Thằng Đức - Chương 262
Tác giả : Lạt Ma
Gần đó Điệp cũng đang kinh hãi,không ngờ con mụ nhà quê ‘giả nai’,thiệt là hiểm độc mà..Thôi chết rồi,làm sao đây? Điềp không phải kiêng kỵ Thu Hà.Chồng bà là Giám đốc Sở Nội vụ Kiên Giang,người nầy là Phó Giám đốc Sở CA Cần Thơ,không liên quan gì với nhau..Cái bà đang lo lắng là con mụ nhà quê kia là má của G.F của người mà hai má con bà có nhiệm vụ tìm cách tiến gần…Í..Khoan đã,không phải hắn là BF của Bí Thư à?Sao kỳ vậy cà,nhưng đây không phải là chuyện bà bận tâm…Phải tìm cách giãi quyết chuyện nầy 1 cách êm đềm trước…Chẳng lẻ bây giờ tới xin lổi?Ây,không được…Thiệt là mất mặt mà…Nếu không thì làm sao đây?Càng nghỉ tâm trạng Điệp càng rối như tơ.Bên cạnh,thấy sắc mặt mẹ con Điệp, trong bụng Cúc thấy lo lo thầm hối hận khi nãy mình ngu ngốc nhảy ra.
-“Phiền đồng chí tạm thời giao ra khẩu súng…Sáng ngày mai,tôi muốn có 1 bản báo cáo tường tận toàn bộ quá trình sự việc…Mời những người có liên can về trụ sở
….Còn nửa…mau giải tán đám đông” Nhìn Hoàng,Thu Hà dõng dạc ra lệnh..Đánh người là tội hình sự,tuy Tuệ là má của Thúy Ái nhưng không thể nghe lời phiến diện được,cần có đầy đủ nhân chứng để xử lý sự việc.
-“Dạ rỏ..Thủ trưởng…” Hoàng gật đầu nhận chỉ thị…Đến nước nầy,Tài chỉ còn cách lấy súng trên người giao ra…Thuấn và các đồng nghiệp cùng nhau giải tán đám đông nhưng họ chỉ đi vài bước rồi đứng lại ,nhất là ông Tám Bà Tám những chuyên gia của chuyện nhà không rỏ, chuyện ngoài ngỏ thì rành sáu câu vọng cổ…Họ nấn ná, giả bộ nhìn du thuyền, muốn hóng chuyện thử coi có gì nửa hong.
-“Chị Tuệ..Chị không sao chứ..” Đám đông tản đi,Thủy đến bên Tuệ,thăm hỏi…
-“Không sao,là Thủy hả…Sao đúng lúc vậy…Aiz…Hôm nay xui thiệt,nghe đồn có chiếc du thuyền đẹp hết ý nên muốn ghé qua coi cho biết…Ai dè gặp thứ dân gì đâu
á…”Nói tới đây chợt nhớ lúc trước ,trong tình cảnh tương tự,không phải mình cũng vậy sao,Tuệ ngượng ngùng,bẻn lẻn.
-“Coi cho biết?Thúy Ái không nói với chị sao?Du thuyền nầy là của Mỷ Chi mua đó,mai nầy tiện cho việc đi du lịch…Hiện giờ đậu tạm ở đây,chờ xây xong cái bến là sẻ đậu thường trực..Gần nhà em thôi..Hi hi,Thúy Ái dỉ nhiên cũng có phần..Coi cái gì chứ,đi..Sẳn đây chị xuống tham quan cho biết..” Thủy thân thiết,nắm tay Tuệ.
-“Hả..Thiệt?Nó có nói gi đâu..” Tuệ chưng hửng.hai mắt bừng sáng…Thầm nghỉ ‘Vậy là có cái để khoe rồi…Con Thúy Ái nầy thiệt,chuyện như vậy mà không nói với mình.’ Bây giờ làm sao đi được,phải xuống trụ sở ..Cũng tại con heo nái kia…” Tuệ lại bừng cơn giận.
-“Chị Thủy…Đúng là chị rồi…Mấy năm không gặp,chị còn nhớ em hôn?Kim Anh nè.” Ngay lúc nầy,có tiếng trong trẻo reo lên…Kim Anh thấy gương mặt quen,nhận ra Thủy mừng rở,miệng réo gọi,nhanh chân bước tới.
-“Em..”Thấy vợ nhận bà nhận con với mỷ phụ chuyện trò thân thiết với lãnh đạo của thằng Tài,Phong liền theo sát với hy vọng ‘thấy quan bắt quàng làm bạn’.
-“Cô là..Ahh..Nhớ rồi..Kim Anh đây mà..Hi hi..Mấy năm không gặp,từ lúc lấy chồng rồi bặt tin luôn hà…Nghe nói quê chồng ở An Giang phải hôn..Hi hi…Em được mấy cháu rồi?..Đây là…” Thấy Phong bên cạnh Kim Anh,đoán là ông xả của Kim Anh,Thủy mĩm cười gật đầu chào.
-“Chào chị…Em tên Phong..Ông xả của Kim Anh..” Phong cúi người …Thấy Thủy thân thiết với Phó Giám đốc Sở,lảnh đạo của thằng Tài…Phong thầm nghỉ Thủy chắc chắc là nhân vật nào đó…Vì vậy gả vồn vả,mĩm cười thân thiết gật đầu chào hỏi.
-“Chưa…Hi hi..Vợ chồng em vẩn còn ham chơi..” Kim Anh mĩm cười…
-“Em..Chị đây là…” Phong nhìn Kim Anh…Hỏi…Nếu là ‘đại nhân vật’ thì không thể thất lể được.
-“Tôi và Kim Anh trước kia là đồng nghiệp…” Thủy cười ,nói…
-À thì ra là vậy..”Phong có chút thất vọng…Là giáo viên thôi à…Cũng may có thể qua trung gian của người nầy mà có thể quen biết với lãnh đạo của thằng Tài kia thì coi như là có thu hoạch lớn.
-“Chị vẩn ở chổ củ,khi nào có rãnh,ghé nhà chị chơi…Ý.quên.Kim Anh có nhớ thằng Đức hôn? thằng cháu chị đó,à phải rồi,hình như em có dạy nó mấy tháng mà. Hi hi,bây giờ lớn đại rồi,đang công tác ở Đồng Tháp..Gặp nó em chưa chắc nhìn ra đâu…Nó có chuyện nên qua bên Canada,mai mốt về,chị sẻ nói có gặp em…Không biết nó còn nhớ em không…”Thủy vui vẻ nhắc chuyện củ.
-“Ý chị nói là Đức cố vấn?” Phong cố kiềm cơn xúc động.Lặn lội từ Long Xuyên tới đây,kín đáo thăm dò,không ngờ người mà nhà mình muốn cầu cạnh dựa dẩm đã từng là học trò của vợ…Quá tốt rồi..Quá tốt rồi…Liếc Kim Anh,Phong có chút tức giận,đúng là ngu mà,lẻ ra phải nhìn ra từ lúc đầu và nói với mình chứ.
-“Đức cố vấn?Hi hi..Ừ phải,nghe Nancy nói nó Bích Trâm muốn nó làm Cố vấn gì đó…” Thủy gật đầu.
-“Thủy..Cô quen với mấy người nầy à?” Thấy Thủy cười nói thân mật với người của ‘heo nái’..Tuệ bức xúc…
-“Quen,hi hi…À phải…Chị Tuệ,lúc Kim Anh dạy ở Châu văn Liêm thì chị chưa được điều động tới nên hai người không biết nhau…Kim Anh,để chị giới thiệu nha,đây là chị Tuệ,Phó Hiệu trưởng,con gái của chị Tuệ là G.F của thằng Đức đó.
-“Chị Tuệ…” Kim Anh mĩm cười gật đầu chào…
-“Hai người là gì của mụ heo ..à không bà kia?”Tuệ vẩn còn bực tức nên dùng từ ‘heo nái’ nhưng chử ‘heo’ vửa ra khỏi miệng ,cãm thấy không hợp với thân phận Phó hiệu trưởng của mình liền chuyển qua ‘bà kia’…
-“Hi hi..Chị Tuệ nói Dì Điệp hả…Là như vầy..Chồng của dì Điệp là Giám đốc Sở Nội Vụ,má của ông xả em là Chánh văn phòng nên hai nhà có chút giao tình…Hi hi..Thật ra không có gì đâu.Dì Điệp bình thường cũng là người tốt…
-“Người tốt?Vậy sao…” Tuệ bỉu môi…
-“Bà xả…” Bất thình lình,Phong nhận thấy bà xả mình ngoại giao thiệt giỏi nhưng hơi khờ,tội gì phải nói tốt miển phí cho mụ Điệp kia ,mất lòng Tuệ thì không tốt.
-“Hihi..Chị dâu..Thì ra các người quen nhau à …”Bổng dưng thấy Kim Anh vui vẻ trò chuyện với ‘người bên kia’..Đạt liền chú tâm nghe ngóng,rồi thì cùng Minh Thúy bước tới… Điệp ngần ngừ 1 chút rồi theo sau.Nét mặt bẻn lẻn không còn 1 chút phách lối…Bà gọi cho ông chồng kêu ổng làm cho ra lẻ, có bạn bè ở Cần Thơ nầy mà,Đại Tá Phó Giám đốc Sở CA thôi, to lắm sao,chồng bà cũng là Giám đốc Sở Nội vụ,ngang ngửa mà…Ai ngờ thằng con nói gì đó khiến bà bị lảo chồng như nổi cơn điên ,mắng xối xả vào mặt…
Điệp nghỉ mình bị sao quả tạ chiếu tướng nếu không sao xui vậy. Thì ra mụ nhà quê kia là má của GF của Đức cố vấn,Như vậy thì là chuyện khác rồi…Xưa kia Hàn Tín luồn trôn giửa chợ,bây giờ vì nhà họ Vủ mà xuống nước ,chịu hạ mình xin lổi 1 tiếng thì có đáng gì.Vấn đề là làm sao coi cho được…
Điệp liếc nhìn Cúc, trước tới giờ luôn ‘theo hầu’ bên cạnh mình,biết cái miệng Cúc bép xép,có tánh bà Tám,Điệp cãm thấy bất an sợ mai nầy cả Long Xuyên biết chuyện bà chịu lép vế thì thiệt là xấu hổ…
-“À..Tình cờ gặp được thôi…À..Đây là chị Thủy,trước kia mình và chị cùng dạy ở Châu văn Liêm,thì ra BF của Bí Thư là học trò củ của mình,hèn chi tối hôm đó thấy quen mặt..” Kim Anh mĩm cười…
-“Bà xả…” Phong hận không thể bịt miệng vợ…Gả thầm tức giận,mối quan hệ nầy phải giử kín để mình từ từ khai thác chứ,có lý nào để người khác bắt quàng.
-“Ây ui…Thì ra là chổ quen biết…Hi hi…Hiểu lầm thôi..Hiểu lầm thôi..Hết chuyện rồi,chị Điệp đây là bà xả của Giám đốc Luyện, Sở Nội vụ An Giang,vậy là đồng liêu…” Cúc nhảy ra trơ trẻn híp mắt cười,liều mình ‘cứu chúa’…Cũng không trách được,cả nhà bà từ cha đến con dâu con rể đều nhờ nhà họ Vủ mà có chút chức
quyền,tuy không phải là ông lớn bà lớn gì nhưng nhờ đó có thể tậu nhà tậu đất.Đây là lúc để thể hiện ‘lòng trung’…Ăn cây nào rào cây nấy là đạo lý nầy.
-“Phải đó..Phải đó..Chỉ là hiểu lầm thôi..Má…” Đạt đến gần,cười thân thiết,thấy Điệp còn đang ngần ngừ,gả nháy mắt.
Cúi đầu,Điệp làm thinh,bộ dáng như con gà nuốt dây thung.Không cần nói,ai cũng hiểu…
-Các người muốn nói gì thì nói à…Lúc nãy hống hách lắm mà…” Nghỉ đối phương biết mình là ai rồi. trong thâm tâm vô cùng hảnh diện. Tuệ trề môi.
-“Hiểu lầm?Thủy sửng sốt,chẳng hiểu mô tê gì…
-“Chị Thủy..” Thu Hà đến bên Thủy,kề tai nói nhỏ…Thu Hà gợi ý với Thủy đây là dịp để hắn thêm bạn bớt thù nới rộng ảnh hưởng ở An Giang.
-“Thì ra là vậy…Đều là chổ quen biết..Thôi bỏ qua đi nha chị Tuệ…Coi như nể mặt em…”Tuy đang hận thằng cháu thấu xương cái tội ‘đớp’ luôn cả hai mẹ con nàng nhưng giận thì giận,chuyện có lợi cho hắn,nàng không thể làm ngơ.Hơn nửa,nàng biết Tuệ cũng không phải thuộc loại hiền,thôi thì coi như chuyện xích mích giửa hai ‘bà Tám’,không cần phải làm lớn chuyện…
-“Được..Thủy nói sao thì sao đi..Nà..Là nể mặt cô Thủy thôi đó nha” Thấy vẻ tiu ngỉu như bong bóng xì hơi của ‘bà mập’ ,trong lòng Tuệ cãm thấy vô cùng khoan khoái…Phát tay,ra vẻ bề trên,rộng lượng tha cho kẻ dưới..
-“Được rồi..Được rồi,nà…theo em lên du thuyền tham quan ha..” Thủy vổ vai Tuệ.
-Là nể mặt Thủy thôi đó.
-Hi hi..Em biết mà..
-“Em à…Con khóc hoài hà,anh kiểm tra thấy tả khô,có lẻ nó khát sửa..” Hùng đẩy xe tới,nói…
-Tới liền…Ừm…Kim Anh.,khi nào có rảnh ghé nhà chị chơi… Nhớ nha.
-“Nhất định,nhất định…” Phong híp mắt,cười thân thiết,đáp lời thay vợ..trong đầu âm thầm tính toán,phải nhanh chóng báo tin cho má biết mới được.
-“Xong rồi…Để gọi Ngọc Vân ra rước mình..”Thấy chuyện hai bà được giãi quyết trong êm thắm… Thu Hà lấy di động ra gọi Ngọc Vân.Chẳng mấy chốc.1 chiếc ca nô từ chiếc du thuyền chạy vô bờ…Không phải Phương Anh,Thu Tâm hay,Ngọc Như hoặc Thục Linh mà là hai cô gái người phi,thành phần của thủy thủ đoàn,họ từ Dubai theo du thuyền qua tới đây…
Trước ánh mắt hâm mộ của nhiều người, Tuệ,Thu Hà,Hùng,Thủy ẩm bé Cường trên tay được chở ra ngoài chiếc du thuyền…
-“Xếp Hoàng…Chiếc du thuyền nầy là của ai vậy?” Phong nghi hoặc.hỏi…Đạt vểnh tai nghe…
-“Tôi không biết nhiều đâu nhưng có thể nói cho anh biết Đức cố vấn của An Giang mấy người ,hi hi tụi nầy gọi là Đức ca ,rất có thể Đức ca chính là ông chủ đó…Hi hi..Còn nửa,tiết lộ 1 chút cho các người biết ”Nói tới đây,nét mặt trịnh trọng,Hoàng nhỏ giọng…
-“Xếp Hoàng..hay là như vầy,mới gặp đã thấy thân,xếp có rảnh không,tối nay mời xếp tới Escale cùng nhau uống vài ly..’ Đạt không bỏ lở cơ hội,ân cần mời mọc.muốn biết nhiều hơn nửa..
-“Ờ phải đó…Mong xếp nể mặt…” Phong gật đầu,hưởng ứng…
-Vậy à..Để coi…
-“Hoàng…Nói chuyện riêng chút được không?” Ngay lúc nầy Tài bước tới…
-“Ờ được..Chuyện gì…?” Miệng hỏi,Hoàng cùng Tài bước tới 1 góc..Trang lẻo đẻo theo sau…
-“Mình quen biết nhau đã lâu..giúp dùm đi..Chuyện lớn hóa nhỏ,chuyện nhỏ hóa không…Anh cũng biết rồi đó.Tụi mình thỉnh thoảng cũng mang súng lận lưng..Đâu có chuyện lớn gì…Hôm nay xui thiệt..” Tài nhỏ giọng,nhìn Trang,nháy mắt…
-“Đúng rồi đó anh Hoàng…Giúp anh Tài đi..Anh nói đở dùm ảnh vài tiếng chắc được mà..” Giọng Trang ỏn ẻn,cầm tay Hoàng lay lay…Đã vậy còn hơi ép sát người vào,khiến Hoàng cãm nhận được sự đàn hồi của cặp vú …
-“Vậy à…” Tim Hoàng đập loạn…Liếc nhìn Tài,thấy gả tỉnh bơ trước vẻ lẳng lơ của Trang .Trong đầu thầm nghỉ…Chẳng lẻ?Chắc là vậy rồi,nhìn kìa,con nhỏ nầy nhìn dâm thiệt…
-Trang..Em ở đây..anh về trước làm báo cáo mai nộp cho Lảnh đạo..Hoàng,lát nửa đưa Trang về giùm nha” Tài trơ trẻn nói…Gả toan tính,chỉ cần thằng Hoàng chơi con Trang xong rồi thì dể nói chuyện hơn nhiều…
-“Ờ được..”Hoàng hăm hở gật đầu…Như vậy mà còn không hiểu thì uổng kiếp người…
-Thuấn…Hết chuyện rồi…Mầy và anh em về trước đi…À quên nửa,anh Đạt phải không?Tối nay rất bận,hay là tối mai mình gặp nhau uống vài ly?
-Được mà xếp…Vậy tối mai 7 giờ ở Escale…Tụi nầy chờ xếp…Bây giờ tụi nầy đi trước…
-“Được..Cứ quyết định như vậy..” Hoàng phát tay.
-“Dạ được…” Thuấn mĩm cười khoái trá,đến lượt gả đến 1 góc lấy di động ra gọi…Anh họ bỏ bê thì mình chăm sóc chị họ thôi…
Cùng thời gian…
-“Anh rể…Cẩm Vân…Hình như có người theo dỏi mình..” đang ngồi trong Lẩu Mắm Dạ Lý…Thưởng thức món Lẩu mắm có tiếng ở Cần Thơ…Bất thình lình,Aruny nhíu mài, nói…
-“Hả?Ai..Đâu…Đâu…” Nghe Aruny nói,Phạm Tuấn Dủng hoảng hốt,nhìn quanh…Nhưng không thấy có gì khả nghi.
-“Đừng nhìn nửa…Họ đi rồi…”Aruny trầm giọng.
-“Dì khẳng định?” Cẩm Vân trầm giọng..Tuy không thấy nhưng nàng có cãm giác nầy bởi vậy khi nghe Aruny nói,nàng liền tin tưởng…
-“Khẳng định…Hôm qua lúc mình ngồi ăn ở Nam đô.Dì có thấy người nầy,dì nghỉ đó là 1 sự trùng họp nhưng mới vừa rồi,dì lại thấy nó…Thằng nầy là thằng Châu ,dì biết nó…Nó là 1 trong những thằng làm việc cho Lâm Tú Quỳnh…”Giọng Aruny có vẻ lo lắng,có những chuyện ‘gả’ chưa nói ra vì khi nói ra sẻ làm cho Phạm Tuấn Dũng và Cẩm Vân hoảng sợ..
-“Không có lý nào đâu..Theo dỏi mình làm cái gì?” Dũng lắc đầu…
-“Không phải anh là mục tiêu…Rất có thể là Cẩm Vân…” Aruny trầm ngâm…
-“Cháu?” Cẩm Vân sửng sốt…
-“Dì suy đoán thôi…Nà,sau khi chồng,à không,Trương Hửu Thành chết,dì nghe nói Cẩm Lệ dẩn đám CA tới nhà lục lọi mang rất nhiều thùng giấy về .Bây giờ người của mụ Lâm Tú Quỳnh theo dỏi mình tới Cần Thơ…Cho nên Dì nghỉ người mà họ muốn theo dõi là cháu…Chỉ có khả năng nầy thôi…Cháu suy nghỉ lại,thằng Thành có đưa cho cháu cái giử cái gì không?” Aruny vừa nói vừa nhìn Cảm Vân với ánh mắt dò xét…
-“Phải đó..Cẩm Vân..Con thử nghỉ lại coi…Chắc rất quan trọng,nếu con có được thì đưa ra,biết đâu nhờ vậy thì ba có cơ hội..”Dũng bừng hy vọng…Mấy ngày nay,lảo đã suy nghỉ kỷ,không làm Chủ tịch hay Bí Thư nửa cũng không sao miển là đừng bị truy cứu chuyện củ thì được rồi.Với số tiền hốt được trong mấy năm gần đây,lảo có thể sống đế vương cho đến cuối cuộc đời…
Hiện nay,dân huyện Gò Quao, đang đào xới,rỏ ràng muốn đưa lảo đi bóc lịch mới hả dạ .Vì vậy, lấy cớ đi Cần Thơ chửa bệnh nhưng trong bụng lúc nào cũng bồn chồn,không biết lúc nào Công An tới ‘thăm’.Bây giờ,nếu như lời Aruny nói thì quá tốt,cầm cái đó mà mặc cả,còn sai phạm của mình thì cứ đổ lên đầu của thằng Thành,nó chết rồi nhưng nếu lợi dụng được thì ngu gì không làm,hơn nửa tội ác của
nó còn hơn mình nhiều…Nghỉ vậy,Dủng nhìn con gái,ánh mắt mong đợi hy vọng Cẩm Vân nhớ được gì.
-“Con…Ảnh có để lại gì đâu chứ…”Cẩm Vân nhẹ lắc đầu…Nói xong ,để đánh lừa cha mình và Aruny,nàng trầm ngâm ra vẻ nghỉ ngợi…Bây giờ 10 phần hết 9,trong thâm tâm,nàng tin tưởng vật mà tất cả đang nổ lực tìm kiếm có thể là chiếc USB trong tay mà Trương Hửu THành đã giao và căn dặn nàng luôn giử bên mình…
Muốn đọc cái USB nầy cần phải biết mật mả và có máy vi tính…I-phone,I pad thì Cẩm Vân rành nhưng về vi tính thì nàng mù tịt.Có lẻ vì vậy nên Trương Hửu Thành mới yên tâm giao cái USB nầy cho nàng giử.Hơn nửa nàng không muốn cha nàng và Aruny biết nàng đang giử chiếc USB nầy…Không phải nàng không tin cha mình nhưng Cẩm Vân biết cha nàng khó giử được bí mật và bình tỉnh..còn thuộc tuýp người thành sự thì ít ,bại sự có thừa…
Về phần Aruny, Cẩm Vân vô cùng nghi hoặc.nàng cãm thấy Aruny có mục đích nào đó.Cẩm Vân không tin Aruny chỉ vì nàng là cháu mà muốn bảo vệ nàng nên đi theo từ Rạch Giá tới đây…Trái lại,bây giờ nàng cãm thấy mâu thuẩn khi thấy chỉ có hắn là nàng có thể tin được.Nếu trong chiếc USB nầy có gì rất quan trọng,nàng muốn trao đổi với hắn,nhất định phải đạt được lợi ích tốt nhất.Ít ra cha nàng phải được hạ cánh an toàn.
-“Có những chuyện mình cố nhớ thì không được gì nhưng đùng 1 cái,tự nhiên nhớ..Từ từ đi …Cứ để tự nhiên…” Aruny mĩm cười…
-“Vậy mấy thằng theo dỏi mình…Tính sao?” Dủng băn khoăn.
-“Tới đâu hay tới đó, mình ở chổ đông người, nó không dám làm ẩu, anh rể không cần lo lắng.Hơn nửa nếu muốn làm thì hôm qua đã làm,không chờ lâu như vậy” Aruny phát tay.
-“Hy vọng là dì nói đúng..Không biết phải ở đây tới chừng nào…” Dũng lầu bầu…
Ngay lúc nầy,chuông di động reo lên,nhìn màn hình,Cẩm Vân vội bắt máy mĩm cười thân thiết.
-Hihi..Chị Thu,em sắp gọi chị..định tới chị nói chuyện chơi thì chị gọi em…Khỏe không chị?
-“Có làm công lên việc xuống gì đâu mà không khỏe,là như vầy,con gái chị ,bé Trúc vừa gọi ,nói đang chuẩn bị mai về ,thấy em có chuyện quan trọng nóng lòng gặp cậu ta nên chị gọi nói cho em hay…Nhưng về tới rồi cũng không biết khi nào cậu ta tới đây…Chị cho em biết vậy thôi…”Thu từ tốn nói…Nàng thấy Cẩm Vân thiệt tội nghiệp,chồng chết và hình như đang trong tình cảnh khó khăn,tuy không biết là chuyện gì nhưng thấy tình cảnh tương tự như mình lúc trước nên muốn giúp đở 1 chút.
-Vậy thì hay quá…Cám ơn chị nhiều…Lát nửa .ăn cơm xong,em tới gặp chị…Được không chị?
-“Hi hi…Có gì không được chứ..Lúc nào cũng được mà,chị Tiên hôm nay bận nên không tới được nhưng chị Sáu và chị Hạnh thì đang ở đây…Có em tới thì càng vui…” Thu dể dãi cười nói…
-“Vậy được.Lát em tới…” Cẩm Vân nói xong cúp máy…
-“Là bà chủ Thu hả?Có tin gì không?Hắn sắp về chưa?”Nhìn mặt con gái,biết có tin tốt, Dủng hỏi liên tục…
-“Bên Canada,ngày mai hắn lên đường về…Sớm nhất là ngày mốt sẻ về tới.Bà chủ Thu nói không biết khi nào hắn ghé đó…Cho nên con định tới đó ở chơi một,hai ngày như vậy khi chắc chắn sẻ gặp hắn…”
-“Hả..Có cần phải như vậy không?”Aruny nhíu mài.
-“Bây giờ là mình muốn nhờ cậy người ta…Chầu chực 1 chút đâu có sao…Nói đi…Ba và Dì có cách tốt hơn không?Nếu không làm vậy thì khó mà gặp được hắn…Còn nửa,nghe bà chủ Thu nói chị Sáu gì đó và bà Phó Hiệu trưởng củ của hắn hình như cũng đang ăn dầm nằm dề ở đó…chị Sáu này nghe nói là tình nhân hay bà bé của Phó Chủ tịch Sóc Trăng…Họ rỏ ràng cũng như mình,có chuyện muốn nhờ…Họ sao thì mình vậy…” Cẩm Vân nhướng mài,vẻ cương quyết.
-Vậy được.. Anh rể về khách sạn,dì đi với cháu…
-“Không..Cháu đi một mình..Dì và ba về khách sạn…Luôn tiện coi người kia the dõi ai…Làm theo lời cháu đi” Cẩm Vân phát tay…
-“Đúng đó..Làm theo lời nó đi..Đây là cách hay..” Dũng hưởng ứng.
-“Vậy..vậy ,cháu cẩn thận…”Aruny gật đầu…
…
Bên cạnh Thu,chị Sáu,Hạnh lắng nghe…chị Sáu có chút bức xúc,nghỉ bụng Thu nầy hiền và khờ quá,không thấy con Cẩm Vân kia trẻ hơn mình sao,còn đẹp bá cháy.Lẻ ra đừng cho cơ hội tiếp xúc chứ,đã như vậy còn làm ‘nhịp cầu’ dùm nửa.Sao kỳ vậy cà.Nhưng mà như vậy cũng tốt,chị Sáu liếc nhìn Thu rồi nghỉ tới Tiên, đúng là thời buổi nầy trai trẻ thích lái máy bay..So với hai người Thu,Tiên mình cũng không tệ,chỉ cần hắn thích thì chìu hắn thôi…Miển là bắt được quan hệ để hắn chống lưng cho mình..Hi hi…Rồi chị Sáu liếc nhìn Hạnh,có khi nào bà nầy…Thấy tướng tá cũng được đó nhưng mà không chứ hả,nhìn thì biết chắc thuộc hàng ‘5’ rồi…Con gái bả thì được…Ây,thây kệ người ta,mình cứ lo phần mình.Mai mốt lần đầu gặp hắn,phải chưng diện cho kỷ mới được.
Trong bụng Hạnh cũng mừng thầm,gần đây ngày càng khám phá,không ngờ thằng học trò củ của mình bây giờ oai phong như vậy,không những Phó Bí Thư Việt mà hầu như giới cao tầng của Cần Thơ đối với hắn cũng 10 phần nể mặt…Bà đang nghỉ có mối quan hệ nầy,tương lai con gái và thằng rể nhất định sẻ thuận lợi phát triển,chỉ cần biết cách khai thác là được.Nghỉ tới đây,Hạnh liếc nhìn Thu… Bích Chiêu nói họ có quan hệ ‘đó’ với nhau,không những với bà chủ Thu mà con bà chủ Tiên kia nửa…Hi hi..Tên nầy thích lái máy bay…Con thấy má cũng không tệ,hay là ..Hi hi…
-“Ây da..Con quỷ nầy,mầy nói bậy nói bạ gì đây…Thiệt là..” Lúc đó Hạnh hổ thẹn mắng con gái..Nhưng sau đó thì bán tín bán nghi nhưng bây giờ thì tin rồi…Thời buổi nầy chuyện lạ gì cũng có,mấy tên trẻ thì thích bà già,mấy tên già thì thích gái tơ…Hèn chi Phó Bí Thư Việt cứ nhìn Bích Chiêu chằm chằm…Không biết thằng Hậu có thấy
không.Í…Có khi nào thằng Hậu dâng Bích Chiêu cho lảnh đạo không ta?Dám lắm à…Để được thăng tiến,thời buổi nầy chuyện như vậy nghe quá thường…Rồi bà nghỉ có khi nào thằng Đức ‘muốn’ mình như Bích Chiêu nói?Nếu là như vậy thì mình phải làm sao?Nghỉ tới đó tim Hạnh đập thình thịch…Nó nhỏ tuổi hơn Bích Chiêu nửa à..Bọn trẻ bây giờ biến thái vậy sao?
-“Đang nghỉ gì mà suy tư vậy chị Hạnh..” Thấy Hạnh đăm chiêu nghỉ ngợi miên man,Thu quan tâm hỏi…Bây giờ,nàng không còn ái ngại nửa,cũng như Hương,Tiên đã nhiều lần nói,’quan hệ của chị và anh ấy ai cũng rỏ ràng hết rồi chỉ là không nói ra miệng thôi,vậy thì kệ đi,biết đâu trong bụng họ muốn được như chị..Anh ấy là ai chứ,họ đều muốn tới gần nịnh bợ để kiếm chút lợi ích…’
-“À không…Tôi đang nghỉ lần trước Bích Chiêu và chồng nó có chút mạo phạm…Không biết Trần Đức có vì chuyện nầy mà để bụng,Thu..em phải nói dùm chị vài tiếng..” Nghe Thu hỏi,Hạnh trở về với hiện tại.
-‘Hi hi,,Là chuyện nầy à…Học trò chị không phải là người nhỏ mọn…Lần trước em có nói vì chuyên nầy mà chị có tới ,hắn có nói không cần bận tâm,hắn không để ý mấy chuyện nhỏ như vậy..Yên tâm đi..” Thu mĩm cười..
-“Ậy..Tuy là như vậy nhưng chưa gặp chưa nghe hắn nói thì thật không an lòng…Hay là nhờ em giúp dùm…Có thể nào mời hắn và em ..Mình cùng nhau ngồi xuống ăn bửa cơm,lúc đó có cả anh sui của chị nửa..Anh sui của chị muốn tới Đồng Tháp đầu tư,hy vọng Đức có thể ưu đãi chút thuế má..” Hạnh hảnh diện đưa ra miếng mồi ‘đầu tư’…Có Lảnh đạo nào mà không muốn có thành tích càng nhiều càng tốt chứ…Hắn là lảnh đạo của huyện Lấp Vò,Hạnh tin hắn khó mà nói ‘không’ với người mang đầu tư tới cho huyện mình.
-“Chuyện nầy em không biết đâu…Hay là như vầy,khi hắn về.Em làm 1 bửa cơm để các người gặp nhau rồi nói chuyện,chị cũng vậy nha chị Sáu,..Càng đông thì càng vui…” Thấy mặt Thoa không vui…Thu biết vì sao liền thuận miệng ‘dàn xếp’..Hắn đâu có nhiều thời giờ để gặp riêng từng người chứ.Cho nên nàng định bụng mời luốn cả Cẩm Vân nửa.
-“Thu quyết định đi.Lúc đó mình sẻ cùng anh Châu tới..” Chị Sáu gật đầu..Trong bụng thầm mắng mụ Hạnh nầy thật không biết điều chút nào.. Là cô giáo củ của hắn thôi mà vậy là muốn qua mặt bà sao?Nằm mơ thì được…
Ngay lúc nầy,Hồng từ bên ngoài đi vào…Miệng không ngừng hít hà,ánh mắt hâm mộ.
-Chị Thu…Chiếc du thuyền ở bến Ninh Kiều..eo ui,.Đẹp hết biết luôn á…Người ta đổ xô tới đó coi đông nghẹt…Không biết ai mà giàu vậy..Em nghe có người nói tới 10 ngàn tỷ lận,lúc trời tối,đèn đuốc sáng choang nhìn như tòa lâu đài trong chuyện cổ tích,nà chị coi đi,em không có nổ chơi cho vui đâu à..
Sợ Thu nghỉ mình bịa chuyện,Hồng lấy di động đưa những bức hình chụp được cho Thu coi…
-“Ừm..Đẹp thiệt ha…Hồi sáng nầy,Thu Hà gọi điện,hỏi chị muốn xuống tham quan cho biết nhưng chị nói khi để khi khác..Mỷ Chi thật biết hưởng thụ ha…” Thu nhìn hình ..mĩm cười…
-“Mỷ Chi….Thu Hà..” Hạnh nhìn chị Sáu…Rồi cả hai nhìn Hồng…Hồng cũng đang sửng sốt,2 người nầy có liên quan gì tới chiếc du thuyền ? Ở Cần Thơ và vùng phụ cận Hậu Giang ,ai lại không biết 3 chị em ‘Mỷ Chi’ giàu nức vách, nử ‘cường nhân,đại gia của đại gia’ ,bà chủ của các nhà máy Sản xuất lương thực ở xả Đông Phú chứ…Thu Hà chắc chắn là Tân Phó Giám đốc Sở của CA Thành phố Cần Thơ rồi…Hạnh mới về Cần Thơ chưa lâu nên nét mặt mơ hồ nhưng chị Sáu thì biết rỏ Mỷ Chi,Thu Hà nhưng có liên quan gì tới chiếc du thuyền chứ?
-“Hi hi…Mua chiếc du thuyền là ý của Nancy,muốn mai nầy thay vì ngồi máy bay đi Thái,Sin,Đài Loan,Hồng Kông hay Phú Quốc hoặc Côn Đảo chơi, ngồi trên du thuyền như là ngồi ở trong nhà thoãi mái hơn nhiều,nhất là rất tiện cho mấy đứa nhỏ.Sẳn lúc chiếc nầy bán giá hời Mỷ Chi liền muốn mua,hắn không chịu vậy,cuối cùng Mỷ Chi nói tạm thời ứng trước,hắn thừa hưởng gia rồi trả lại…” Thu kể rành mạch…
-“Thì ra là vậy…Du thuyền nầy là của Đức ca..Ahh..Chị Thu..Em nghe người ta đồn du thuyền sắp mướn người làm tạp dịch,nếu ai được mướn thì tương lai coi như được đi du lịch miển phí ..” Hai mắt Hồng sánh rở,mơ mộng…
-“Hi hi..Hồng à..Em đang đứng núi nầy trông núi nọ đó..Có biết không?” Chị Sáu cười…’giáo huấn’ Hồng…
-“Nghe chưa?…Nếu em muốn vậy có cần chị nói một tiếng giúp hay không?” Thu sẳn giọng,trừng mắt, nghỉ bụng ‘mai nầy,khi TTTM xây xong,nàng và Hương xuống Cao Lảnh mở tiệm lớn,chổ nầy giao cho nó trông coi..không sướng hơn sao? Đúng là ăn cám xú mà…’
-“Hi hi..Nói chơi thôi mà…” Hồng lè lưởi…
Mặt Hạnh hơi đỏ vì xấu hổ khi nghỉ lại lúc trước mình và con gái khi dể hắn mua túi dõm đi chiếc xe cà tàng…Không ngờ ngoài chuyện oai phong trong chốn quan trường,hắn còn giàu nức vách như vậy…Không chỉ vậy,hắn giàu mà đàn bà hắn cũng giàu,Mỷ Chi gì đó dám bỏ mấy ngàn tỷ mua chiếc du thuyền, anh sui cũng chưa có khả năng nầy vậy mà mới vừa rồi mình còn mở miệng khoe muốn xuống Cao Lảnh đầu tư…Lúc nầy ,thấy chị Sáu nhìn mình cười chúm chím,Hạnh cãm thấy ‘đội quần’,muốn kiếm cái lổ để chui đầu vô cho đở ngượng.
-“Còn đứng đó làm gì…Xuống nhà bếp căn dặn làm mấy món ngon đãi khách..Hi hi..Hôm nay đóng cửa sớm,chị Sáu ,chị Hạnh ở chơi nha,lát nửa Tiên tới,à quên còn Cẩm Vân nửa..” Thu ân cần mời mọc…
-“Được ,được..Sẳn không có gì làm…Hay là khuya khuya 1 chút,đủ 4 tay,mình đánh tứ sắc chơi …” Chị Sáu đề nghị…
-“A..Được đó…Vừa đánh tứ sắc vừa nói chuyện cho vui…Đã lâu lắm rồi không được chơi,nghe là ngứa tay” Thu chưa kịp gật đầu…Hạnh hăng hái ,không phải vì muốn vui mà đây là dịp khai thác để biết thêm về hắn.
-“Vậy…Vậy được…” Thu sửng sốt.,nàng không thích đánh bài nhưng thấy chị Sáu và Hạnh có nhả hứng vậy thì chơi cho vui cũng được…
…
Rạch Giá…
-“Cái gì..Hai..Hai triệu?” Thìn đơ người ra khi nghe vợ nói ‘2 triệu’,tưởng mình nghe lầm…Đối với lảo,được tặng 200K để làm chút việc đã là con số thiên văn vậy mà Cẩm Lệ muốn 2 triệu… Thìn đơ người ra…
-“Ừm..2 triệu đô…” Gật gù,Lệ đưa 2 ngón tay…
-“Nhưng mà…” Tim Thìn đập thình thịch…Hơn 40 tỷ đó…Lâm Chánh Hy và Lâm Tú Quỳnh chịu chi số tiền nầy ?Sao vợ mình bổng nhiên biến thành người khác vây? Thìn hoang mang.
-“Nhưng mà cái gì…Anh suy nghỉ kỷ đi,không phải bổng dưng con mẹ Lâm Tú Quỳnh đưa cho mình 200 ngàn đô,đây chỉ là con số để thăm dò.Bây giờ tuy mình chưa biết đó là cái gì nhưng khi mình đòi 2 triệu..Nếu họ đồng ý thì có nghỉa là món đồ nầy rất quan trọng..Có thể là 1 bí mật gì đó nếu đổ bể ra thì họ sẻ thân bại danh liệt…Như vậy 2 triệu vẩn còn quá rẻ..Đúng không?” Nói tới đây,mĩm cười trước cặp mắt mở to và miệng há hốc của Thìn,nàng thản nhiên lấy di động ra bấm.
-“A lô…Hi hi..Cẩm Lệ,chị gọi sớm hơn tôi dự kiến…Sao hả,hai món quà..Chị thích món quà nào?”Giọng Lâm Tú Quỳnh trong trẻo vang lên bên kia đầu máy…
-“Hi hi…Đoạn video đó..ừm,không uy hiếp được Cẩm Lệ này đâu,chị muốn làm sao thì làm đi..Tôi chỉ hứng thú với đô la…” Cẩm Lệ bóp chát trở lại…
-Hi hi…Vậy là chúng ta có thể làm bạn rồi vì mình có sở thích chung…Đoạn video đó không cần thiết nửa…Cẩm Lệ nói có đúng không?
-“Làm bạn?Chưa chắc đâu,cái đó còn tùy vào con số…Hi hi..Chị hiểu ý tôi chứ…Tôi thẳng thắng lắm,3 triệu…Các người đồng ý thì coi như là mình tiến hành giao dịch còn như không thì đoạn video đó..chị cứ cho mọi người coi..Không sao hết..” Nói tới đây,không đợi Lâm Tú Quỳnh ừ hử…Cẩm Lệ cúp máy…Mĩm cười,nàng bắt đầu thích
trò chơi ‘Poker games’ nầy và tin tưởng mình đang ở thế thượng phong đúng như lời hắn nói.
-“Bà xả..” Thìn hết hồn…Mới vừa nói 2 triệu đây mà,sao bây giờ lên 3 triệu rồi?Lảo sợ Lâm Tú Quỳnh nổi giận,tung đoạn video đó lên mạng thì coi như con quan lộ của lảo từ đây chấm dứt.
-“Anh yên chí đi…Mụ ta sẻ gọi lại….” Cẩm Lệ phát tay…Để di động lên bàn…Như Nancy đã nói,đòi càng cao để thăm dò phản ứng của đối phương cho nên nàng tăng thêm 1 triệu.
-“Con đượi này..” Lâm Tú Quỳnh quả nhiên đang giận muốn hôn mê bất tỉnh,nàng không ngờ Cẩm Lệ dấm thách thức mình..Vấn đề là vì đại cuộc,nàng bắt buột phải nhịn…
-“Chuyện gì…” Gần đó Lâm Chánh Hy bình thản..Tay cầm bình xịt nước xịt cây Bonsai,tay cầm tẩu hút thuốc phì phà..Trong phòng,mùi xì gà Cuba thơm phức …
-“Con ngựa Cẩm Lệ đòi 3 triệu..” Giọng Tú Quỳnh tức giận,thở phì phì…
Chim tranh mồi,đua nhau tiếng gáy.Người ganh ăn tức ở, tranh tiếng hơn thua ,đàn bà thường đố kỵ nhau về nhan sắc…Về mặt nầy,trước tới giờ,Tú Quỳnh so với Cẩm Lệ thì kẻ 8 người 10…Tuy là chỉ 1 chút thôi nhưng lúc nào Tú Quỳnh cũng canh cánh trong lòng…Bù lại,Tú Quỳnh được người người tâng bốc,trên người lúc nào cũng hàng hiệu đi xe không phải ‘Mẹc’ thì ‘O đì’…Khác biệt vì vậy mà được quên đi…
Nhưng gần đây,Cẩm Lệ thiệt là oai phong,cuộc đấu súng kinh điển ở hồ câu cá giải trí
T.D khiến băng đãng khét tiếng Ghost bị tiêu diệt,xét nhà Trương Hửu Thành, ’ác bá Dủng ’ chạy lánh nạn,được người Rạch giá khen nức nở gọi là ‘nử trung hào kiệt’ khiến Tú Quỳnh vô cùng khó chịu.Bây giờ còn ra giá với nàng ,trịch thượng cúp máy,thật hổn láo…Tú Quỳnh làm sao chịu được chứ nên văng tục dùng từ ‘con ngựa’ mắng chửi cho hả giận.
-“Đã nói với em rồi…Nóng giận là kẻ thù của sáng suốt…3 Triệu?Còn nói gì nửa không?” Lâm Chánh Hy lắc đầu…miệng vẩn phì phà tẩu thuốc xì gà, tay xịt nước,tay kia tỉa cành lá…Bộ dáng vô cùng tiêu sái.
-“Không…Chỉ nói vậy thôi rồi cúp 1 cái cụp…Không ngờ con nầy cũng có miệng sư tử…há miệng là muốn ngoạm 1 cái 3 triệu…” Tú Quỳnh vẩn còn hầm hừ.
Ngay lúc nầy,chuông di động reo lên…Liếc nhìn màn hình,Lâm Chánh Hy bắt máy…
-Sao rồi Aruny…
-Chủ tịch Hy…Vừa bắt được tin Trần Đức chậm lắm là ngày mốt sẻ về tới.Chuyện kia thì chưa có đầu mối nhưng Cẩm Vân nói muốn tới chơi với bà chủ nhà hàng kia vài ngày với mục đích muốn gặp Trần Đức kia,nó không để tôi đi theo, tôi thiệt hết cách nên báo cáo với ông…
-“Không được cũng phải được…Không có cơ hội thì tạo cơ hội..Lần tới tôi không muốn nghe ‘anh’ nói những lời vô bổ như vầy nửa..Hiểu chưa?” ánh mắt lộ hung quang, Lâm Chánh Hy cúp máy.
-“Anh hai…”Mặt Tú Quỳnh lộ vẻ kinh khủng… Không phải là con ‘lại đực’ Aruny hay sao?Từ khi nào biến thành quân cờ của anh mình bên cạnh Cẩm vân rồi?
-“Có tiền mua tiên cũng được huống chi là người….” Trước vẻ sửng sốt của Tú Quỳnh…Lâm chánh Hy ngắn gọn giãi thich,nét mặt âm trầm, nhìn đồng hồ.
-“Có chuyện gì sao anh hai?” Thấy ánh mắt lo lắng của lảo,Tú Quỳnh hiếu kỳ,trước tới giờ,trời sụp xuống lảo cũng dủng dưng mà.
-“Vừa rồi Aruny ..” Lâm Chánh Hy chậm rãi kể lại những lời Aruny vừa nói với lảo.
-Vậy rồi sao?
-“Em nói Cẩm Lệ đòi 3 triệu..Anh nghỉ nó đã có cái kia trong tay nên mới ra giá như vậy nhưng theo tình hình nầy thì chưa chắc, Cẩm Vân hình như đã nghi ngờ Aruny nên muốn một mình đi gặp Trần Đức…Tại sao?Có phải ả có cái đó trong tay ,muốn
giao cho hắn không muốn cho Aruny biết???Chuyện nầy cần phải nắm chắc trước có hành động.” Lâm Chánh Hy nhíu mài,suy nghỉ.
-“Là trùng hợp hay..hay là có người muốn tung hỏa mù với mình? Con Cẩm Lệ không lợi hại như vậy đâu.Con Cẩm Vân cũng không…Anh hai…” Tú Quỳnh chợt hiểu,chỉ có thằng khốn đó…Không có lý nào,nó đang ở Canada mà…Nhất định không phải là nó..Vậy là ai?Tú Quỳnh hoang mang.
‘Đing…đoong’…Ngay lúc nầy có tiếng nhấn chuông…Lâm Chánh Hy tới bấm nút,trên màn hình,Văn Cảnh đang đứng bên ngoài…Đã được căn dặn trước,chị ô sin ra mở cửa.
-“Chủ tịch Huy..Chị Quỳnh…”Văn Cảnh vô tới phòng khách, miệng cười nịnh,hơi nghiêng người chào bộ dạng khúm núm.
-“Vô..Vô nhà…Đừng khách sáo..Cứ coi như là người một nhà là được rồi…Làm 1 ly Hennessy trước nha” Lâm Chánh Hy cười thân thiết..
-“Chị Bảy…Sao còn đứng đó..Mau lấy thêm ly và nước đá…mang lên vài món nhấm cho xếp Cảnh… ..Ngồi..Ngồi xuống đi xếp Cảnh…” Tú Quỳnh đon đả mời mọc.
-“Dạ..Dạ…” Chị Ô sin te te chạy đi,cẳng mấy chốc,đẩy tới 1 xe,loại xe đẩy thức ăn của nhà giàu thời nay,rất đầy đủ,hình như đã chuẩn bị từ trước..
…
Đan Thùy bò đến sát bờ tường,quan sát,nghe ngóng,chờ đợi…Trời mưa râm râm,quang cảnh vắng lặng,tiếng côn trùng kêu rỉ rả…Trong lòng vô cùng kích động,đây mới là việc nàng thích làm,bấy lâu nay cứ mơ mộng tưởng là chỉ có thể mộng mơ ai dè hôm nay đã trở thành sự thật…
-“OK..Go…” Cách đó tầm 300 thước,trên ngọn cây ,hai mắt dán trong ống nhòm,thấy ngoài sân căn biệt thự không có ai,Việt Hà lên tiếng để Đan Thùy nhảy qua bờ tường,tiến vào bên trong biệt thự…Nhưng khi Đan Thùy vừa khom mình,lấy thế phóng lên,liền cãm giác có người tiến tới sau lưng…Sắc mặt đại biến,thuận đà nàng quay
người nhanh như chớp,phóng 1 đá ra phía sau.Với cú đá bất ngờ nầy,Đan Thùy tin tưởng sẻ chiếm được thượng phong,trúng đòn nầy,đối phương tuy chưa đến nổi bị hạ gục nhưng chắc chắn sẻ bị xiểng niểng,và chỉ cần bồi thêm 1 đá là sẻ chế ngự dể dàng.
Nhưng không phải dể dàng như nàng nghỉ…Cú đá của Đan Thùy đã nhanh,đối phương còn nhanh hơn,chân chưa trúng đích,ngực nàng đã bị trúng đòn khiến Đan Thùy tối tăm mặt mủi,biết mình đã gặp cao thủ…Còn chưa kịp bàng hoàng,miệng đã bị bàn tay bịt lại…
-Suỵt… Là tôi đây…Im lặng.Có camera phát hiện chuyển động.Đừng cử động.
Cho dù muốn cử động cũng không được,cơ thể hoàn toàn bị chế ngự Đan Thùy mở mắt lớn nhìn,thấy gương mặt khá quen đã gặp mấy lần rồi,cãm thấy yên tâm,đồng thời tưng tức trong bụng,thầm nghỉ mình kém như vậy sao,mới chiêu đầu đã bị chế ngự rồi.
-“Theo tôi..” Đan Thùy ngồi yên..Tầm khoảng 30 giây,thấy không có động tịnh gì,buông tay ra…Thu Tâm như con sóc quay người phóng đi về hướng của Việt Hà…Đan Thùy bám sát theo sau…
Việt Hà tâm trạng đang bức xúc… nàng cũng bị Ngọc Như chế ngự 1 cách dể dàng nên trong bụng không phục,định bụng mai nầy có dịp,nhất định phải so chiêu 1 lần để phân hơn kém.
-“Sao hai người biết chúng tôi ở đây?” Đan Thùy tức mình,nếu không có hai người nầy,nàng đã đột nhập vô biệt thự được rồi.
-”Đừng nói nhiều nửa…Lên xe trước .Có chuyện gì nói sau..” Thu Tâm phát tay…4 người lên chiếc Toyota 4 Runner đậu gần đó…
-“Nè..” Vừa ngồi,xuống,Thu Tâm đưa hai ống tai nghe..Đan Thùy,Việt Hà cầm lấy đeo lên, 4 cặp mắt nhìn vào màn hình,chú tâm theo dỏi.
…
-“Nà,thử đi xếp Cảnh,là thịt bò Matsusaka đó ngon hơn loại thịt bò Wagyu nhiều nên hơi đắt 1 chút,12 triệu 1 kí lận đó…Anh hai tôi nói đặc biệt đãi xếp Cảnh…” Miệng Tú Quỳnh không ngừng cười thân thiết…
-“Mười..Mười hai triệu 1 kí ?” Văn Cảnh trợn mắt há mồm…Trong lòng cãm động không thôi,không ngờ mình được Chủ tịch Hy coi trọng như vậy.
-“Ậy..Tú Quỳnh..Hết chuyện nói rồi sao ..xếp Cảnh,hi hi..Đừng nghe em tôi nói…Có đáng là bao chứ…Nà ,uống thử đi coi có ngon không..Người ta ăn thịt bò thích uống rượu đỏ nhưng tôi thì thích loại Hennessy nầy…Thử đi…” Lâm Chánh Hy cầm ly rượu hớp 1 ngụm.
Văn Cảnh cãm động hết biết,hai tay gả cung kính nâng ly hướng về Lâm Chánh Hy rồi đưa lên miệng uống ..Để ly xuống,mặt gả đỏ bừng vì kích động.
-“Chủ tịch Huy…Mấy ngày nay Cẩm Lệ,hầu như suốt ngày một mình trong phòng để tài liệu tịch thu được từ nhà của xếp Thành.Còn nửa, Vinh Giám đốc không cho bất cứ ai vào trong đó một mình trừ khi có mặt của Cẩm Lệ…”Cảnh báo cáo tình hình…
-“Vậy à..Ậy..Khoan nói chuyện nầy,nà…Làm miếng thịt bò nướng ha,coi mùi vị thế nào…”Lâm Chánh Hy ân cần mời mọc…
-“Được ..được…Chà,ngon thiệt…Chủ tịch Huy và chị Quỳnh thật là biết hưởng thụ…” Gắp miếng thịt đưa vào miệng nhai…Cảnh đưa ngón tay cái…
-“Ngon phải không…Vậy thì ăn nhiều 1 chút…Nhớ lúc trước,xếp Thành cũng rất thích ..Nhắc tới mới nói nha..Aiz…Xếp Cảnh cũng biết rồi đó…Hai anh em tôi đối với vợ chồng của xếp Thành tình thân như ruột thịt…nay ông ta xảy ra chuyện không may,nằm xuống không lâu bây giờ có người muốn nhân cơ hội bôi nhọ danh dự uy tín… Aiz …Nhìn thấy như vậy,hai anh em tôi thiệt không nở lòng..” Nói tới đây Lâm Chánh Hy thở dài,vô cùng bi thương.
Mặt buồn bả,Tú Quỳnh tiếp lời.
-Nói cho cùng đầu đuôi mối nhợ cũng tại thằng cha Dủng thôi…Lảo tham lam, làm nhiều chuyện ác,xếp Thành vì thương vợ mà bao che cho lảo cuối cùng là bị liên lụy…Bây giờ tội nghiệp nhất là Cẩm Vân,chổ là chị em với nhau tôi muốn giúp nhưng có lòng mà không có sức…Tuy biết vậy nhưng tôi vẩn cố gắng Tới đâu hay tới đó biết sao bây giờ…Là chị em mà,xếp Cảnh nói có đúng không?
-“Chủ tịch Huy và chị Quỳnh thiệt là có tình nghỉa…Tôi cũng hy vọng có thể góp chút sức mọn..”
Cảnh tham thì có tham nhưng chắc chắn không phải là người ngu,ở Rạch Giá,ai cũng biết Phạm Tuấn Dũng là ‘Bí thư cường hào’ thì Trương Hửu Thành cũng là ‘Ác bá Giám đốc Sở’…Bởi vậy thấy Lâm Chánh Hy đánh đàn,Lâm Tú Quỳnh đi ‘bass’ nói chuyện nhân nghỉa,đạo đức…Cảnh liền phối hợp đánh trống ‘gỏ nhịp’…
Đời là vậy,ai cũng đeo mặt nạ làm người,nhìn mặt thấy như bồ tát nhưng tâm địa độc hơn rắn rết,Cảnh tất nhiên hiểu đạo lý nầy… Không sao hết..Đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy mà.Cảnh không cần biết vì sao hai anh em của Lâm Chánh Hy quan tâm tới những tài liệu tịch thu trong nhà của Trương Hửu Thành nhưng cái nầy không quan trọng,chủ yếu là nhân dịp nầy,lảo có dịp thể hiện để dựa vào Lâm Chánh Hy.Cảnh đã suy nghỉ kỷ rồi,’theo’ Cẩm Lệ thì chỉ có thể làm ‘tùy tùng’ nhưng nếu được Lâm Chánh Hy chiếu cố thì khác…
-“Xếp Cảnh thật có lòng…Nà …Uống.” Lâm Chánh Hy cầm ly rượu lên hớp 1 ngụm…Mắt liếc Tú Quỳnh.
-“À nè…Khi nãy xếp nói Cẩm Lệ 1 mình làm việc trong phòng để tài liệu ..Chà…Nổ lực dử hén…Hi hi..Chắc là muốn lên cao rồi…Không chừng sắp qua mặt lảo Thìn..Không biết đã tìm được gì chưa ha…”
-“Đâu có dể vậy chị Quỳnh, chỉ với mấy thùng giấy thôi ,nhanh lắm cũng cả tuần,thâm chí lâu hơn.Đó là chưa kể cái laptop,rấp phức tạp,cần phải giãi mật mã…Cẩm Lệ không phải là chuyên viên..Trong Sở thì có nhưng mà hi hi..Chị cũng biết đó.. Nhưng là chuyên viên dõm không hà,chưa đủ trình độ giãi mật mả.” Cảnh lắc
đầu,nói tới đây lảo gắp miếng thịt bỏ vào miệng nhai…Cầm ly Hennessy lên uống…đưa tay quẹt miệng.Hơi men làm mặt lảo đỏ ké …
Tú Quỳnh,Lâm Chánh Hy trao đổi ánh mắt,đây là thông tin quý báo,nếu đúng là như vậy thì vừa rồi,10 phần hết 9,Cẩm Lệ chỉ là ‘thấu cấy’ để thăm dò phản ứng của mình,nó chưa nắm được gì…’Con đượi nầy’..Tú Quỳnh thầm mắng.
-“Nà..Uống thêm ha…Hi hi.Trước kia chưa biết anh Cảnh nhiều nhưng bây giờ có thể nói là người một nhà” Tú Quỳnh rót thêm rượu …từ ‘Xếp Cảnh’ biến thành ‘anh Cảnh’ vô cùng thân thiết.
-Được được..Cám ơn ừm…Nếu đã như vậy Chủ tịch Hy và chị Quỳnh có gì cứ nói..Đừng ngại…
-“Có câu nầy của anh thì được rồi…Vậy thì em không cần khách sáo nửa..Chuyện của Xếp Thành…Anh có ý tưởng gì hôn?Cẩm Vân là chị em của em…Em không giúp không được…Thiệt là rầu…” Gương mặt đang cười của Tú Quỳnh trở nên thê lương.
-“Ậy..Tú Quỳnh…Đừng làm khó xếp Cảnh…Chuyện nầy không dể làm đâu…” Chánh Hy ‘nhíu mài’…
-“Cũng không phải là không có cách…Hay là…Ừm…Đốt cả cái phòng đó…” Nhìn quanh,như sợ chị ô sin còn gần đâu đó,Cảnh nói nhỏ.
-“Có cần làm như vậy không?” Liếc nhìn Tú Quỳnh..Lâm Chánh Hy ‘lắc đầu’…
-“Anh Cảnh nói đúng đó anh hai…Nếu không..Anh có cách khác sao?” Biết anh mình ‘làm màu’..Lâm Tú Quỳnh phối hợp.
-“Thôi được..Em quyết định đi…” Lâm Chánh Hy ‘miểng cưởng’ gật đầu…
…
-Người nầy là ai?
-Là Trung Tá Văn Cảnh… trong nhóm của Cẩm Lệ, theo tình hình thì đã bị mua chuộc rồi..Khụ..khụ..khụ…
-Anh không sao chứ…
Đang chăm chú,chợt nghe tiếng nói,tiếng ho sù sụ…Đan Thùy và Việt Hà giật mình..Nảy giờ cứ tưởng chỉ có 4 người…Thì ra còn có người khác đang ‘online’ vậy mà nãy giờ họ im lìm.Bất chợt nhận ra tiếng nói của người đàn ông…Còn tiếng nói của người phụ nử…Trong đầu lóe lên hình ảnh của 1 người…Cả hai khẩn trương nhìn nhau…
Bên kia nửa vòng trái đất,Nancy và Đức đang theo dỏi trên màn hình…Nancy chưa từng gặp Văn Cảnh ,Đức giải thích cho nàng biết.Trương hửu Thành chết,điều Lâm Chí Vinh xuống là bước đầu trong việc tiến quân Kiên Giang,tưởng một thời gian sau mới có thể từ từ bắt đầu bước thứ hai,bây giờ không ngờ quá thuận lợi, vụ nầy khiến Lâm Chánh Hy hạ đài là chắc rồi…Nancy bắt đầu suy nghỉ chuyện điều người của mình vào những vị trí mấu chốt.
-“ Dương Quốc Dũng là người thế nào” Nancy chợt hỏi…
-Anh chưa từng gặp nhưng hai vợ chồng có lời mời mình làm khách ra Phú Quốc chơi…Còn nửa,Phó Chủ tịch Trân Vình Châu của Sóc Trăng cũng muốn mời mình…
-“Chuyện nầy tính sau đi..” Hai người đối đáp qua lại sắp xếp nhân lực…Tai vẩn nghe ngóng.mắt không rời màn hình,Thu Tâm,Ngọc Như mĩm cười ,nụ cười khó hiểu…Đan Thùy,Việt Hà bây giờ chắc chắn 100 % người bên kia là đại nhân vật Nancy Nguyển Trần Uyển vừa thăng quân hàm Trung Tướng cách đây không lâu,còn là ái nử của TBT…Chỉ có người như vậy mới có khả năng điều người như sắp xếp quân trên bàn cờ…
Bổng nhiên liếc trong kiếng chiếu hậu thấy hai đàn chị mĩm cười…Đan Thùy bừng tỉnh,nàng đang nghỉ người kia biết mình và Việt Hà đang trong xe vậy mà bàn chuyện điều động người nầy người kia…Vậy là sao? Trừ khi đây là 1 thử thách …Mình phải nói với Việt Hà chuyện trong xe nghe rồi để bụng,nhất định không được bép xép nói ra ngoài.Nếu không thì có lẻ sẻ ngồi trên bàn cạo giấy suốt đời .
Nancy đúng là có ý thử người của Mai Thảo chọn..Trong đội ngủ,tính bảo mật là tối quan trọng,người không kín miệng cho dù có tài cách mấy cũng coi như bỏ đi…Bởi vậy nàng và hắn tự nhiên bàn thảo…Vài ngày sau,nếu bên ngoài có người biết được thì ai trồng khoai đất nầy…Không cần biết là ai,loại cả hai.
…
-“Anh tiếp tục đi..Em về phòng coi con…”Nancy đứng dậy,nàng không muốn nấn ná thêm nửa..vừa rồi biểu hiện người của Mai Thảo khiến nàng có chút thất vọng
-Ừm…Em về phòng trước đi..
Mắt chăm chú nhìn màn hình,tai nghe bên nầy nhưng bên kia , Đan Thùy,Việt Hà vẩn nghe được văng vẳng tiếng hôn nhau,rồi tiếng chân bước,tiếng mở,đóng cửa.
-A hèm…A hèm…Khụ..khụ…khụ…À nè…Đan Thùy và Việt Hà phải không…Vừa rồi hai cô xém chút nửa là làm bể chuyện rồi…Cũng may là Thu Tâm và Ngọc Như kịp thời phát hiện…Không phải Mai Thảo đã nói hai cô khi tới đây phải liên lạc,phối hợp với Cẩm Lệ à…Sao lại tự ý hành động như vậy?Là ý của ai?
-“Đức Bí Tịch…Free speaking granted?” Đan Thùy rào đón…Nàng muốn tranh luận,trong lúc tranh luận dỉ nhiên sẻ có những lúc ‘phạm thượng’,nàng không muốn hắn ‘mét’ với Mai Thảo,Xuân Mai hay ghi thù trong bụng.
-“Ha ha được mà,Thu Tâm,Ngọc Như…Chuyện hôm nay nghe xong để bụng,không được bép xép…” Tuy biết hai nàng miệng kín như bưng nhưng để cho Đan Thùy,Việt Hà yên tâm,hắn mở miệng dặn dò…
-“Yên tâm đi…Có cần tụi nầy xuống xe không?” Thu Tâm quay mặt ra sau hỏi…
-Vậy thì không cần..Tôi tin hai người…
-Vậy được..Có gì bất mãn nói ra đi…
-Là Trung tá Cẩm Lệ chỉ thị chúng tôi theo dỏi hành tung của Lâm Tú Quỳnh…Anh không biết sao?” Bị hắn ‘giáo huấn’, biết mình không có lổi,Đan Thùy không
phục,sau khi rào đón không bị truy cứu liền lên tiếng ‘trả treo’,hơn nửa hắn không phải là ‘Boss’ của nàng nha.
-Vậy Trung tá Cẩm Lệ có kêu hai cô trèo tường vô không?Đây là nhà của Lâm Chánh Hy,ông ta là người gì chắc bây giờ hai cô cũng rỏ rồi.. Bên trong biệt thự nhất định có vệ sỷ..Nếu lở hai cô bị bắt thì sao?Đó là chưa nói vệ sỷ của Lâm Chánh Hy chưa chắc là kẻ hiền,rủi hai cô bị tiền dâm hậu sát thì sao?
-“Tôi nghỉ chúng tôi thừa sức đối phó…” Đến lượt Việt Hà bốp chát…
-“Vậy sao?Thu Tâm,Ngọc Như vừa rồi hai em chế ngự hai ..ừm..hai tuyệt thế cao thủ nầy trong vòng mấy chiêu vậy?” Giọng điệu hắn ‘bên kia’ có chút trào phún…
Không đáp,Thu Tâm,Ngọc Như bấm bụng cười,thầm nghỉ ‘muốn đấu khẩu,đấu lý với hắn? chưa biết ‘chết’ là gì mà..Tên nầy giỏi nhất là miệng lưởi…
-“Đó là bị tập tích bất ngờ thôi…mặt đối mặt công bằng thì chưa chắc đâu..” Đan Thùy được dịp thanh minh thanh nga để lấy lại mặt mủi vì vừa rồi bị Thu Tâm nện ngay ngực 1 đá rồi bị chế ngự trong vòng 1 nốt nhạc.
-“Vậy có phải hai cô nghỉ rằng khi vô bên trong rồi,bị phát hiện,người ta cho hai cô cơ hội công khai quyết đấu à?Lớn đâu rồi sao còn ngu vậy…chậc chậc chậc…” hắn tặc lưởi…
-“Anh…” Nghe hắn nói không phải là không có đạo lý,nhưng không biết phải phản bác như thế nào,nhưng bị hắn thẳng thừng nói hai nàng ‘ngu’ khiến Việt Hà,Đan Thùy giận muốn hôn mê bất tỉnh.
-Tôi ..Tôi cái gì?Không phục à…Nói thiệt nha,đừng nói chi là vệ sỷ .Hi hi…Tôi tuy là gà mờ nhưng dư sức hạ hai cô đo ván…
-“Đức Bí Tịch…’Câu nầy là anh nói đó nha…Anh không ngại chứng minh điều nầy chứ?” Liếc Việt Hà,Đan Thùy háy mắt…
-“Đức Bí Tịch…Easy said than done’ (Dịch nôm na là nói thì dể làm thì khó) anh đã nghe qua câu nầy chứ?…Hai đứa tôi thật sự muốn mở rộng tầm mắt…” Việt Hà khiêu chiến…
-Hi hi..Được mà..Chờ tôi về tới..Ừm ,mình chọn thời gian địa điểm lúc đó cho hai cô chứng minh…Nếu hạ được tôi thì..muốn sao cũng được..Ngược lại thì…
-”Anh muốn sao cũng được..” Việt Hà cướp lời…Trong đầu nghỉ ‘chị đây ăn chắc rồi…chỉ cần cho em 1 đá là em nằm liệt giường…Lúc đó đừng trách…’
-“Hi hi..Được cứ quyết định như vậy…Còn gì nửa không?Nếu không thì ‘free speaking is over’…bắt đầu từ bây giờ hai cô phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh có hiểu chưa?Nếu chịu thì ở lại,không chịu thì cứ việc tự nhiên đi về…” Giọng điệu hết cà rởn rồi,ngược lại vô cùng nghiêm túc..Tuy biết hai người nầy là nhân tài nhưng không thể vì vậy mà không uốn nắn để họ vào khuôn khổ.Nếu không mai nầy họ thiếu ý thức ,không có tinh thần đồng đội,muốn làm gì thì làm sao.
Bên kia nửa vòng trái đất hắn không thấy nhưng bên nầy,Thu Tâm,Ngọc Như nhận thấy mặt của Đan Thùy và Việt Hà đen như đít nồi,biết cả hai đang giận lắm tuy vậy vẩn ngồi yên không nhúc nhích,chứng tỏ biết nhịn,hơn nửa hiểu rỏ người ta thì khẩu phật tâm xà nhưng hắn thì ác khẩu nhưng tâm địa không ác độc vì vậy để xoa dịu tình hình,Thu Tâm chuyển hướng…
-Vậy bây giờ có cần thông báo để Cẩm Lệ biết tên Văn Cảnh nầy đã bị mua chuộc không?
-Làm như vậy có ích gì..Có lợi sao?Chi bằng…Ừm..Vừa rồi thu hình thu âm đầy đủ chứ hả?
-Dỉ nhiên rồi… Nhưng chưa đủ để buộc tội nhất là…Lâm Chánh Hy ,ông ta là ai,anh biết rồi chứ gì.
-“Hi hi.Em tưởng anh khờ vậy sao…Nhưng đối với tên Cảnh nầy thì quá đủ…Hi hi…” Đức Bí tịch cười gian…
-“Ý của anh là sao đây,nói rỏ đi..Làm như ai cũng là con sâu trong bụng anh í…”Ngọc Như có chút nũng nịu,nàng có ý ngầm ám chỉ với Đan Thùy,Việt Hà nàng là ai của hắn.Tuy thấy hai người nầy có vẻ căm ghét hắn nhưng khó mà biết được trong bụng họ nghỉ gì..Không phải trước đây Thục Linh và nàng cũng đã từng khắc khẩu với hắn hay sao?
-“Nà, Trương Hửu Thành chắc chắn có để lại cái gì đó rất quan trọng nên Lâm Chánh Hy mới khẩn trương bằng mọi giá không lấy được tới tay thì thủ tiêu.Vậy các người thử nghỉ xem đó là cái gì?Bây giờ mình có thể đoán … Tài liệu nầy chắc chắc 100% liên quan đến sự tồn vong của ông ta và…”Nói tới đây hắn trầm ngâm…Kinh nghiệm và giác quan cho hắn biết sau lưng của Lâm Chánh Hy rất có thể có người chống lưng và người nầy nhất định phải có thân phận cao vời vợi cho nên phải tuyệt đối cẩn thận mới được.
-“Và cái gì?” Sau một hồi im lặng,không nghe hắn nói tiếp…quên mất ‘ân oán’..Đan Thùy buột miệng hỏi ,Việt Hà vểnh tai lắng nghe.Trước tới giờ chưa từng được làm nhiệm vụ có tầm thử thách và quan trọng như vầy nên cả hai vô cùng phấn khích, tinh thần tập trung cao độ.
-“Làm sao tôi biết được..Còn đang suy nghỉ..Khi nào suy nghỉ xong rồi sẻ nói cho hai cô nghe..” Hắn tỉnh bơ đáp…
-“Anh..” Một lần nửa Đan Thùy,Việt Hà giận muốn hôn mê bất tỉnh,thầm mắng ‘tên mắc dịch,đồ tiểu nhân…vừa rồi không phải nói free speaking sao..Bây giờ thì ghi thù…
-“Vậy tên Cảnh kia…”Ngọc Như nhắc nhở… Thình lình, bên kia,có tiếng di động reo…
-“Chờ chút..A lô..” Nghe chuông di động reo,nhìn màn hình,thấy Thu gọi tới,Đức vội bắt máy.
-“Là…Là cô đây..Có người muốn nói chuyện..” Không đợi hắn ừ hử..Thu đưa di động cho Cẩm Vân…
Cẩm Vân nài nỉ nói có chuyện tối quan trọng muốn nói chuyện với hắn nên nhờ nàng..Thu buộc lòng phải gọi hắn nhưng trước vài cặp mắt như soi mói của Hạnh,chị Sáu,Cẩm Vân..Mặc dù biết họ đã rỏ quan hệ của hai người..Thu xưng ‘cô’ như bình thường nhưng trong lòng ngượng nghịu.
-“A lô..Trần Đức..Tôi muốn nhờ anh giúp đở,tôi có được cái USB của Trương Hửu Thành…” Vừa cầm di động của Thu đưa,Cẩm Vân vội vả nói lý do nàng muốn nói chuyện với hắn..Trước đây nàng gặp hắn là nói cạnh nói khóe mỉa mai đủ điều nên nghỉ hắn cúp máy khi biết là nàng.
-“USB ..Cô nói rỏ chút được không…” Biết đó là cái gì nhưng Đức vẩn hỏi…Không ngờ thuận lợi như vậy…
-“Tôi cũng không biết,tôi không rành vi tính , chỉ nhớ là Trương Hửu Thành nhờ bảo quản…Tôi đang bị theo dỏi…Không biết phải tin ai nên nhờ chị Thu gọi cho anh…” Cẩm Vân mủi lòng,thổn thức,nói năng có chút lộn xộn.
-Bình tỉnh..Bình tỉnh,không có gì phải sợ…Nà,nghe tôi nói…Khi có người tên Thu Hà tới gặp ,cô cứ giao cái USB cho Thu Hà là được..Hiểu chưa?Nếu tin tôi thì hảy làm theo lời tôi nói…
-“Tôi tin,tôi nghe lời anh..Nhưng mà.. cha tôi..” Cẩm Vân ngập ngừng,trong đầu luôn nghỉ sẻ ra điều kiện để trao đổi để có lợi cho cha nhưng bây giờ nàng thấy khó mở miệng…
-“Được rồi…Tôi hiểu cô muốn gì,tôi sẻ cân nhắc…Đừng đi đâu,chờ Thu Hà tới…Còn nửa,đề phòng Aruny…” Hắn nói xong cúp máy…Lâm Chánh Hy là cá lớn rất có thể còn có cá mập phía sau…Phạm Tuấn Dủng chỉ là cá lòng tong có đáng gì.
-“Em nghe văng vẳng anh nói tên Thu Hà…Là chuyện gì vậy?” Thu Tâm hỏi.
-Cẩm Vân vừa gọi,nói cô ta có cái USB của Trương Hửu Thành trong tay…Chỉ cần Thu Hà và Ngọc Vân giãi được mật mả là có thể biết trong cái USB có cái gì…Nhưng cần thời gian…Ừm..Ngọc Như,em và cô Đan Thùy theo sát Lâm Tú Quỳnh,Thu Tâm,em và Việt Hà cho Cẩm Lệ biết Văn Cảnh đã bị Lâm Chánh Hy mua nhưng nói
Cẩm Lệ đừng lật tẩy ,cứ phớt lờ,mình lơi dụng người nầy để đưa Lâm Chánh Hy vào tròng…Hiểu chưa?…Nếu không còn gì nửa đi làm đi,.Mốt anh về tới…
-“Hiểu rồi”…Thu Tâm đề máy xe…Chiếc Toyota 4 Runner lăn bánh chạy về hướng Rạch Giá…
Ở Cần Thơ,vài phút sau đó,từ chiếc du thuyền đang thả neo giửa giòng Hậu Giang,chiếc ca nô chở Thu Hà,Ngọc Vân lướt nhanh trên mặt nước cặp bờ…Rồi thì chiếc Ferrari 488 rít bánh lao đi…
Rạch Giá…
Cẩm Lệ nhìn đồng hồ,đã gần nửa ngày rồi,con Tú Quỳnh kia vẩn im lặng…Chẳng lẻ nó biết mình ‘bluff’ nên phớt lờ?
Ngay lúc nầy,chuông di động reo…Nhìn màn hình,Cẩm Lệ bắt máy.
-A lô…
-Cẩm Lệ…Văn Cảnh là người của Lâm Chánh Hy.Đức Bí Tịch dặn chị nên làm như vầy…
-“Hiểu rồi…” Cẩm Lệ cúp máy,nàng chợt hiểu vì sao Tú Quỳnh kia im hơi lặng tiếng…Thì ra trong nhóm,đúng là có nội gian…Cẩm Lệ thở dài…Thìn cũng vậy,Cảnh cũng không khác,1 người là chồng,1 người là đồng nghiệp cũng là bạn bè thân thiết bấy lâu nay không ngờ đều bị cám dổ bởi 1 chử tiền.
…
Bên kia đã quá nửa đêm..Thấm mệt,sau một ngày bận rộn,hắn nhắm mắt thiu thiu rồi ngủ say lúc nào không hay…
‘Cạch’…Có tiếng mở cửa..Hai bóng người nhỏ bé,rón rén bước tới… ‘Cạch’…đèn trong phòng tắt…
Đang mơ màng nhưng hắn cãm giác có người cởi quần mình…Như đang buồn ngủ gặp chiếu manh,Đức nhổm mông phối hợp cho quần dài và quần lót được tuột
xuống…Rồi thì bàn tay cầm tiểu huynh đệ của hắn mơn trớn,vuốt ve…Tiếp theo là đầu tiểu huynh đệ được bao phủ bởi 1 vùng không gian ẩm ướt nhưng vô cùng thoải mái và dể chịu,đồng thời bìu dái cũng được săn sóc…
Ahh…Đức rên rỉ…Nằm hưởng thụ…Thầm nghỉ chắc là Nhả Phương và Nhả Thy chứ ai…Hay là Hồng Phượng và Nguyệt hoặc Thanh Thanh?…Mặc kệ.ai cũng là đàn bà của hắn mà…Có chút vụng về,coi bộ phải huấn luyện thêm mới được..Nhưng vụng về có cái phê của vụng về…
Đức lật người nghiêng qua, bắt đầu nắc nhè nhẹ vào miệng nàng, theo thói quen,tay hắn mò mẩm phía dưới,tìm cặp vú mân mê xoa bóp…Tay vừa chạm tới,hắn giật mình,Í sao nhỏ như trái cau vậy?Có gì không bình thường…Hắn chồm người lên vói tay bật công tắc đèn ở đầu giường…Ánh đèn sáng lên,Đức kinh hãi.thộn mặt ra…Á đù..Thôi chết mẹ rồi… Sao lại như vậy?
Không phải song Nhả,cũng không phải Hồng Phượng,Nguyệt hay ThanhThanh mà là Ngọc Hân..Gia Hân.. đang ở trần,hai cặp vú trái cau tuy nhỏ nhưng cũng rất mời gọi,vấn đề là ngay lúc nầy hắn nào có tâm tư thưởng thức,để tiện liên lạc làm việc với bên kia bờ nửa vòng trái đất, hắn mướn thêm căn phòng nầy mà các nàng ai cũng có thẻ chìa khóa…Có thể vô bất cứ lúc nào.Hắn đang sợ chính là cái nầy,nếu bây giờ có nàng nào tới là oan ôi ông địa a.
________________ Còn tiếp…
(1) (Ngày xưa có câu lên xe xuống ngựa để diển tả cuộc sống giàu sang thì ngày nay Lạt Ma tui dùng câu lên BMW xuống Mercedes cho hợp thời…Hi hi)