Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 64
Mợ Xoan là người đầu tiên mở miệng kêu ca : khiếp, xe cũ rệu rạo hết trơn mà ông chạy văng mạng, chả mấy chốc rêm, phải bỏ phế thải. Thằng Đực vênh mặt lên cãi : thế bà nghĩ là nó còn chạy lâu nữa à. Dào, đáng lý nó phải nằm phú de lâu rồi, tại bà tiếc của nên cho nó gượng chạy. Vào tay tôi, xe cũ mới gì tôi cũng lái văng ti lê như thế, bà chịu hay không chịu cũng đành thôi.
Mợ Xoan lại phàn nàn : nào tôi có bảo ông ngừng dận ga, ít bóp còi, song ông cũng phải nương nương để còn chạy mãi chứ. Thằng Đực thiếu điều muốn văng tục, song nó còn nghĩ lại chút ít nên khục khặc : gớm, bà tưởng bà báu lắm, xe cộ gì long ốc, vỡ vú mỡ hết trơn. Tôi cho ma ni ven vào giật nổ máy, cái lỗ toang hoác đến không ngậm nổi cây quay, nó lỏng le lỏng lét, thấy mà bực.
Mợ Xoan hấp háy đôi mắt : cái này mẻ thì còn cái khác thay, sao ông cứ nhất mực đòi giữ nguyên xi như thời còn mới. Thằng Đực ngẳng cổ lên hỏi : theo bà thì cái khác thay thế là cái gì, bà nói tôi nghe thử coi.
Mợ Xoan liếc tình nó một cái như lấy điểm và ỏn ẻn : thì ông xem kèn kiếc còn tốt ra phết, bóp vẫn kêu toe toe, xát xi cũng còn cứng, ông vỗ độp độp nó có sứt mẻ gì đâu. Thằng Đực chỉ muốn cười rần, tru dài mỏ ra : tưởng gì, bà khoe còi, tôi mà không nghiến răng bóp choẹt thì nó có cất tiếng kêu được.
Nghĩ sao nó lại dồn tiếp : mà bà nghe rồi, nó kêu bọp bọp chớ có toe toe như còi còn tân đâu. Xát xi cũng thế, tôi vỗ muốn rát cả tay mà nó vẫn sù sì nham nhở. Mợ Xoan đuối lý nên quay qua mặt khác : mà thôi, dù gì ông băng ổ gà, ổ voi mà xe đâu có lật.
Thằng Đực bĩu môi ra : phải, nó chưa lật mà bà đã kêu inh trời, nếu nó không sụp vào cái hố thì chắc giờ này bà cũng chỏng gọng mà rách bươm tựa mớ giẻ. Mợ Xoan ra điều bất mãn : ông chê tôi quá mà sao đè xấn đè xổ. Ai dè thằng Đực sửng cồ đốn cho mợ một nhát đặc ân : thì tôi nứng, sẵn bà đưa lồn ra mời, tôi địt đại, được chưa ? Có còn hơn không, địt lồn nào chẳng là địt.
Mợ Xoan muốn mướt mồ hôi hột, dỗi, lẳng lặng vơ quần áo định mặc vào, thằng Đực hét rầm lên : ai cho bà đi mà mặc với chả cởi. Bỏ xuống, tôi nghỉ tý lại địt phát nữa, rồi có về mới về.
Mợ Xoan nghe tản hồn, liếc nhìn cái thằng lì lì mà khỏe gớm. Bỗng mợ quay ngoắt đi, cha mẹ ôi ! con buồi nó đã lừng lững dựng lên rồi. Mợ lảng lảng vơ cái sịp cho có cớ, thằng Đực lại hét toáng lên : tôi đã bảo, ai để tôi địt cũng phải gởi cái lót dính khí cho tôi giữ làm kỷ niệm, bà không được dấu đi. Bà mà dấu, tôi địt cho thì ôm lồn rên ráng chịu.
Mợ Xoan muốn điên cái đầu, chẳng hiểu cái thằng ma mò này định nghĩ gì nữa. Mợ xem ra thua cơ nên bẻn lẻn ngồi thừ ra. Thằng Đực dấy lòng thương nên chìa thẳng hai cánh tay ra phía mợ mà nhủ : lại đây với anh.
Lời nó nghe du dương, êm tai quá, mợ Xoan không tin cái thằng nửa khùng nửa tỉnh như vậy. Nhưng thằng bé đã có lòng mời, chả lẽ mợ còn làm nư nên lết bết bò đến. Thằng Đực nhìn mợ châu chẫu như con lợn ỉ, hai vú chảy lòng thòng thì vờn gió, đến khi mợ phụng phịu lọt vào vòng tay nó, rấm rứt muốn khóc thì nó lại yêu kiều nói : anh ưa nổ xảng, nhứt là mới địt xong đang lao chao, em đừng chọc giận làm anh điên tiết nói lời tầm bậy.
Mợ Xoan ngoan ngoãn rúc dưới nách nó, mùi mồ hôi khen khét nhưng mợ phải cố nhịn. Mợ nũng nịu tự mắng mỏ : em biết em ngu, tự dưng vác lồn đến cho anh địt mà còn bị chửi. Và rồi mợ nổi dóa chửi om : tiên sư thằng chồng cà nhỏng, chuyến này về bà lắt giái ném bố nó đi.
Thằng Đực thấy mợ nghiến răng trèo trẹo cũng hoảng nên lo thủ thế. Mợ bật cười xòa : ấy là em chửi thằng chồng em, chứ còn anh thì em đâu dám. Và mợ nịnh ngay được : ui chao, lắt giái anh thì lấy gì làm cho em sướng.
Thằng Đực mừng rơn nên vuốt má mợ Xoan như yêu con. Mợ liếc nhìn lên và lần tìm bàn tay nó đặt lên ngực dặn : anh vuốt cái này nè, đừng vuốt má em. Thằng Đực vâng lời ngay, nhưng chỉ bóp xịt xịt chừng hai cái thì lại lấn liền xuống háng mợ mà nói nhão nhẹt : anh thích vuốt cái này hơn cơ.
Mợ Xoan giãn hẳn chân ra vì mấy ngón tay thằng tửng đã mò đúng cái cục u u giữa lỗ làm mợ muốn nín thở. Mợ im im xem nó ra thế nào thì nghe đâu hai mu lồn mợ bị vần như người nặn bột.
Phải nói mấy ngón tay thằng nhỏ ma mị thật, nó vừa chớm ngám vào mu đã tí toáy banh nhồi rào rào. Nó làm rối tung mớ lông lồn mợ, tim muốn đập nhịp ba nhịp bảy và hai giò mợ đâm mỏi ngang xương mới chết.
Thằng Đực nhìn vẻ quan trọng của mợ thì nó biết đang chạm phải trung tâm truyền tin của mợ nên nó lần mò tìm những sợi cáp cái mà xoắn cho nhập mạch kêu báo động khắp nơi. Mợ Xoan uốn giống con sâu đo, giống con cuốn chiếu, ngực gồ, lưng ưỡn, đùi nhập, chưn khua.
Thằng Đực tìm được cái nút ấn bom nên nhấn toe một phát. Điện phát tán khắp trung tâm hành quân, lệnh báo động ban ra, còi hụ inh ỏi. Thằng Đực choáng vì tiếng kêu ré ré, nghiến chặt răng giữ nhấn cái nút không cho xểnh, mợ Xoan phải vặn người lên và kêu chát chúa : đụng cơ quan em rồi, nới tay một chút, để phú lít nghe chạy đến thì nguy.
Thằng Đực nào còn biết ất giáp chi nên càng đè giữ giò mợ mà nhấn cái nút. Mợ quẫy cách nào cũng không thoát, trái lại còn làm cho các mạch chập đậm hơn. Chất chì, chất nhôm bị điện xẹt vỡ chảy tòm lom, lênh láng làm thằng Đực ngây ngô mất hồn.
Nó cào cấu trung tâm điện tử làm dây nhợ đứt liểng xiểng và chuông, còi, khánh, kèn gì thi nhau kêu thất thanh. Mợ Xoan phải rối rít kêu lên : thôi, vỡ hết hầm phòng thủ rồi, phản công ngay để địch vào lấy chiến lợi phẩm.
Thế rồi mợ lôi thốc thằng Đực lên, nhét nòng súng vừa thò ra của nó trám luôn vào cửa trung tâm kháng cự. Còi báo động chợt tắt, chỉ nghe tiếng chưn chạy xầm xập, địch đang tràn vào truy lùng căn cứ.
Mợ Xoan ọc ạch mở trợn tròn mắt nhìn bọn lính địch bốc hốt lấy vật này vật nọ nơi ổ kháng cự cuối cùng. Mợ có cảm tưởng nó vặt chỗ này, cắn ngấu nghiến chỗ kia và thùm thụp nó dọng cừ bình bịch làm mợ long cả người, nhếch cả đít.
Thằng Đực bỗng cười sặc sụa chế diễu mợ : xe cũ mà cũng sùng sục chạy ra trò. Ngang xương nó thích bóp còi luôn tay, chỉ nghe chính miệng mợ Xoan kêu : toe toe, ôi, đã quá. Thằng Đực hăng tiết băm mợ bằng đủ trò đủ vẻ, mợ rách như cái xơ mướp dưới những cú nắc tàn bạo của thằng nhỏ.