Nội dung truyện
Nó chẳng còn giữ lịch sự gì nữa, đạp vung hai giò ngồi thốc lên, chụp ngay đầu tóc mợ chủ mà giật phăng xuống. Cả miệng mợ bị ngập sâu bởi cây gậy, nó cứ bưng và kẹp tóc mợ mà giã binh binh, mợ chủ phải há miệng ra mới khỏi ngộp.
Thằng Đực lấn cấn nên húc rần rần, có lúc nó nhận ra đầu đẫn mía chạm vào đâu xa lơ xa lắc trong họng mợ làm mợ chủ phải ọe ọe thấy mệt. Thằng Đực bị kích thích tợn nên nó dùng hai tay kẹp hai bên tai mợ chủ mà dọng đùng đùng. Mợ chủ ngáp xái quai hàm mới giữ không bị bật ngửa người ra.
Nó nghênh ngang nhìn mợ chủ mà hét inh lên : mợ dấu nghề, tui mà biết mợ có tài này thì tui đã xài mợ ra trò ra trống, cực kỳ chứ đâu lè phè như vừa qua. Rồi thình lình nó giúi miệng mợ sâu thật sâu và giữ trịt ở đó. Nó hích nhào nhào, càng lúc càng mạnh và bắn vọt không cách gì chặn lại được.
Nó thấy mợ chủ ngáp ngáp và sặc sụa, ho nổ cổ, mắt ứa lệ. Nó càng nhấn đầu mợ không cho né lui ra và cứ thế nó phun ầm ầm vào trong họng cái món nó chất chứa nãy giờ. Mợ chủ nhìn thật thảm hại, nhả không nhả được, mà ngậm thì nghẹn cứng cả họng, nên cố giãy đẩy thằng Đực ra.
Nào đâu có dễ dàng như thế nên đã cùng cực thì mợ lại càng cùng cực thêm lên. Mợ trợn trắng và hai tay đánh vật với phần đùi thằng Đực quơ quơ ở trước mặt. Thằng nhỏ húc bạt mạng một hồi, đến khi đã sắp khuỵu mới thả lỏng tay thít chặt đầu mợ chủ ra, nó thấy cả một miếng mợ chủ như là cái hố chứa hồ đặc sệt. Nó ngao ngán nhìn mợ, mợ cũng ngao ngán nhìn nó. Người nó run không trụ vững, còn mợ thì bắt ho bắt hen đến đỏ mặt và khạc nhổ tùm lum.
Mợ chủ quơ quơ hai tay, cố rặn mà không sao thốt lời ra được, cứ vừa há miệng là bọt lại trào ra, khiến mợ phải bụm tay để cái chất hồ không rơi xuống nệm. Mợ chủ bưng lấy miệng chạy ngay vào phòng, khạc và ho nhấm nhẳng mãi. Lâu lắm, mới thấy mợ quay ra, vừa đi vừa vuốt mồ hôi đọng trên mặt, trên trán.
Mợ chửi thôi là chửi : mày xỏ bà, mày bất nhân. Mợ chủ đấm thùm thụp làm thằng Đực phải chúi đầu chúi tai đỡ. Mợ đấm, mợ túm lấy tóc nó mà giật, lại còn hăng tiết vịt dở chân lên đá văng mạng, thằng Đực phải chọc : mợ đạp vừa vừa thôi để nó rơi thì bỏ bu.