Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 70
Thằng Đực đến bực với mợ chủ. Đang khi nó tận tâm bú mút cốt để mợ yên lòng thì bỗng mợ cười rú lên, lông tóc gì dựng ngược , ngồi không vững nữa. Đã thế mợ còn chuồi chuồi cái hĩm vào mũi vào miệng làm nó muốn ngộp, phải cáu bẳn gắt lên : bà làm thứ gì mà vật mình vật mẩy như vậy. Bộ bà muốn thuốc tôi xí lắc léo để bà hả dạ chắc.
Mợ chủ có nén giữ nét trang nghiêm, nhưng khốn nỗi cái cồi thịt ở giữa lỗ nó cộm cán và gây nứng buốt quá làm mợ lăn ra cười sặc cười sụa. Thằng Đực phải hét lên lần nữa : bà có để yên cho tôi bú nút hay bà muốn phá bĩnh để tôi ngưng bố nó cho xong.
Tội nghiệp, mợ chủ cười đến chảy nước mắt, mũi xụt xịt và người rung tít lên, cái lồn càng khuấy động tợn và vú vê, người ngợm gì đều lắc đùng đùng như trong bão. Mợ vốn nể và sợ thằng cún, nhưng bắt mợ nín cười lúc này thì vô phương.
Nên mợ loay hoay cứ như con chẫu chuộc, hai tay quơ lia, người lắc lắc, hai vú dềnh dàng và mông thì bào quần quần nơi miệng thằng nhãi. Mợ hổn hển nói không ra hơi, lắp bắp như ngậm hột thị : hích, hích, anh làm tôi nhộ….t vá, tôi đến điên hết cả người lên. Cái chỗ ấy nó cứ nhoi nhói như có ai đâm kim, quậy chọc vào. Tôi muốn nín mà nó chao chao không nín được, anh khều, anh cạp, anh ngoáy, anh sút, cứ như cầu thủ lừa bóng vào gôn, bố ai mà giữ yên.
Thằng Đực chê bai mợ ra mặt : nói thối bỏ bu mà cũng cố nói. Tôi hỏi bà bú mà không mút thì cục nứng của bà nó rụng thế chó nào được. Gớm nó thè lè như hạt đậu tương, ngấu như ngâm hàng tháng giời, tôi mà không giở hết tài năng ra thì bà đến bị nó hành cho vãi đái ra quần.
Xong nó ra vẻ lừng khừng, mợ chủ chột dạ, sợ nó ẫm ương thôi quách thì vỡ nợ nên phải xuống nước năn nỉ nó : tôi lục đục thế thôi, rồi chững lại ngay. Anh tiếp tục bú mút hộ cho tôi nhờ, chứ anh bỏ ngang chắc tôi đến chổng khu la làng lên mất.
Thằng Đực còn lầu bầu thêm một lúc : phục vụ các mệ mệt bỏ bu, lồn nào cũng chè be một đống, mút mát mệt bỏ cha. Công chả đáng bao nhiêu mà sức tổn quá đỗi. Biết thế này tôi xin nghỉ quách cho rồi, nhàn cái thân và đỡ mỏi cái miệng.
Mợ chủ e dè liếc nhìn trộm thằng tửng. Mấy lần mợ định nói gì đó, song lại sượng trân. Đùng đùng bao nhiêu tội lỗi mợ đùn hết vào nơi cậu. Mợ chửi có sách, có bài, toang toang rành rọt : cha con đẻ mẹ nó làm bà quính quáng cả lên, phải xin ăn nhờ ở đậu để bị người mắng như mắng chó.
Thế rồi mợ hầm hừ : mày về đây biết tay bà, gọi là bà thì xẻo phăng cho cụt giống hết còn rọ rạy. Thằng Đực lại nghĩ là mợ chửi nó nên hét toáng : tôi làm gì mà bà nạo đầu tôi, giúp bà đã chẳng công lênh, bà lại còn chém cha chém chú tôi nữa chắc.
Mợ chủ phải đính chính rẹt rẹt : ai động chạm gì đến anh, tôi mắng là trút vào mặt thằng phải gió, chứ anh là ân nhân thì biết ơn chẳng hết, lẽ nào lại đi nói bậy. Thằng Đực rất hài lòng nên ậm ừ mát cả người.
Nó tái lập lại trật tự : được rồi, bà cười thế đủ lễ bộ, giờ bà cố làm nghiêm để tôi làm nốt cái màn gỡ cục nợ ra, xong còn nghỉ ngơi lấy sức, chờ lão ấy về mà xát xà phòng mới có sức. Mợ chủ xem có vẻ nghe ra nên tăm tắp theo lệnh ngay.
Cái màn húp cháo lại khơi dậy, mợ chủ cố bám vào khoang ngực của thằng nhãi để giữ được sắc thái bình tĩnh. Thằng Đực gảy gảy như người gảy đàn bầu, thánh tha thánh thót, ai oán tỉ tê, mợ nghe nhợn nhợn bao nhiêu âm thanh dồn dập lên lên xuống xuống. Có lúc như dây đàn bị căng thẳng, mợ tưởng nó đứt phựt đến nơi, song thằng oắt ngưng kịp ngay được. Mợ như con thuyền mất bánh lái, chợt đụng đến cái cọc thì lặc lừ cọ quẹt và xoay ngang lập tức.
Thằng Đực liếc nhìn lên, khuôn mặt mợ đỏ bừng và lử đử lừ đừ như say rượu. Nó thay môi miệng bằng các ngón tay nhấn nút ti toe. Hai giò mợ bơi loạp xoạp như phụ đẩy con thuyền lững lờ trôi theo hướng đã định.
Thằng Đực nín thở vừa giặm, vừa hít, vừa búng và chà sát làm mợ nôn nao bấn xúc xích cả lên. Gió từ cánh quạt trần chạy hết số mà mợ vẫn thấy đổ mồ hôi, chảy rần rần làm mợ nhột cả người.
Mợ quá sức lăng xăng thì thằng Đực phải vói tay lên cầm chịch nơi ngực mợ mà truyền đạt thêm cảm giác, thành ra mợ như bị lưỡng đầu thọ địch, tối tắm cả mặt mày và rã rời cả háng mông. Thằng Đực thổi phù phù y người phồng môi trợn má rúc tù và làm mợ lại một phen lao đao lận đận.
Mợ giống anh nài ngồi không vững nơi yên ngựa bị giở chứng suýt hất ngã lộn nhào mấy phen. Hai tay mợ nhứ nhứ, hai đùi mợ kẹp chặt và mợ chà tròn tròn phía háng để dằn bớt cơn sướng nhức mà vô hiệu. Mợ có cảm tưởng như đang đứng trên một cái đu và bị người ta đùn thật mạnh.
Cái đu nhấc hất mợ lên rất cao và theo đà chúi vun vút xuống làm gan mề gì trong người nhộn nhạo lên thậm tệ. Mợ chỉ dám á á khe khẽ để thằng Đực khỏi mất lòng, nhưng thằng bé quái ác lại nạt mới bực : sao đến nước sướng tê người mà bà còn hà tiện không kêu lên một tiếng cho khoảng khoát.
Mợ chủ chẳng biết đầu đuôi ra sao mà rờ nữa. Mợ ấm a ấm ớ rồi cũng phá lên mà kêu inh ỏi : sướng, sướng cách chi. Thằng Đực càng bặp bặp một hồi thì mợ đổ uỳnh ra và thở dồn thở dập.
Thằng Đực bíu lấy hai bắp đùi mợ húc chẳng ngưng, vòi viếc cũng bị bứt rụng rơi và nước, nhớt, mỡ, xì dầu gì đều tóe tung văng ra cả đống. Mợ chủ hết còn giữ kẽ, hét như còi và giục thằng nhỏ : mút mạnh vào cho nó lột dên luôn đi, cho nó hết ngóc ngách đòi cái này cái nọ.
Thằng Đực như bị ma giục, tru nhọn mỏ ra mà húp xoẹt xoet làm mợ điếng tới điếng lui.
Hết