Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 8
Mặc dù hai mợ cháu đã thỏa thuận cam kết với nhau, vậy mà khi thằng Đực muốn lột sịp mợ ra thì mợ vẫn có ý rị lại. Hai tay thằng Đực đã nắm gọn hai bên hông cái lót lụa màu hồng mà chẳng sao lôi ra khỏi. Hai bàn chân mợ quặp khít lấy nhau, gồng lên như cái khóa. Thằng Đực bực lắm mà vẫn phải giả lả : kìa, mợ, nhấc người lên để con khám nhanh, nhỡ cậu thức hỏng việc mất.
Mợ chủ bề gì cũng còn cái thẹn bản năng của phụ nữ nên quay oặt mặt sang một bên, hai bàn tay bưng kín lấy mắt rên khe khẽ : kỳ quá ! tao không quen ở truồng trước mặt ai.
Thằng Đực muốn cười toáng lên, rủa thầm : mẹ họ, không quen mà cởi lồng lỗng ra, dí mãi lồn vào miệng lão. Nhưng nó vẫn nhún nhặn khuyên bảo mợ nó, y như nó chưa hề thấy cảnh đó. Nó khầm khào : ai chả biết vậy, nhưng nốt ruồi mợ nó mọc ở cái chỗ bí hiểm, mợ có để con lột ra thì mới liệu xê dịch nó tới cái nơi mợ mong muốn, chớ mợ cứ ịn ịn thế này thì bao giờ xong.
Vừa nói thằng Đực vừa tha thiết dỗ : mợ nghe con đi, lơi người ra mà. Con làm xoáy cái là xong, mợ vừa chỉnh được tai ương, lại vừa yên tâm giữ được cậu. Mợ chủ he hé buông kẽ tay ra nhìn, nhẹ khìa khìa gỡ bàn chân ra, nhưng khi thằng Đực gằn mép sịp thì bà lại rú lên : nó đang dính tèm lem, bẩn đếch chịu được, cởi ra mày nhìn thấy lại cười !
Cái bà dấm dớ, u ơ, nhắng xị hội tề mà còn làm cảnh làm dáng, khốn nỗi nó chỉ muốn điên tiết lên, vứt bố nó mọi việc cho xong, nhưng nghĩ kịp chả lẽ sắp lột nhìn được lồn mợ chủ mà còn kiêng kỵ, chấp nhất nỗi gì, vậy nên nó lại nhoen nhoẻn : ấy có bệnh thì mới phải trị, chứ ai rỗi hơi đâu mà thức khuya thức hôm lo cho mợ như thế.
Mợ chủ xem chừng thằng nhóc nói có lý nên duỗi, cố duỗi đùi ra, cái khuỷnh tam giác lụa nhấy nhầy chất keo dính sát vào trông đến lạ. Thằng Đực nuốt nhẹ nước bọt mà bơm như bơm nước : thế ! thế ! mợ cứ thư giãn thế ! con nhẹ nhàng kéo ra là sạch boong.
Nó thận trọng gỡ cái lót như người gượng gỡ miếng cao dán hút chặt, chừng sợ mợ nó đau, lông lồn tuột ra theo vậy. Cái sịp từ từ xuống khúc nào thì thằng Đực nghe tim đập thình thình chừng đó. Nó hồi hộp quá ể, dù vừa nãy nó đã nhìn trộm lồn mợ mà vẫn thấy là lạ làm sao.
Khi mợ nó đứng in bóng trong gương, hay khi mợ nó ngồi chẻ ngoe trên miệng cậu, lồn mợ đã xinh nhưng so ra vẫn kém lúc này. Dù khí lồn bám vung vãi lên lông, lăm tăm như sương muối bám vào lá, mà nó vẫn trông cái lồn đùn lên lừng lững mà khiếp. Sao có thứ người bé oắt xì lai lại có cái lồn dình dang và mọng đến thế.
Hai múi lồn chẻ hoe ra, lùm lụm như hạt sầu riêng, cái lỗ tròn hoen như hang lồn bà, và lông, ôi ! những sợi lông loăn xoăn múp rụp nằm ẹp bởi chất keo, như tóc chải gôm bóng loáng. Thằng Đực cảm thấy tay muốn run, cái sịp rung rung nhễu những giọt khí dâm của mợ tung tóe.
Mợ chủ phải hét lên : khiếp, vứt mẹ nó đi, báu gì còn cầm ở tay mãi ! Thằng Đực trêu mợ nó nên chỉ nhón hai ngón tay cầm quơ cái lót tung tăng, đưa lên gần sát mũi hít sâu hít mạnh và khen : ôi ! xơm, xơm vá. Mợ chủ phát bực chửi toáng lên : mày có vứt nó đi không, mẹ khí lồn mà khen thơm, thơm cái con mẹ mày.
Thằng Đực bù trất, mợ nó thấy không thơm, còn nó thấy thơm thì sao. Nó hí hửng bảo : để con cất cái này, khỏi giặt giạ gì hết, tối con đặt lên mũi ngủ cho đỡ bị bóng đè. Mợ nó hét lên : thằng ma mò, đừng giở trò khỉ, trò yêu ra nữa, mày úp nó lên mũi, khí lồn nó ặc hết thở được là chết đó con.
Thằng Đực thấy mợ chủ sửng cồ thì càng thích thú nên hỏi ngoặc lại : chứ mợ bảo con sống có lý thú gì. Thà chết vì khí lồn mợ còn hơn sống mà thiếu thốn đủ thứ. Mợ chủ có vẻ cảm động nên an ủi : tao có để mày đói đâu mà mày đòi lăn đùng ra chết. Thằng Đực ca một hơi vọng cổ mùi rệu : mợ ơi ! ăn đâu đã gọi là đủ, cơm đâu làm con hết thiếu sự đời.
Mợ chủ rối beng trong đầu, cái thằng nứt mắt mà bày đặt trít lý ba xu, nhưng kể cũng tội nên lại hỏi : chứ mày còn thiếu thứ chi, sao không cất lời xin tao. Thằng Đực kể một mạch : con nói rã họng, mợ mới cho ngậm một tẹo. Giờ đánh vật huỳnh huỵch mợ mới chịu để con lột nó ra, thế mà mợ bảo sao không hỏi !
Bà mợ nghe thằng bé chua chát thố lộ rặt những điều oái oăm khó chiều, nên vả lả : tại mày đòi những thứ khủng khiếp tao làm sao cung ứng được. Giá mày hỏi xin tiền hay xin thứ gì khác, thì tao sẵn sàng ngay.
Trở lại thực tế hiện giờ, thằng Đực vẫn cầm nhón cái sịp, nhưng cặp mắt thì châu bẩu nhìn vào chỗ lồn mợ. Chả hiểu sao nó thấy hai mu lồn nhép nhép như đang nhai, nó la hớt hải : nó nhai, mợ ạ ! Mợ chủ giật thót mình, tưởng ai bất chợt vào, vội giơ tay úm lấy háng và đùng đùng khép quặp chân lại.
Thằng Đực thiếu điều muốn bò lê bò càng rũ ra cười vì khi mợ chủ lật đà lật đật quắp hai chân vào nhau thì hai mu lồn bị động sùi luôn bọt mép, nổi bong bóng và vỡ bục một tiếng. Mợ chủ lại nghĩ mình vừa đánh rắm nên trẽn, rủa : bố khỉ ! mày diễu làm bà phọt cả rắm ra.
Thằng Đực phải bụm lấy miệng mà giải thích : con cười là vì nó đang nhai lại phì bọt mép. Mợ chủ thấy miệng thằng cún khí lồn bám lòe xòe nên cười bung mình bung mẩy, cả vú, cả lồn rung tếu lên rấm rứt. Mợ chủ lại hét : trông mày cứ như thằng mút cà rem rơi vãi đầy miệng. Mẹ, chùi ngay đi, trông tởm quá ! Thằng Đực cũng không hơn gì, nó nhìn tay mợ nó rời khỏi cái húm đang gãi lên cằm khiến khí dâm của mợ cũng lùm xùm ở đó thì nó đùa : mợ cũng có thua gì con đâu, khí lồn mợ dính đầy ở cằm, sao mợ không chê tởm, lại đi khua nhặng con.
Mợ chủ tức anh ách nhưng xem ra mỏ không nhọn bằng thằng giặc nên nói lảng đi : nào thì khám xét xê dịch gì, phiên phiến đi, chứ để tao phơi lồn mãi dây cho mày ngắm sao chứ !
Thằng Đực được lôi lại mức khởi hành nên tỉnh rụi. Nó sờ cái cằm nhẵn nhụi, loay hoay nhìn bên này, ngắm bên kia, xuýt xoa, tấm tắc, rồi chả ra sao nó khen ùm một phát : con thấy lồn mợ thật đẹp. Bà mợ nghe trong ỗ tai kêu lục bục, tưởng chừng như có bao nhiêu cứt ráy cũng bong mẹ nó ra.
Thế nhưng có người nữ nào nghe khen vú đẹp, lồn đẹp mà chẳng sướng nên mợ chủ nói chuểnh choảng : đẹp chỗ nào mà đẹp, lông là lông, hum húp một phùa, tao thấy nó xấu xí, mày lại khen cũng lạ.
Gì chứ đấu hót thì thằng Đực tầm cỡ có thừa, lại nói trây nói trúa thì càng số dzách, nên nó tán sát sàn sạt mợ chủ : mợ không nhìn ra vẻ đẹp mà con lại nhận thấy, mới là chỗ khác nhau. Mợ thử cho con xem, con có nâng niu, ôm ấp nó không để mợ biết ! Nói rồi, nó ôm khư khư hai tay, đánh đong đưa như dỗ trẻ ngủ, hát ông ổng : à ơi, lồn ngủ cho ngoan để ta hôn hít cho hang xập xình.
Mợ chủ nạt : câm ngay, hát hỏng gì mà lồn đoi ở trỏng. Và mợ giúi giụi bịt chặt tai lại. Lại một lần, vú mợ, lồn mợ nhảy đùng đùng. Thằng Đực thộn nghệt mặt ra, nhìn không chớp !