Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 62
Mợ Xoan được thằng phải gió đè quết cho một trận bổ sấp bổ ngửa, trải qua hàng nửa giờ rồi mà vẫn giật đùng đùng lên từng chặp. Chả là vì thằng chó nắc mợ xong lại ra lệnh bắt đi rửa ráy cho sạch và giờ thì nó đang vần mợ xút cả dây quần.
Nó bảo mợ ngồi chàng hảng ngang tầm mặt nó, cốt yếu để cái lồn mợ chiếu thẳng vào mắt nó, bấy giờ thằng bé dùng tay banh hai mu rộng ra và trầm trồ khen, làm mợ sốt cả ruột.
Mợ láng máng nghĩ thằng này nó muốn bú lồn mợ, nhưng xem dáng điệu nó cà kê mãi, mợ lo lo. Nhỡ ra nó không chịu liếm bú và nhè cái mu ngoạm cắn tù tì thì có nước mợ lăn đùng ra gào. Bởi vì mợ vẫn nghe thằng chồng cà nhỏng của mợ dọa cắn rách lồn nên mợ sợ.
Thế nhưng thằng Đực lại lõi đời, sở dĩ nó bành mu ra là để miệng lồn hé rộng, nó mới dùng ngón tay khảy vào cái hột le mợ như người khảy đàn tranh, nó búng tách tách làm những cơn thốn và rưng rức giống chim mổ hạt, khiến mợ kêu choe chóe.
Thằng tửng nhay dễ sợ, tớp tớp sợ mất phần, hai mu trật chìa nơi răng miệng nó, lựt xựt như tai heo người ta làm phá lấu. Cắn vài cái thì lại nghe nó khen loạn xạ : giòn, ngon, thơm phải biết.
Nó quậy dữ quá khiến mợ nhổn nhổn người lên mà vẫn không ngăn nổi cái sướng âm ỉ. Nó sướng tê ngay ở mu lồn và dàn đều ra, rúc vào sâu trong lỗ để lan tỏa ra khắp các mạch máu dẫn lên đầu lên óc mợ. Mợ óc ách xoay trở mà càng xoay nó càng nứng thêm, đến nỗi mợ phải van xin : thôi, mút mát thế đủ rồi, đừng làm em nứng quá, em chạy ồ ra đường, người ta tưởng em nổi cơn điên, bắt đưa vào Chợ Quán thì khốn.
Thằng Đực nghe mợ nói có duyên thì vừa cắn vừa nói lụng bụng : tôi thích thế để mợ nhớ đời. Dào, thất nghiệp nằm không thì chả sao, được làm cho nứng lại ỏng ê chê bai, đến lạ.
Mợ Xoan lảo đảo nơi miệng nó, hai tay khua chẳng trúng đâu vào đâu và đít mông quần quần coi hết sức tục. Thằng Đực nhìn kiểu mợ nứng quíu cả người thì bíu lấy hai bên hông mợ giựt tõm xuống, miệng hắc hắc cắn nhàu cắn nhỉ. Mợ Xoan cứ như người múa võ, bấn xúc xích cả lên.
Đến khi thằng cún mệt nhoài, tạm ngưng thì ôi thôi bầy hầy bẩy hẩy dính be bét như cháo đổ. Mợ Xoan nhủn hẳn ra, khệ nệ bưng người lên không nổi, bao nhiêu sức bị vật nhào đâu mất rồi. Thằng Đực phụ đùn mợ cao lên mà mợ cứ đổ phịch xuống, nó phải dọa : tôi ngưng để bà thở, bà còn đủng đỉnh chưa chịu cố sức ngồi lên, tôi lại cắn cho hồi nữa thì đừng trách.
Mợ phân bua lí nhí : anh vặt đến không còn tí hơi sức, cũng để tôi từ từ lấy gân, thứ gì anh cũng hùng hục hối thì tôi đâu nhanh nhảu được. Chợt mợ nhìn thấy cái mặt tèm lem của nó mợ nổi cười khan.
Thằng Đực cáu bẳn hỏi : bà thấy tôi ra sao mà nhạo. Mợ Xoan có vẻ trợn, phải vội đút ngón tay vào miệng giữ ngăn cơn cười, nhưng không xuể, đành phải rúc rúc thân người mà rặn è è cho khỏi đổ kềnh lăn chiêng ra.
Mà quả thật đáng cười chứ bộ, môi miệng thằng nhỏ dính nhớt đã đành, đến lông mày lông mi và chót mũi cũng lốm đốm dấu cái chất trong người mợ thì ai khỏi chết cười cho được. Mợ Xoan cố nén mãi mới ấp úng nói chẳng trọn câu : ông đi lau mặt cho tôi nhờ, trông còn hơn hề ai mà chịu nổi.
Thằng Đực lẩu bẩu lầu bầu : tôi đếch hiểu các bà ra sao nữa. Không bú thì nhăn nhó mà bú làm các bà sướng thì các bà lại cười nhạo. Biết thế, ông cóc bú để cho nó thối tha mới kinh.
Mợ Xoan nghe ớn lạnh nên phải lấp liếm : nào em có dám nhạo anh đâu, nhưng trông cái mớ khí của em giăng hàng trên mặt anh, em muốn điên cả ruột. Thằng Đực vỡ lẽ ra nên ca cẩm : ối, tưởng gì, nó tè le là vì của khỉ trong người bà đầy ăm ắp, đụng vào cứ tựa chạm đúng vòi rồng, nó xịt muốn tảng thần luôn.
Bỗng mợ Xoan lo lắng hỏi dò : này liệu mình xả láng với nhau thế này, bất chợt mợ ấy về thì khốn. Thằng Đực biết mợ rét, đã chơi mà còn sợ, nên nó ỡm ờ chọc : ấy, ai mà biết bà ấy khi nào về, một là liều thì đừng kể số gì, còn hai là nhát thì dẹp tiệm nghỉ quách cho xong.
Mợ Xoan đâm băn khoăn, cất công sang mà bị nửa đời nửa đoạn thì còn ra đếch gì, còn ham hố thì lúc nào tim cũng đánh lô tô, ớn ợn. Thằng Đực nhìn mặt mợ héo quay héo quắt, có vẻ thương, nên nói lảng lảng : lúc bà ấy đi có dặn nhóng là đến tối mới về, dẫu gì mình cũng còn đủ thời gian ngả bàn đèn phùa nữa, mợ cứ yên chí, tôi khóa cửa cẩn thận rồi, bà ấy có về mình cũng thừa thời gian xóa hiện trường chạy tội.
Mợ Xoan nghe hí hửng vô cùng, vuốt nhẹ má thằng tửng mà ca : anh thật vô cùng chu đáo, thế mới gọi là anh hùng. Và chưa chi mợ xăng xái ngay lại giục giã : nào, anh giúp tôi nạy cái cục nứng bận nữa đi.
Thằng Đực nhìn thật sâu vào mặt mợ, chuyển một vòng đảo mắt khắp từ trên xuống dưới, mợ Xoan với bản tính tự nhiên đâm khép nép khi bị nhìn xoáy vào vú, vào người. Thằng Đực trông mợ co ro thì hét toáng : bà làm gì trông thảm não thế, không thích thì thôi.
Mợ Xoan phải vội buông thõng hai tay và đứng thẳng lên để thằng ông mãnh nhìn. Nó xoáy tia nhìn vào cặp vú mợ, nhìn trừng trừng rồi gật gù : to, phải nói là to. Và nó nhấn đầu mợ cúi xuống, xoay phía mông ra trước mặt nó. Lấy bàn tay nó xê nới hai giò mợ ra để nhìn cho rõ cái ụ trốn nơi háng, nó lại tấm tắc trong mồm : cũng to, coi cũng được.
Mợ Xoan đâm nín thở ngang. Thằng Đực quết một đường cạnh bàn tay vào cái khe dọc làm mợ Xoan loạng choạng, mới nghe nó nói : ướt dễ chui vào. Mợ còn đang phân vân thì đã nghe ầm một tiếng và đúng là có một vật nhọn nào vừa đâm sầm váo cái lỗ của mợ.