Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 57
Có những điều con người bị hớ rồi mới “ thấm “. Lúc mợ Lan đưa hoàn thằng Đực về, mải lo chống đỡ việc lằng nhằng xin xỏ nên mợ nhà phát bực, chỉ muốn tống khứ sớm bà bạn ì xèo đi cho xong. Một hai, mợ Lan củ rủ xin nhường thằng Đực, mợ nhà gắt, phải nói chì chiết : được rồi, chị về đi, em sẽ chọn một thằng còn ngon hơn thằng chó này nhiều, yên chí nó sẽ phục dịch chị đến nơi đến chốn.
Chả là mấy bữa rồi, mợ mong thằng cún hết hơi. Lão chồng mợ cứ như con dế hết xí oách, chim thun không đầy nửa phân, mợ thổi, mợ chà, mợ thụt đủ vẻ, đủ trò, nó vẫn thập thò thấy muốn cắt bố quẳng đi cho rảnh. Mợ buồn hiu buồn hắt, bao nhiêu đồ nghề trong người mợ nhảy loạn xạ lên, mợ hau háu mong thằng nhãi về bắt nó địt một phát cho tỉnh.
Thế nên, mợ quính cả lên, có còn nhớ chuyện gì đâu. Thằng nhãi gạ mợ làm một phùa trước khi ăn, đúng là chạm đến nỗi khát khao của mợ, như thế mợ vừa hãnh diện là tự thằng bé đòi mợ mới cho, chứ chẳng phải vì mợ bấn mà muốn nó làm trò nhăng nhít.
Chừng thằng tửng lôi mợ kìn kịt, mợ cứ nghĩ nó cũng bị nứng húc vào đầu nên mợ cháu cùng trong cơn hoạn nạn dễ nhượng bộ nhau hơn. Mợ cứ như bị nó thôi miên nên thả lỏng cho nó dày vò theo ý nó. Nó bóp, nó vê, mợ chịu tất. Nó móc, nó moi, nó vần, nó vọc, mợ cũng cho luôn. Đến khi nó đùng đùng dong trâu ra đồng mợ cũng thấy hay hay.
Nào dè cái thằng lại xài kiểu lắp đít mợ, điều này thì hơi lạ à nhe. Thế nên mợ chưng hửng, đoán già đoán non : quái thằng nhóc đi có mấy hôm mà nhặt đâu ra cái món tàn cầu này nhỉ. Mợ nghĩ vớ vẩn hay là con mụ Bềnh bên ấy chỉ vẽ cho thằng nhỏ. Mợ căm lắm, sư bà, nó muốn chơi trội để thằng bé buông lơi mợ.
Mợ giận tím người, nhưng cao tay nên vờ vịt như không hay gì hết. Mãi đến khi thằng Đực đùn mợ xục xịch, đầu chúi nhủi suýt mấy lần va vào cái cột mợ đang vịn giữ thế, mợ mới tàn tàn hỏi như hỏi bâng quơ : này, cái kiểu anh đang địt tôi ở đâu ra thế.
Thằng Đực giật bắn người, bỏ bu, thế là đi đứt con thò lò rồi. May sao mồm miệng nhanh đỡ được chân tay, nó khao khao phán : dào, mợ có biết không, cậu chồng của mợ ấy dâm đại hạng, vứt bừa bãi ba cuốn sách bậy bạ khắp nơi. Con vớ được một cuốn dấu, xem muốn chóng cả mặt.
Mợ thở phào yên lòng, tin thằng cà nhỏng ngay. Mợ hỏi dồn : mày còn cất giữ chứ, cho mợ xem với. Thằng Đực đưa một đường lả lướt : hôm con về bị soát tất tần tật quần áo nên bị chỗm lại rồi. Bà mợ có vẻ tiếc nên than vãn : hoài của. Thế rồi mợ hỏi xăm xoi : thế mày học được những gì ở cái mớ tào lao đó.
Thằng Đực kể xoen xoét : đủ, toàn những thứ ba chê luôn. Mợ sốt cả ruột hối không kịp nghỉ : địt mày cứ địt, nhưng nói tao nghe để tao nôn muốn biết. Thằng Đực nắc phăm phăm rồi nói : ui chao, nó chơi lắm thứ ma tịt lắm, chơi ở vú, chơi ở tai, chơi ở lưỡi, chơi ở mông và chơi cả hến.
Rồi như được trớn, nó kể vanh vách : mà không phải chơi hai người thôi, chúng chơi cả bọn, mợ ạ. Thằng cắm lỗ đít, thằng cắm lỗ lồn, thằng bắt mút cu, thằng xàng nơi vú, mẹ kiếp trông bầy hầy tận mạng.
Mợ nghe có vẻ chối tai, song lại thích, nên kêu nhặng xị lên : bệnh hoạn, cả một lũ điên rồ bệnh hoạn, nhưng mợ lại ngoáy tít mông lên bảo thằng oắt chém mạnh vô. Thằng Đực làm một màn úp lênh khênh lên phía sau mợ, hệt thằng nhỏ đu lưng trâu, tay bóp vú, tay bụm lồn mà giã phừng phừng làm mợ đã tận mạng.
Thế là thằng Đực ăn trớt, qua mặt mợ cái vù. Nó nghĩ sao mà nó hay ho quá thể, cữ này thì nó có thể mở cua dạy làm tình chứ chẳng chơi. Nó xun xoe hỏi mợ : thế mợ có muốn thử vài món con kể hôn, vừa để con thực tập, vừa để mợ biết xem nó ra thế nào.
Mợ chủ thích thì thích trong ruột, nhưng chơi cái màn cả bọn thì không khứng, nhỡ các bố chơi xong bép xép thì mợ tiêu dên cuộc đời. Thế nên mợ gạt phăng đi : tôi chịu để anh hưởng xái là quá lắm rồi, giờ mà thêm vài tay vào để vỡ nhà à.
Thằng Đực biết mợ e ngại nên phải trấn an : không, kiểu gì thì kiểu cũng là mình mợ với con thôi, mợ cháu mình quen và tin cậy nhau, dại gì cho ai chia xẻ để thêm nhếch nhác.
Mợ chủ cũng đủ tỉnh trí nên đấu hót : mày bảo thằng chơi đít, thằng chơi lồn, thằng nắc vú, thế mà chỉ mình mày thì chim đâu lắm mà bít đủ chỗ. Thằng Đực đúng thuộc hạng thầy chạy nên quả quyết : thì lúc này chơi kiểu này, lúc khác mình xoay sang kiểu khác, cũng thế thôi.
Mợ chủ có vẻ xăm xăm suy nghĩ, tính toán gì trong đầu, rồi ca cẩm : nói như anh thối bỏ mẹ, cùng lúc cả ba bề bốn bên bị tấn công thì nó mới ra trò, còn lần lượt thì người ta cần cóc gì phải kêu gào chơi tập thể. Thằng Đực vỡ nhẽ ra nên cứ ừ nhỉ, ừ nhỉ khan. Mợ chủ phải giục : thôi, địt đi, còn nghỉ ăn cơm. Mẹ, anh đi thì thôi, về là sùng sục xin địt với địt. Thằng Đực gân cổ lên cãi : chả nhẽ chỉ mình con thèm, còn mợ thì không.
Mợ chủ chuế quá nên nói lảng : xem ra anh lây tính con mụ Bềnh, lảm nhảm suốt ngày, anh có địt hay muốn đôi co với tôi. Thằng Đực chữa cháy ngay : địt, địt chứ, đang sướng, ngu gì bỏ. Và nó dằn dằn hai tay bóp choẹt vú và móc xoẹt xoẹt lồn mợ ra mà giãy tê tê nắc cụp cụp.
Mợ chủ sướng tới óc nên chổng tếu mông lên cho nó dọng và miệng kêu chí chóe : mày địt lỗ đít mà coi cũng có gió đó chứ. Thằng Đực mệt bỏ bu mà cũng hòa nhịp theo : chứ còn gì nữa, kiểu này gọi là bá cháy, chơi mợ lết lê lun.
Hai mợ cháu đeo nhau như chó lẹo, như trâu cưỡi và mấy lượt mợ kêu rú lên tự động : may mà mày về kịp, tao nứng lồn quá, con mụ Bềnh nếu cố giữ mày thêm mày vài hôm nữa, chắc tao khùng mất. Và mợ chửi đổng : trên đời, tao chưa thấy ai ngu như con mẹ ấy, có của mà đéo biết chơi, để thằng bé nằm chỏng khu, thật phí.
Thằng Đực muốn chết cười mà lại đóng kích rất tài : bởi vậy đêm nào nằm con cũng nhớ đến mợ, cứ hỏi trong đầu giờ này mợ ra sao. Mợ chủ bắt chẹn luôn hỏi thẳng : mày nhớ những thứ gì mà kêu vung vít. Thằng Đực trúng tần số nên tán ra rít : con nhớ lồn mợ là cái chắc, lại nhớ vú mợ, nhớ điên nhớ khùng luôn. Cứ nghĩ giá gì mợ ở cạnh để con bú cho mợ lăn lộn lên mà con cũng thích nữa.
Mợ chủ hét : câm ngay, mày nói đến tao cũng thèm. Từ nay tao đéo cho mày sang bên ấy nữa, kể cả con mụ Tẻo lấp lửng cũng muốn mượn, tao đã từ khước thẳng re. Thằng Đực muốn đổ mồ hôi hột : mẹ kiếp, thế này thì còn ra ngô ra khoai gì nữa. Nó đâm tiếc hùi hụi.