt em….huhu.
tôi cũng đến chịu đứa bé này, vừa này còn khóc huhu vì sợ hãi mà giò đã như này rồi.
– không được, nếu mẹ em biết sẽ không hay đâu.
– Em mặc kệ, ba ơi…ba ơi…ba ơi…- con bé cứ cầm tay tôi rồi kéo.
– thôi được rồi, anh sẽ làm ba nuôi của em.
– ba nuôi là sao, em không thích…anh có nuôi em đâu mà đòi làm ba nuôi.
– vậy em muốn làm sao?
– em sẽ giới thiệu mẹ cho anh, anh sẽ lấy mẹ em và làm ba của em…
– không được, anh không thể lấy mẹ em được…anh có bạn gái rồi.
– con mặc kệ, ba ơi, ba ơi,….
xe cuối cùng cũng đến nhà hàng đó, tôi là bé Hân xuống xe…đi vào nhà hàng nó cứ cầm tay tôi mà lắc rồi nói.
– Ba ơi, ba ơi….đi mà ba..
tôi đẫn nó vào phòng, chị nhung nhìn thấy con gái bihf yên vô sự thì mừng lắm, chị mừng ra nước mắt luôn. chị ôm nó vào lòng và hỏi.
– con có sao không?, có bị thương chỗ nào không?.
– con không sao, may có ba tới cứu con.
– Ba?…cả 3 cô gái đều ngạc nhiên.
hân chạy lại chỗ tôi và cầm tay tôi nói.
– đây chính là Ba, ba đã cứu con hai lần.
– không phải, tôi không phải là ba , han cứ nhận gọi tôi là ba nó chứ tôi không đồng ý…mọi người đừng hiểu nhầm.
bé hân thấy vậy khóc nên và nói;
– Ba là người xấu, ba không cần Hân nữa…ba là người xấu.
chị Nhung thấy vậy kéo Hân vào lòng và nói.
– cậu ấy không phải ba con đâu, ba con mất từ lau rồi.
– còn mặc kệ, con muốn anh ấy làm ba của con…mẹ mau cưới anh ấy để anh ấy làm ba con đi.
chị nhung nghe vậy đỏ mặt lắm, ai ngờ con gái lại bào mình lấy một cậu nhóc 19t chứ…tuy nàng mới 27t nhưng này dadx có con rồi,,,,sao lấy cậu nhóc này được,
– con đừng ngoan cố nữa, đi về mẹ dẫn đi chơi công viên nhé!
– con muốn đi cùng ba cơ.
tôi đau đầu với cô bé này quá, đành kéo cô bé vào nói nhỏ.
– em phải ngoan thì anh mới làm ba em, anh không thích làm ba một đứa trẻ hư, không biết nghe lời dâu.
– vâng, con sẽ nghe lời ba mà…thế tí ba đi chơi với con nhé…
– ừ..tí ba sẽ đi với con.
– yeah….- cô bé vui mừng lắm, nhảy lên cổ ôm và hôn tôi, sau đó quay sang nói với chị Nhung;
– ba nói chỉ cần con nghe lời là tí ba sẽ đi chơi với mẹ con mình ..
chị nhung cũng không biết nói gì với đứa con gái này nữa, nó thật là ngang bướng không giống ai cả, còn chị tình vs Hường thì cũng không biết nói gì. đành ngồi xuống gọi món ra ăn.
chap sau sẽ có cái hay để xem.