Thành Phi Truyền Kì - Chương 66
Sáng hôm sau, do là cả hai mẹ con chị Mai tối quá mệt quá nên ngủ đến 5h30 vẫn chưa dậy….tôi lại có thố quen dậy rất sớm…mà do tội thường xuyên làm tình lên cũng quen rồi không đến lỗi mệtj lắm.
Tôi đi dậy đánh răng rửa mặt, tắm rửa xong thì hai người vẫn ngủ…Tôi quyết định xuống bếp nấu đồ ăn sáng cho họ…
Tôi mở tủ ra có một ít bánh mì, xúc xích và trứng….Đút bánh mì vào lò những, ốp 6 quả trứng và nướng 6 cái xúc xích…
Nấu xong tôi bày ra đĩa, mỗi phần gồm 2 lát bánh mì, 2 cái xúc xích, 2 quả trứng ốp la…bà một cốc sữa tươi có đường….
Nấu xong tôi lên gọi hai người dậy ăn sáng, Cô Tuyết và chị Mai vẫn ngủ….
Tôi cúi xuống lật chăn ra, buế ngửa cô Tuyết vào phòng tắm…khi bế cô lên, cô giật mình tình dậy nói;
– Anh làm gì vậy…- Cô hơi ngại ngùng khi được tôi bế ngửa mà lại đang không mặc gì.
– Anh bế vợ anh vào phòng tắm thôi…!
Bế cô vào phòng tắm, tôi đặt cô xuống bồn tắm và cúi xuống hôn cô. Một cái rồi hai tay bóp vú cô…mặt cô Tuyết đỏ lên….tôi lại chạy ra bế chij Mai vào nhà tắm và nói;
– Hai người tắm nhanh rồi xuống ăn sáng nhé…có cầm anh tắm giúp không ?
– Không …- Cả hai cùng đồng thanh hô lên…tôi chỉ đùa thôi chứ cũng chẳng muốn….tôi đi xuống bếp ngồi , đợi 20p sau hai người từ trên lầu đi xuống.
– Hai em tắm thành tiên à mà lâu vậy…?
– Em thấy nhanh mà…- Chị Mai nói.
– Thôi, ngồi xuống ăn sáng đi…!
Car hai ngồi xuống nhìn cái đĩa đò ăn sáng của mình, cô Tuyết thấy hơi nhiều lên nói.
– Sao anh nấu nhiều thế, em không ăn được đâu…em đang ăn kiêng mà….
– Em đâu có béo đâu mà phải ăn kiêng hả…?
– Em trông vậy thôi chứ 51 cân đó….
– Em cao bao nhiêu vậy….?
– Em cao 1m63 .
– Thế là vừa rồi, em còn ăn kiêng làm gì…anh không chê em béo em lo cái gì.
– Nhưng em thấy em vẫn béo….- Cô Tuyết nói.
– Không ăn thì đổ đi….- Mất công tôi dậy sớm nấu cho ăn mà còn chê này chê kia….
– Anh ấy mất công dậy sớm nấu cho mình ăn thì mẹ cũng cố ăn đi…- Chị Mai nói.
Cô Tuyết thấy vậy cũng ăn hết , không dám nói gì….tôi ratá ghét con gái cứ nói mình béo xong đòi ăn kiêng, giảm cân nhưng thực ra cũng chẳng gọi là béo…
Ăn sáng xong cũng tầm hơn 7h, tôi lên phòng ngồi…..ngẫm lại những chuyện đã xảy ra….tôi không hiểu là có nhiều bạn gái hay người tình như này là sướng hay khổ nữa…..con người là thế, lòng tham vô đáy….lúc không có thì muốn, mà có rồi lâu ngày lại chán…..
Đôi lúc tôi cũng thật sự chỉ muốn có một người bạn gái, tôi sẽ giành cho cô ấy tất cả những gì mà tôi có….
Có nhiều đàn bà như này chắc hẳn là mong muốn của hầu hết đàn ông trên thế giơi, trong đó có cả tôi….nhưng cũng chỉ để thỏa mãn dục vọng của bản thân thôi….một cái lồn địt lắm cũng chán, lại đi kiếm cái lồn mới….dù chủ nhân của cái lồn đấy có xinh như hoa cũng thế…..
Nếu thời gian có thể quay lại…tôi không biết mình có thể chọn một người nào đó và yêu mãi mãi được không ?
Đang nghĩ mông lung như một trò đùa, bỗng chuông điện thoại vang lên. Tôi cầm ra thì thấy là sdt của Hương….chắc Hương gọi điện lên hỏi thăm tôi rồi.
– Alo…anh có phải là người thân của chủ số này không ạ…- Một giộng nữ vang lên.
– Vâng…đây là số mẹ tôi…cô là ai vậy…?
– Xin lỗi, tôi là y tá bệnh viện Việt Đức, mẹ anh bị tai nạn hiện đang nằm trong viện…anh có thể đến làm thủ tục nhập viện được không ạ…?
– Vâng, tôi đến ngay..?
Lúc đó tim tôi như bị ép chặt lại tức và đau kinh khủng không thể nghĩ điều gì khác, tôi với lấy cái ví tiền đầu giường sau đó chạy thật nhanh xuống phòng….Cô Tuyết đang rửa bát, Chị Mai đang ngồi gọt trái cây ngồi ăn rồi xem phim…thấy tôi chạy hốt hoảng như vậy định hỏi nhưng chưa kịp nói tôi đã chảy ra đến cổng rồi, tôi mở cổng ra, thấy ngay một taxi vừa đi đến…tôi vẫy và về Hà Nội luôn…..Chị Mai đuổi theo sau thì đã thấy tôi leo lên taxi đi được một lúc rồi….
Chị Mai thần thờ không biết việc gì xảy ra…..chị đóng cổng đi vào nhà, thấy con gái như vậy cô Tuyết liền hỏi.
– Anh ấy sao vậy…có phải giận mẹ không ?
– Chắc không đâu, con sợ nhà anh ấy xảy ra chuyện gì đó….
Nói xong chị Mai rơi vào trầm mặc, chị suy nghĩ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì…..
Trên xe taxi, người lái xe là một ông chú khoảng 35t….
– Chú đi nhanh lên giúp cháu được không?, nhà cháu có người bị tai nạn….- Mặt tôi tái nhợt, như không còn giọt máu nào vậy.
– Đây là tốc độ nhanh hết cỡ rồi….đây là đường hai chiều có dải phân cách nhưng ở khu dân cư chỉ đi tối đa được 70km/h thôi….
-Châu đang rất gấp… Chú cư đi nhanh lên…tiền phạt cháu trả….
Chú tài xế thấy vậy nhấn ga nhanh lên, tốc độ mấy chốc đã lên 100km/h….Chú tài xế này đi quen rồi…chỗ nào có công an giao thông chú đều biết, đến đó chú giảm tốc lại….
Ra đường cao tốc cứ hết ga mà chơi…..khoảng 45p đến cổng bệnh viện Việt đức….Mất gần 2tr tiền taxi nhưng tôi đưa chú 4tr và nói.
– Cháu cảm ơn chú, chú cầm thêm tiền mà uống nước…chua đi về cẩn thận nhé….
Sau đó tôi chạy một mạch đến bàn trực của y tá và hỏi.
– Chị ơi cho em hỏi, có bệnh nhân nào tên Hương bị tai nạn giao thông vừa chuyển vào sáng nay không ạ ?
Chị y tá ấn máy tính một lúc rồi nói.
– Nguyễn Thị Hương phải không ạ, đang nằm phòng hồi sức, số phòng 16C, anh đi thẳng rẽ phải là thấy….
Tôi vội chạy nhanh đến, thấy Hương đang nằm ở trên giường, cổ có một miếng đỡ cổ , chán có quấn băng ….
Bác sĩ đang kiểm tra cho Hương.
Tôi chạy đến hỏi bác sĩ.
– Mẹ cháu có sao không hả bác sĩ…
– Bà ấy là mẹ cháu, ừ…Cũng may không nặng lắm….đầu bị chấn thương nhẹ không ảnh hưởng đến não….nhưng cổ thì hơi bị chật…có lẽ là do bong gân cổ….Tôi đã cho miếng gạc kia cố định cổ lại rồi….
Tôi nghe xong cơ thể mới thả lỏng một chút.
– Có thể chuyển mẹ cháu đến phòng riêng được không ạ ?
– Được chứ ..đó là tùy thuộc vào yêu cầu của bệnh nhân…..
– Vậy phiền bác sĩ chuyển mẹ cháu đến phòng vip đi ạ….
Bác sĩ cũng không nói gì, chuyển Hương đến phòng bệnh vip…Hương do chấn thương nhẹ ở đầu lên hôn mê.
Phòng vip này cũng ngang với giá của phòng vip của khách sạn…một ngày cũng tiền triệu…nhưng cũng không đánh kể.
Tôi ngồi bên Hương cầm tay nàng và ngắm khuôn mặt nàng…Tim tôi đau lắm….người con gái này vừa là mẹ, vừa là người vợ của tôi…là người quan trọng nhất với tôi…Tôi cầm tay Hường và khóc….Tôi đã hứa sẽ bảo vệ nàng, chăm sóc nàng để nàng không phải chịu bất cứ tổn thương nào….
Hương tỉnh dậy, từ từ mở mắt, thấy tôi đang ở trước mặt nàng, cầm tay nàng mà khóc, nàng nghẹn lòng lắm.
– Anh sao vậy ?
– Em tỉnh rồi à…em có thấy đau chỗ nào không ?.
– Em không sao ?
– Tại sao em lại bị tai nạn vậy.
– Là do cái xe nó đang chạy mà sang đường không xi nhang, em không phanh kịp nên đâm vào…!
– Em không sao là rốt rồi, em có ăn gì không ?….anh đi mua cho em nhé…?
– Em chưa ăn sáng, thấy hơi đói, em muốn ăn đồ ăn anh nấu cơ !
– Anh không có ở nhà là em định bỏ bữa sáng à ?
– Em định tới công ty mới ăn mà…!
– Em ngủ chút đi ..anh chạy về nấu đồ ăn, rất nhanh anh sẽ quay lại thôi….
Tôi chạy ra cổng bệnh viện, đón taxi định về nhà nhưng sợ ở nhà không có đồ đành đến siêu thị mua đồ….
Tôi mua ít thịt gà, nhưng chỉ chọn ức gà chứ không chọn đùi gà….vì khi tiêm phòng dịch bệnh hay tiêm khi gà bị ốm người ta hay tiêm vào chân gà hoặc vào cánh….nên tôi chọn ức gà….tôi định nấu cháo gà cho Hương, vì Hương đang bị tai nạn , ăn cháo rất dễ hấp thu và nàng đang cố định cổ nên hạn chế ăn đồ rai, tôi định làm thịt bò cho Hương nhưng thôi….
Mua xong tôi ra bắt taxi về nhà, Lúc đó tôi không để ý nhưng chị Trang nhìn thấy tôi…chị đuổi theo định gọi tôi lại nố chuyện nhưng không kịp.