Thành Phi Truyền Kì - Chương 67
Về tới nhà , tôi bắt đầu nấu cháo gà cho hương. nói thật là tôi chưa bao giờ nấu cháo gà cả…lúc ở thời cổ trang, tôi có ăn qua cháo gà và những món cháo khác hoặc canh tổ yến…nhưng tôi được cái là học rất nhanh. Lên mạng seach tí là ra, tôi học theo…nấu xong đong ra phích ủ cháo giữ nhiệt để cháo còn nóng khi mang đến cho Hương ăn. đến bệnh viện, ttoi xách phích cháo đến thẳng phòng hương, nhưng đến nửa đường thì gặp bé HOA (em đoán các bác cung không nhớ bế này đâu,đến em viết truyện mà em còn không nhớ mà, bé này là 1 trong ba bé 2k quen hôm cùng Dung leo núi chơi đó).
con bé đó nó thấy tôi thì nhảy vội tới hỏi thăm.
– anh đi đâu mà tới đây ?.
tôi chưa kịp trả lời gì thì cô bé thấy tôi cầm phích cháo kia lại nói luôn.
– Anh đừng nói là do anh biết My nằm viện nên đến thăm đấy nhé!
– My nằm viện à….em ấy đâu có nói với anh đâu?
– Thế anh đến đây thăm người bệnh à?
– Ừ, mẹ anh vừa bị tai nạn, ah mang cháo tới cho mẹ….
– Bác gái bị tai nạn á…anh mau dẫn em đi cùng đi…tiện thể chào hỏi mẹ anh một chút…..
tôi cũng không nghĩ nhiều mà dẫn Hoa đến phòng bệnh của Hương, đến phòng thấy hương đang ngủ> do mệt quá nên nàng ngủ thiếp đi mất. Tôi cũng không muốn đánh thức nàng đậy. đành để phích cháo ở bàn rồi cùng hoa đi ra ngoài.
– Phòng mẹ anh cũng gần phòng của cái My nhỉ.
– my nằm phòng nào, mà sao phải nằm viện vậy?
-nó vừa bị người yêu đá xong, thằngkia nó lấy lí do là My béo nên chia tay. nhưng thực ra nó đi yêu con khác…cái my thấy thể liền nhịn ăn chỉ uống nước để giảm cân…nên giờ phải nằm viện nè.
Tôi cũng không mấy ngạc nhiên vì cách ăn mặc của My và Hoa là biết cũng là con nhà giàu rồi, nên nằm phòng vip cung chẳng có gì lạ cả. tôi cùng Hoa đến thăm My. đến nơi thấy trong phòng cũng giống phòng của Hương, trong phòng có một người cô khoảng trên 40t, đang cầm bát cháo đút cho My ăn, tôi đoán người dó chắc là mẹ MY vì bà ấy tuổi cũng không quá lớn và ăn mặc quần áo đều là hàng hiệu,,,đéo thể nào là người giúp việc được.
tôi tháy My trông tiều tụy lắm, do nhịn ăn mấy hôm nên sắc mặt xanh xao lắm,,,,tôi có cảm giác như My phải gầy đi mất chục cân vậy….chúng tôi đang điịnh bước vào thì mẹ MY đi ra.
– Cháu chào cô, cháu và bạn đến thăm My.
Chắc Hoa với My là bạn thân nên cung biết mẹ My rồi và mẹ My chắc cung biết hoa là bạn thân của con gái.
Mẹ My thấy Hoa đến thì mừng lắm, bà biết trong đám bạn thì con gái chơi rất thân với Hoa.
– Cháu đến thăm là được rồi còn mua quà làm gì?
– cháo mua ít hao quả để cho My ăn ạ!
Nói đến việc ăn uống của My mà mẹ My lại thở dài, My từ hôm qua vào viện cũng ăn rất ít, bà biết tính con gái ngang bướng nên có ép cũng khó.
– Hazz.. nó có chịu ăn cái gì đâu, thôi hai đứa vào chơi rồi trông nó giúp cô, cô chạy về nhà có chút việc.
– Vâng.
Mẹ my nói xong đi mất, tôi và Hoa vào phòng, Hoa lại nhí nhảnh vui tươi như thường.
vào phòng hoa cầm tay My và nói.
– Bồ xem, tôi mang ai đến thăm bồ nè!
Bé My thấy vậy ngửng mặt nên xem thì thấy tôi. trong lòng thấy vui lắm nhưng nhìn lại bộ dạng xấu xí của mình hiện tại mà xấu hổ quay mặt dii chỗ khác.
Kéo hoa lại và trách móc.
– Ai bảo bà nói với anh ấy là tôi nằm viện đấy, mà bà có nói lí do cho anh ấy không vây?
– xin lỗi nhé, tôi lỡ mồm nói hết rồi. …- nói xong Hoa cười.
– Em cảm thấy sao rồi?…- tôi ở một bên hỏi.
– Em…em vẫn ổn..
tôi tiến lại đầu giường ngồi xuống, cầm bàn tay của My nên và nói.
– Bình thường gì mà mặt mũi xanh xao thế kia, thiếu gì người đàn ông tốt trên đời đâu….em cứ coi như là anh ta không xứng với em đi.
– Em…..Em buồn lắm….- Nói xong My khoác òa lên, nước mắt nước muic chảy ra. tôi đưa tay lên gạt nước mắt cho My và nói.
– Yêu thôi đừng lụy em ạ..cầm nên được thì cũng thả xuống được, em phải sông tốt lên chư.
– Vâng…- My ngừng khóc.
– Em ăn chút cháo đi, em phải ăn nhiều vào cho nhanh khỏi bệnh chứ. nếu em khỏi bệnh anh sẽ dẫn em đi chơi. ok
Hoa ở bên thấy vậy liền nói.
– Đi chơi cũng phải dẫn em theo chứ.
– Không thiếu phần em đâu.
tôi cầm bát cháu lên và đút cho My ăn, cháo này đã nguội nên năn chẳng ngon nữa, nhưng người đút cháo là tôi nên My ăn rất nha nh và nhiều.
Tôi đút xong cho My bát cháo thì cùng Hoa đi về, My thật tâm không muốn tôi đi, khi tôi đi rồi trong lòng bé lại cảm thấy trống văng. chắc bị sự dịu dàng và ân cần chu đáo của tôi làm hút mất hồn rồi.
con gái khi vì bị thất tình xong rất nhạy cảm, họ có xu hướng thích người dối tốt với mình….Nếu bác nào muốn tán gái, cứ dợi lúc nó thất tình rồi lao vào, hên không bằng xui.
ra khỏi phòng thì bé Hoa có tiết học ôn buổi chiều nên đi về đi học. tôi đi đến phòng của Hương.
Mở cửa phòng ra thấy hương đang cố ngồi dậy để với phích cháo, tôi chạy nhanh đến đỡ nàng nằm xuống và nói.
-Em đang bị chấn thuong, không nên cử dộng nhiều, muốn làm gì cứ bảo anh làm giúp cho là được.
– em hơi đói, thấy có phích cháo để đó định lấy ăn thôi.
Hương tư sáng đếngiờ chưa ăn gì, nàng lại vừa ngủ dậy nên đói là đúng.
Tôi dặt nàng xuống giương, rồi đong cháo ra bát, do để trỏng phích giữ nhiệt nên cháo vẫn nóng.
Tôi đỡ nàng ngồi dậy, kê gối cao nên cho nàng tụ lưng rồi từ từ đút cháo cho Hương.
– Cháo anh nấu có ngon không?
– Ngon lắm, anh giỏi nấu ăn thật, mà anh học từ bao giờ mà em không biết nhỉ?
– Trước giờ em chỉ lo công việc có để ý đến anh đâu mà biết…-tôi đâu dám nói ra cái lí do kia đâu.
– Em xin lỗi.
Đang ăn bỗng nhiên điện thoại của Hương vang nên, tôi lấy lại cho nàng nghe. Nghe xong tôi thấy khuôn mặt nàng cổ quái nắm. không biết đang suy nghĩ gì nên tôi liền hỏi.
– có chuyện gì vậy ?
– Hôm nay công ty có việc gấp, phải thương lượng việc kí hợp đồng với bên đối tác, nhưng em….
– Eem đang nằm viện như vậy đi cái gì mà đi, công việc không quan trọng bằng sưc khỏe…em mà dám lén làm việc thì đừng trách anh…ở nhà nghỉ ngơi đến lúc khỏe hẳn rồi đi làm cũng không muộn.
– Nhưng….
– Em lại cãi lại lời anh à!
– em không?
-Thôi được rồi, thời gian này anh sẽ làm việc thay em..em cứ yên tâm ở nhà ăn dưỡng cho khỏi bệnh là được.
Hương thấy tôi nói thế nàng mừng lắm, ban đầu cũng đã có ý muốn tôi làm giúp nàng, nhưng lúc đó tôi lại chỉ muốn làm một chứ vụ thấp trong công ty thôi, lại không muốn làm quản lí gì cả.
Hương cũng không dám ép tôi, nhưng đây cũng coi như là cơ hội để nàng ép tôi đến công ty làm việc. ước nguyện đã được hoàn thành, nàng vui lắm.
tôi ngồi nói chuyện với hương một lúc lâu rồi đi về nhà. tôi gọi điện thông báo cho chị Lan và Chị phụng một câu là Hương đang nằm viện….vì con gái chăm soc nhau tiện hơn…tuy tôi không ngại nhưng chẳng lẽ tắm rửa của Hương đều để tôi lo thế lỡ ai nhìn thấy cũng hơi kì.
chị Lan với chị phụng nghe tin xong đều cuống quýt chạy đến, tôi còn nghe thấy cả tiếng chị phụng khóc qua điện thoại nữa…tuy chị phụng có hơi giận hương vì chuyện lần trước tôi nằm
viện và đã đuỏi nàng ra khỏi nhà, nhưng mà ” một giọt nước đào hơn ao nước lã mà” .
tôi cũng gọi điện thong báo luôn cho chị Mai biết đẻ chị khỏi lo lắng, thực ra từ lúc tôi chạy ra khỏi nhà bắt taxi về, chị và cô Tuyết rất lo lắng không biết là tôi có chuyện gì, lại nghe tin mẹ tôi bị tai nạn làm lo lắng thêm nhưng biết mẹ tôi không sao nên đỡ lo hơn.
Cô tuyết và chị Mai định ngày mai sẽ thu xếp đồ dạc về Hà nội ở, hai người chỉ mang quần áo cũng một số dồ dùng cầm thiết thôi, xuống đó thiếu gì thì mua.
chap này em viết trên máy tính, nên em không biết khi đọc trên điện thoại có đúng không, nếu lỗi cho nào các bác bỏ qua,,,,em mổ cò mãi mới xong.