Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 9
Mợ chủ rít lên như lệnh vỡ, vừa chửi vừa mắng nó : thằng du côn du kề, mày có vứt ngay cái của nợ đi khuất mắt tao, mày cứ vung như cờ làm văng bắn cái chất lầy nhầy lên khắp người ta, nỡm ạ. Mợ nói mà mặt vẫn quay oặt sang một bên và cánh tay vẫn che kín lấy mắt.
Thằng Đực thích chí, muốn trêu thêm mợ, nhưng lại sợ cái lão chết dở thức dậy nên nó phải vội vàng đặt cái sịp của mợ xuống cạnh chỗ nó nằm mà lắp bắp thưa : con đặt xuống rồi, mợ yên chí lớn, nó không văng nữa đâu.
Mợ chủ vẫn chưa ngưng nên hét : tao bảo mày quẳng nó đi, chứ mày để lẩn vẩn đó thì cái mùi tanh vẫn làm tao lợm giọng. Thằng Đực phân bua : của đó từ trong người mợ mà la toáng lên hôi với tanh, chớ khi nó rúc ở trỏng thì mợ chẳng kêu than gì tất. Bà mợ đuối lý, nhưng vẫn nói càn : còn ở trong thì nó sạch, phọt ra ngoài thì nó dơ, cứt mày cũng thế, mày có ngửi được khi nó trút ra không.
Thằng Đực gãi đầu gãi tai xem chừng bí, nhưng nó chợt lóe ra ý nên nói luôn : khí dâm mà mợ ví với cứt đái, mỗi đằng một khác chứ. Thứ người ta phải bịt mũi, còn thứ thì người ta xì xụp húp như húp cháo lỏng, mợ cứ vơ cả nắm như vậy, sao được ! Bà mợ vẫn giãy đùng đùng, hai chân ma sát vào nhau uỳnh uỵch : gớm, nó lọp nhọp kinh hồn mà ai húp được, có mày khùng điên mới phát ngôn tầm bậy.
Thằng Đực vênh cổ lên cãi : con nói thật, mợ phún ra bao nhiêu để dành đó con húp hết. Bổ lắm mợ, nuốt vô kéo dài đời sống thêm vài năm đấy, mợ. Rồi bốc đồng nó như một nhà khoa học đầy uy tín giảng giải : Mợ nên nhớ khí con người ta kết tinh từ những chất bổ béo nhất nhá, chả thế mà các cô gái chơi cứ khăng khăng dành mấy bé mới lớn gạ chơi bằng miệng để hút được chất tủy của các cậu.
Bà mợ giật nẩy mình : thế ra mày quá quắt, hư đốn đến thế kia à ! Mới nứt mắt mà đã biết chơi gái và rành cả việc bú biếc nữa. Thằng Đực quáng quàng phân bua : ấy là con nghe người ta kháo nhau, chứ con đã biết nhà thổ là chỗ nào đâu mợ !
Chợt nó bó lăn bò càng ra cười, đổ cả nước mắt nước mũi, bà chủ phải hỏi thất thanh : sao mày cười như thằng rồ vậy. Thằng Đực vẫn cười hắc hắc mà thưa : không cười sao được mợ, con sò mợ đang phún bọt thế kia mà mợ cứ đạp đạp cái chân làm nó phịt bong bóng, con không chết cười là may.
Bà mợ quê một cục nên vớt vát : nó tự nhiên thế thì phải chịu, chứ tao có muốn thổi xùi bọt mép ra đâu để mày ngạo tao. Thằng Đực vội quay về việc xoay dời nốt ruồi cho mợ. Nó khề khà bảo mợ chủ : giờ con bắt đầu lo việc đùn cái nốt ruồi đúng vào chỗ quí đấy nhé ! mợ chịu khó để con yên tâm làm, đừng vặn vẹo mà hỏng việc.
Nó a hèm nhìn chỗ cái lồn phết ặc bơ của mợ mà chóa ngợp thất kinh. Ngước lên hai vú mợ cũng rung rinh thấy ớn. Nó chỉ muốn hai tay vồ lấy vú mợ mà măn xoe, nhồi bóp, còn chỗ lồn mợ thì giúi ngay chim nó vào mà nắc uỵch uỵch mới ưng. Song phải lo trách nhiệm trước đã.
Nó suy nghĩ một hồi rồi nghiêng cạnh bàn tay, chỗ đơm dầy nhất đặt dọc vào giữa cái khe lồn mợ mà quệt một đường. Mợ chủ lại la hoảng lên : sao mày lại sờ vào đó, tưởng chỉ nhìn rồi dùng thuật thôi miên đẩy xê dịch nốt ruổi thôi !
Thằng Đực lại một phen vận dụng hết trí khôn để nói cho mợ nó yên tâm : ậy ! nó nhoe nhoét khí bám đặc, con phải gạt bớt mới thấy đường thấy ngõ. Thằng bé khôn tàng trời, nó dùng cạnh bàn tay day mãi lên cái khe, nhún nhún êm êm nên mợ hết phản kháng.
Nó theo dõi vẫn thấy mợ che nghiến lấy mắt bèn xà xà chúi đầu vào, nó day mà để hở cạnh tay ra, ui chao ! lồn mợ rộng bản thè lè, ngó mà thèm quá cỡ. Nó day day, đẩy mợ vào cõi lim dim, có lúc mơ mơ màng màng buông lỏng.
Nó thừa cơ nên càng dấn miệng sát vào và lợi dụng lúc bàn tay hơi lách lên nó đưa ngay lưỡi vào quết bên cái mu của mợ. Thế mà mợ biết, mợ hỏi giật giọng ; sao mày dùng cạnh tay gạt khí, lại có cái gì mềm mềm quệt ngang như thế.
Thằng Đực nuốt vội cục khí của mợ chống chế : thì con vẫn dùng cạnh tay, còn lúc nó mềm, nó cứng, con làm sao giải thích được. Mợ chủ nói thế, nhưng dường như cái lưỡi người khác phái nó va chạm, kích thích sao đó mà một đợt khí lai ứa ra.
Thằng Đực nhận ra vẻ lờ đờ của mợ nên càng day cạnh tay thoăn thoắt, cố tình quơ vào cái hạt le của mợ mà giện phịch phịch. Mợ xoe hai bàn chân và uốn vòng tròn như tập thể dục, thằng Đực đằn đằn cạnh tay để gây cho mợ sự sướng nứng.
Mợ chủ ì ạch thở nặng hơi, cái đầu mợ lắc lia vật vã, nhưng mợ vẫn che lấy mắt. Thằng Đực loay hoay và tăng đà nhấn, đè, day, vuốt lồn mợ và lơ tơ mơ nó chuồn luôn lưỡi vào xoắn một đường nơi khe lồn mợ mà lau túi bụi.
Chỉ nghe mợ chủ è lên một tiếng thì thằng Đực đã tóm được cái hạt le mà nhay cật lực lên. Mợ chủ kêu lên : ối ! ối ! Đực ơi, mày làm gì mà lồn mợ lạo nhạo lên hết vậy. Thằng Đực không bỏ lỡ cơ hội, quáng quàng liếm, nút và cắn xoắn lấy cái hạt le hôn vùi hôn vập lên bất kể chỗ nào, mu,lỗ, khe, hạt hướm gì rối tung cả.
Bấy giờ mợ mới buông tay che mắt ra, định tóm lấy đầu thằng Đực mà tát, nhưng thằng bé còn nhanh hơn, nó chộp luôn hai vú mợ bóp nghiến và liếm láp, bú nhay cái lồn mợ, làm mợ bải hoải hết xoay trở gì được.
Trái lại mợ còn dạng bố hai chân ra cho thằng cún bú lồn cho sát. Mợ kêu nhong nhỏng, nhưng chẳng ra hơi, hai tay mợ lào khào vớ mà chẳng dính vào đâu. Thằng Đực nút sâu lồn mợ, bao nhiêu khí dâm ào ạt đùa ra, nó nuốt sạch thì lại trào ra lớp khác.
Nó bú oạp oạp, hai tay vần vú mợ nát nhão, nó còn xoe hai núm vú làm mợ muốn điên lên. Mợ rên hư hử : cha con mẹ mày, Đực ơi ! mày lừa bà để mày bú lồn bà. Thế nhưng chỉ nói có bấy nhiêu, mợ đã lắp bắp không ra lời : nứng ! nứng ! nứng quá xá quà xa ! Sao mày bé mà ranh thế !
Thằng Đực banh rộng hai cổ chân mợ ra, mợ nhấc người, cái lồn nổi vồng lên, thằng bé chúi cật lực nút cho cái lồn xẹp méo để mợ khỏi ngăn cấm nó. Y như rằng, mợ chịu trận, giục lu bù : bóp vú cho tao, bú lồn cho tao, tao nứng muốn chết rồi, mày mà ngưng tao đập chết tía.
Thằng Đực dồn dập bú, bóp, liếm, cắn làm mợ nó chẳng thấy cái gì ra cái gì. Mợ nói huyên thuyên, líu cả lưỡi lại. Thằng Đực chơi ác, cuốn đầu lưỡi moi vào tận trong ngóc ngách khe lồn mợ mà cào mà đâm làm mợ nẩy mông đùng đùng như súng nổ. Vú mợ bây giờ sưng tấy lên, lồn mợ cũng sưng thi với vú. Thằng Đực bú ề à, rên như trêu chọc mợ.
Thằng Đực cố tìm hết trò để mợ chủ chết lịm. Nó bưng lấy hai vú mợ, vừa bóp vừa rung, hai vú nhồi nhồi và nhức nhức nơi đầu vú. Thằng Đực da diết làm công việc của mình, bà mợ cũng chẳng nhắc chuyện dời nốt ruồi kín ra sao nữa!