Tháng Năm Nào Trên Đôi Môi Thanh Xuân - Chương 1
CHƯƠNG 1
Hắn, sinh ra tại vùng biển ngoại ô thành Phố Nha Trang thơ mộng, gia đình bình thường, trên hắn còn có 1 chị, chị hắn hơn hắn 3 tuổi, bố hắn làm nghề nuôi trồng thuỷ sản và mở một xưởng sản xuất thuỷ sản nho nhỏ, mẹ hắn là giáo viên, bố hắn là người nghiêm khắc, nên từ khi nhỏ hắn được quảng giáo rất nghiêm, vì là con một, nên bố hắn đã đặt hết bao nhiêu kỳ vọng vào hắn. Ép uổng hắn đủ điều, từ khi hắn học lớp 7 lớp 8 cứ mỗi mùa hè là bố hắn dẫn hắn theo ra những đìa tôm, đìa cá. Một tuổi thơ có vẽ đầy yên bình, trước mặt là biển sau lưng là núi, thơ mộng và hữu tình. Học hành đều theo sự ép uổng của bố hắn, nên hắn chỉ có học và học. Chị hắn thì ngược lại muốn làm gì thì làm, muốn chọn ngành nào thì chọn, bố cũng chỉ quan tâm theo trách nghiệm người bố chớ không khắc khe như đối với hắn. Ngày tháng dần qua, hắn đã 18 tuổi rồi bắt đầu con đường mới theo sự hướng dẫn của bố! ĐH Kinh Tế là nơi bố hắn hướng đến cho hắn!
Thế là cổng trường Kinh Tế đã chào đón hắn. Bố hắn đã sắp xếp chu toàn tại Sài Gòn, một căn chung cư nhỏ, một chiếc xe máy, hắn chỉ việc lo học hành mà thôi.
Mọi việc diễn ra êm đềm như biển lúc bình minh, ngày đi học, đêm xin đi làm thêm, hắn giấu bố hắn, hắn xin đi làm phụ quán ăn, phục vụ nhà hàng, nhân viên khách sạn. Cuộc sống mới hoà nhập, tự lập, kinh nghiệm sống cái mà hắn muốn. Được tự do, nhưng buông thả hắn không thích.
Không có êm đềm nào là mãi mãi, sóng biển có lúc hiền hoà, có lúc dữ dội. Rồi biến cố chợt xảy ra khi hắn bước vào năm thứ 2.
Một buổi chiều mưa sụt sùi tháng 6, hắn đang lửng thửng đi bộ về nhà, khi hẹn xong cuộc hẹn cà phê gần chung cư hắn. Thì tiếng điện thoại reo. Chị hắn gọi. Giọng nói hớt hãi.
– Em, bố xảy ra chuyện rồi
– Chị nói rõ được không?
– Bố xỉu ở xưởng, giờ đang cấp cứu!
Hắn nghe xong, hắn như người vô hồn, chạy lên nhà soạn đồ đạt về quê. Thì cuộc gọi nữa lại đến. Mẹ hắn gọi. Giọng Mẹ hắn bình tĩnh như đã đón trước chuyện gì đó
– Chị 2 gọi cho con rồi phải không?
– Dạ, con chuẩn bị về quê
– Con không cần về, mẹ đang làm thủ tục chuyển cho bố vào Sài Gòn trong đêm nay.
– Bố giờ sao hả mẹ?
– Vẫn hôn mê!
– Dạ, con chờ!
Một đêm hắn không thể nào ngủ được, đầy nỗi sợ hãi, đầy lo lắng! Điếu thuốc là bạn hắn trong đêm dài, ngoài trời vẫn mưa…
Sáng hôm sau, gia đình hắn đoàn tụ tại bv Chợ rẫy, cái đoàn tụ oái ăm, bố hắn đã vào phòng mỗ
Bác sĩ đã ra.
– BS: Hiện tại bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã mỗ xong, nhưng vẫn còn hôn mê.
– Mẹ: Có khả năng chửa trị không bác sĩ?
– BS: khó nói lắm
– Mẹ: Tôi có thể vào thăm chứ?
-BS : chờ bệnh nhân tỉnh lại rồi người nhà vào thăm.
Ngày dài tha thước, trên mặt đầy những nỗi buồn. Và rồi cũng được vào thăm bố, trên bụng bố đầy những óng.
Người bố muốn nói nhiều nhất lại là hắn.
– Bố: Con gọi điện bảo Bác Tùng, Chú Trung lập tức bay vào đây cho bố, bố cần giải quyết số việc.
– Hắn: Dạ!
Trên khuôn mặt hắn và chị hắn chỉ có nước mắt.
Hắn gọi điện cho từng người vào.
Bác Tùng là Phó Giám Đốc xưởng của bố hắn, chú Trung là một luật sư bố hắn quen biết, lo pháp lý cho doanh nghiệp khi trước.
Hôm sau khi đông đủ người bố hắn cần, bố hắn nói trong tiếng uất nghẹn.
-Bố: Tôi biết bệnh tình của mình, rất khó qua, với những óng dẫn nước và sữa này. Chú lo thủ tục uỷ quyền cho con trai tôi. Anh Tùng tạm thời nắm quyền điều hành sản xuất và nuôi trồng, hướng dẫn dùm con tôi, khi nó tốt nghiệp, nó muốn giữ lại, hay sang nhượng thì tôi không quảng, nhưng tâm huyết cả đời tôi. Mong anh giúp.
Mọi người chỉ khẽ gật đầu và không ai nói gì cả?
Nằm được nửa tháng bệnh tình bố hắn không khả quan, bệnh viện trả về nhà, về nhà được hơn tuần rồi bố cũng ra đi mãi mãi. Màu tang u ám… Từng nỗi buồn lần lượt kéo nhau đi.
Xong 49 ngày, thì hắn trở lại thành phố, mẹ đã đi dạy lại, và giờ chị cùng bác Tùng quản lý ở xưởng chế biến thuỷ sản…
Thời gian trôi qua, với nỗi lòng mất mát khôn nguôi. Cũng đến ngày hắn ra trường. Chị hắn lại vào với hắn.
Từng ánh đèn rớt xuống thành phố mênh mông, hai chị em khi mua ít đồ ăn từ siêu thị trở về căn chung cư của hắn…
– Tốt nghiệp rồi, tính sao cưng?
chị hắn hỏi, chị hắn vẫn gọi cưng như ngày nào (dù chửi quài cũng dị)
– Về nhà ít bữa chứ tính gì!
– Chị: Làm chị em hai mươi mấy năm hôm nay chị mày mới thấy cách sống của mày.
– Hắn: Có gì lạ sao?
– Chị: Trưởng thành rồi đấy.
Căn chung cư bố hắn để lại, mẹ và chị hắn ở quê chưa từng vào lần nào, dù hôm bố bệnh nhưng không ghé. Hắn cũng thường xuyên về quê nên mẹ hắn cũng ít lo. Về phần chị hắn, thì hắn lại ít nói, nam với nữ khó mà tâm sự dù chị em, nên mày sống sao tao hỏi qua loa là được, mặc dù hắn có chút để ý chị hắn. Vóc dáng đẫy đà, cao ráo, trắng trẻo, mái tóc ngang vai, đôi môi mọng, đôi tay thoang dài, thì sao hắn không để ý cho được chứ!
Vừa mở cửa nhà vừa hắn vừa hỏi:
– Hắn: Trưởng thành gì cơ?
– Chị: Chả có gì?
-Hắn: Đi tắm đi, tui đi nấu ăn…
Hắn mua lát cá bò, ít hành cà và ít rau sống. Mang tiếng là có chị mà khi đi siêu thị hắn lại mua đồ ăn, còn chị hắn chỉ săm soi quần áo với với mỹ phẩm.
Hắn chiên cá rồi sốt rốt cà đổ vào cá chiên để chấm với rau sống.
Nấu ăn xong mà chẳng thấy chị hắn đâu, hắn vào phòng thì thấy chị hắn lục lọi kệ sách, máy tính. Hắn bảo:
– hắn: ăn cơm chứ phá gì đó?
– Chị: hehe
Vừa ăn vừa nói chuyện, từ chuyện nhà đến chuyện doanh nghiệp của bố. Rồi đủ thứ chuyện. Có lẽ bữa cơm này là nói chuyện nhiều nhất từ trước đến giờ.
Cơm nước xong, hắn tắm rửa, rồi vô bếp rót ly rượu, ra ghế salon ngồi, chị hắn thì ngồi xem tivi, với bộ quần cụt và áo sác nách, khoe bộ giò nõn nà. Hắn thấy thế bảo:
-Hắn: 27 tuổi rồi sao chưa ai rướt đi đi.
-Chị: Kệ tao. Mới hơn 8 giờ, hay mình đi đâu đó chơi đi. Hưởng thụ cái đêm của SG.
-hắn: Muốn đi đâu?
-Chị: Cà phê hay gì đó!
-hắn: Ok! thay đồ đi
Diện bộ đầm tím bó sát từ phòng bước ra, hắn nhìn mà ngơ ngẩn.
-Chị: ok, đi thôi
-Hắn: ừ. Đi xa máy hay đi con bán tải?
Chị: Xe máy đi, tận hưởng cảnh về đên mới thú vị.
Hắn đưa chị đi dạo SG, và cuối cùng là quán bar nho nhỏ quen thuộc, thưởng thức ly rượu, nghe vài bản nhạc cổ điển và ngắm nhìn phố xá.
-Chị: Hay đến đây lắm sao?
-Hắn: Thi thoảng
Chị: Đến cùng ai?
-Hắn: 1 mình thôi…
…
Chị ở chung với hắn được 2 ngày rồi cùng hắn về quê…
Hắn lại tiếp nhận công việc của bố hắn, hắn càng bận thêm, chị hắn bị hắn đuổi xuống giữ két sắt… Hắn chuẩn bị cho bước tiến dài của đời hắn, mẹ hắn vẫn là giáo viên không am hiểu gì chuyện làm ăn…
Thời gian trôi qua, những ngày cuối năm, phân xưởng tổ chức tiệc tất niên cuối năm, mọi người chung vui…
Bác Tùng mời hắn lên nói vài lời, hắn nói vài câu rồi chúc tết mọi người, bước xuống thấy chị hắn mặt đã đỏ lừ, nhìn hắn… Bằng đôi mắt dìu dịu…
Tiệc tan hắn đưa chị hắn về… Mới hơn 7h, còn sớm, chị hắn vào nhà, hắn quay đầu xe lại và thành phố Nha Trang thẳng tiến. Hắn gặp vài người, để năm sau hắn mở rộng phân xưởng và tìm những khách hàng mới…
Một vài ly, hơi ngà ngà, hắn xin phép về, đường hơi xa phải qua một đoạn đèo mặt dù ngoại ô thành phố nhưng cũng hơi xa…
Về đến nhà, trong nhà chỉ thấy ánh sáng phát ra từ chiếc tivi phòng khách, chị nằm ngủ ở salon, còn mẹ thì đâu không thấy. Hắn bế chị lên phòng, đặt xuống giường, hắn có chút ý nghĩ đen tối, nhưng thôi, vừa quay ra, tay hắn bị chị kéo lại, hắn đổ nhào xuống người chị, bất ngờ chị hôn hắn, hắn đang trong tư thế bị động, chưa kịp phản ứng, có phần luống cuống… Hắn lấy lại phần chủ động hôn chị mãnh liệt hơn… buông chị ra…
-Chị: Chị xin lỗi, không kiềm được cảm xúc, khi em bế chị…
-Hắn: Em hiểu, nhưng…
-Chị: Chị đã bắt đầu để ý khi ở SG cùng em mấy ngày, chị muốn dẹp thứ ý nghĩ, cảm xúc ấy đi, nhưng không thể…
Vài giọt nước mắt đã lăn trên má chị…
-Hắn: Chị nghĩ ngơi đi.
Hắn đi ra và khép cửa phòng chị lại, và hắn lấy xe đi tiếp, trong đầu hỗn độn những suy nghĩ miên man, lòng đầy u uẩn… Gọi điện cho thằng bạn học cùng hắn thời cấp 3 và bia đến 3h sáng… có lẽ đây là lần đầu tiên hắn say đến không còn tỉnh táo…
Bạn hắn dìu hắn về đến nhà, hắn nằm dài trên phòng khách mà nôn, chị nghe tiếng, nghĩ hắn về ra xem thử, thấy hắn say khướt, dìu hắn lên salon nằm, lau người hắn, rồi dọn bãi chiến trường hắn…
Hôm sau hắn tỉnh dậy, nhà không thấy ai, mẹ chắc về bên ngoại, chị đi đâu không thấy. Hôm nay 30 tết rồi nhỉ? Thời tiết có chút dễ chịu, nhìn đồng hồ mới hơn 10h sáng. Làm việc cá nhân xong, hắn lửng thửng đi kiếm cà phê… Ngồi bên bờ biển nhâm nhi ly cà phê là sở thích của hắn, đốt điếu thuốc, nghe bản nhạc xuân, lòng thoải mái khôn xiết…
Ngồi lặng thinh hơn 1h đồng hồ, điện thoại bất chợt reo. Là chị gọi…
– Cưng, đang đâu đó, ăn gì chưa?
Tiếng chị vẫn trong trẻo như ngày nào. Có vẻ như không nhớ chuyện tối qua.
-Em đang cà phê, chưa ăn gì hết…
– Về ăn cơm đi, chị chờ…
– Ok, để về.
Bước vào nhà nghe mùi đồ ăn, bụng sôi ùng ục.
– Mẹ đâu chị?
– Mẹ về ngoại rồi, chắc mùng 2, mùng 3 mới vô. Mẹ bảo có ra thì ra!
Nhà ngoại ngoài Phú Yên, cũng không xa lắm, lớn hết rồi nên mẹ hắn cũng thong thả đi chơi gặp bà con.
Thấy chị dọn cơm, nào mực xào, cá biển chiên, rau sống, những món ăn gắng liền với hắn, chị biết hắn thích. Hắn hỏi:
– Sắm sửa tết gì chưa?
– Rồi, đầy tủ lạnh ra đấy!
– Đồ cúng kính thì sao? hôm nay 30 rồi đấy.
– Mẹ lo hết rồi.
Hắn hơi bận nên chẳng để ý gì, Thậm chí trên lầu cả tuần nay hắn chưa bước lên…
Vừa gắp miếng đồ ăn, hắn hỏi
– Có dự định chơi tết đâu chưa?
– Chắc về ngoại.
– Ừm, hay mùng 2 đi Đà Lạt?
Chị nhìn hắn rồi đáp một cách e dè:
– Cũng được…
Mặt trời vừa khuất núi, thấy chị lui cui nấu ăn, hắn đứng sau lưng bảo:
– Đi ăn ngoài đi, chơi tý rồi về cúng giao thừa…
Chị hắn nghe vậy, liền đi thay đồ, lại diện đầm trắng. Hình như đầm là sở thích của chị…
Hắn và chị vào thành phố, chọn một nhà hàng nhỏ bên biển, vừa ăn vừa ngắm biển đêm. Ăn xong gởi xe lại nhà hàng , đi dạo biển đêm. Chị và hắn như đôi nhân tình đang hò hẹn, dáng người mỏng manh, làm hắn có chút run run. Xung quanh đông đúc, đường xá kẹt xe, từng dòng người họ chờ tiếng pháo bông chúc mừng năm mới.
Hắn và chị ghé một quán cà phê, im lặng nhìn nhau chẳng ai nói gì cả! Càng ngày hắn và chị càng mất tự nhiên khi 2 người ngồi đối diện nhau. Khoảnh khắc giao thừa cũng đến, có vài người la hét, rộn ràng, tấp nập. Nhưng có hai người cứ im lặng. Hắn khẽ bảo:
-hắn: Chúc mừng năm mới
-Chị: chúc mừng năm mới
-hắn: Chị không lì xì em à.
-Chị: Lớn rồi đòi cái gì nữa!
Hắn và chị nhìn nhau cười… Đôi bàn tay tìm nhau lại lúc nào không hay. Khẽ nắm đôi bàn tay mền, chút lành lạnh.
-Hắn: Về chị nhé, còn cúng giao thừa nữa…
-Chị:ừm
Đi bộ đến quán ăn khi nãy để lấy xe, vẫn mở cửa xe cho chị bước vào như mọi khi. Nhưng hôm nay mới cảm thấy chị nhìn mình ánh mắt khang khác.
Về đến nhà, cúng giao thừa xong.
-Chị: Lại đây chị bảo?
-Hắn: Hở?
-Chị: Có dự định gì trong cho năm mới chưa?
-Hắn: Em đang chuẩn bị mở rộng sản xuất, mở thêm ở SG …
-Chị: Doanh thu năm vừa rồi cũng tạm được, một số chỗ nuôi trồng không đạt hiệu quả, đặt biệt là Phan Thiết…
-Hắn: Em biết. Ngủ thôi, mai dậy cúng mùng 1, ghé qua nhà nội chút, rồi đi Đà Lạt chơi, chuẩn bị đồ đi.
-Chị: Sao bảo mùng 2
-hắn: Mai đi, mùng 3 về, cúng tiễn ông bà là vừa…
Nói xong hắn điện thoại cho mẹ, chúc tết, hỏi thăm bà con.
Buổi chiều mùng 1 cũng đến, hắn qua bên hong nhà chạy ra xe, thấy chị hắn nào là túi to, túi nhỏ, giống như đi đâu lâu hắn ấy.
Ghé qua nội xíu, rồi phóng gấp, ở lâu là bị kéo ăn nhậu.
Từ Nha Trang lên Đà Lạt không xa lắm, khi lên toàn đèo, lên tới đèo Khánh Lê là không khí chuyển khác, lạnh hơn, chút mưa, nhìn núi đồi bao la chập chùng, huyền bí và thơ mộng. Hắn và chị nhìn nhau mỉm cười không ai nói lời nào. Tiếng nhạc từ USB vẫn phát bài nhạc tiếng anh nhẹ nhàng…
Lên tới Đà Lạt là gần 5h chiều, có chút mưa phùn len mắt nhỏ. Hắn đã đặt phòng trước, khách sạn nhìn ra bờ Hồ Xuân Hương.
-Chị: Đặt phòng trước rồi sao?
-Hắn: Đặt cả hơn nửa tháng trước rồi, chuyển tiền cho họ luôn rồi!
Hắn dẫn chị qua Thuỷ Tạ ăn uống. Ăn xong, hắn vứt chị ở đó, hắn đón xe đi thăm bạn, bảo chị tự về. Hắn đón xe lên Mai Hắc Đế gặp vài người bạn học chung lúc ĐH.
-Hắn: Ôi sao đông đủ vậy?
-Quân: ĐM nghe mày lên, tao điện bọn nó tới, họp mặt chúc mừng và xoã… Có cả Mai và Thắng từ SG mới lên nữa.
-Hắn: 2 đứa nó đâu?
-Quân: Ở Khách sạn gần đây, đang tới đó. Mày lên với ai, hay 1 mình?
-Hắn: Với chị, tao thả bả ở Thuỷ Tạ, đi tìm chúng mày nè! Tụi mày khoẻ chứ, làm ăn sao rồi? Phát như diều chứ?
Cả bọn vui vẻ ăn nhậu, gần nửa khuya hắn mới trở về KS. Thấy chị mở nhạc nho nhỏ, ngồi bên cửa sổ, ánh đèn hiu hắt từ laptop phát ra. Lại gần đã thấy chị gục đầu xuống bàn ngủ từ bao giờ. Mái tóc ngắn rủ xuống, bộ đầm ở nhà màu trắng, ma mị. Hắn ngà say, Lại nhất bỏng chị lên, theo phản xạ chị hét thiệt to, chắc giật mình. Hắn đè chị xuống giường, hôn ngấu nghiến, từ mạnh mẽ đến lả lướt vờn đôi môi chị. Hắn quên mất là chị em.
Hết môi, tới tai, cổ, hắn hôn tới đâu tiện tay cởi trống chỗ đó, áo đầm 2 dây bị hắn lột lúc nào không hay, hắn vờn từng tấc da thịt chị, trên người chị bây giờ chỉ còn mảnh quần nhỏ,
hắn vờn tới rún lại vờn lên, nhẹ nhàng, hắn tham lam vờn hai đồi núi đôi từ nhẹ đến mạnh, hai đầu ti hồng hồng nhú lên, săn lại, hắn lại bắt đầu vờn xuống….
… ưm .. ư … ư….. ư
chị không nói lời nào cả, mắt ngắm nghiền, từng tiếng rên khe khẽ, ngực ưỡng lên…
Hắn hôn xuống hai cặp chân, thuận tay kéo luôn quần lót chị ra, rồi hôn lên vùng bí mật, vạch hai mép ra, hắn liếm 1 đường dài từ dưới lên…
– ơ………..
tiếng thở dồn dập của chị, kèm theo từng tiếng rên khe khẽ, không gian đã ma mị, càng ma mị hơn…
Hắn vừa hôn vùng bí mật tràn trề nước, vừa cởi đồ mình… hắn hôn từ vùng bí mật hôn lên đến môi…
Chỉ nghe tiếng chị khẽ nói:
-Đừng em, mình không nên…
Hắn giờ đây biết gì nữa, rượu đã vào, dục vọng cứ sôi. Hắn ngồi thẳng dậy, tách hai chân chị ra và và nhét con cu vào, nước non chị ra rất nhiều, hắn vào rất dễ dàng, hắn nhấp lúc nhanh, mạnh, lúc chậm chạp, chỉ nghe…
-ư …. ư ….. ư ….. ư …. ….
-Từ từ thôi…. em… ơ….ơ….
Hắn khom người xuống ôm chị, hắn vờn cặp đào tiên chị, rồi hắn dập tới tấp, hắn bắn sâu vào cô bé chị, gục xuống và ôm xiết lấy chị…. Hình như chị khóc… Mà hắn chỉ ôm chặc lấy chị, rồi ngáy lúc nào không hay
….