Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 55
TỪ lúc trở về nhà đến giờ, lúc nào trông mợ chủ cũng có vẻ gầm gừ, làm thằng Đực lo nơm nớp. Thà rằng tức gì nhau, mợ cứ mắng xa xả đi, xong thì thôi, đằng này mợ cứ im, nên chẳng ai đoán mợ nghĩ gì, tính toán gì nữa. Cũng giống như cái anh bỗng dưng bị bắt nhốt, chờ hoài để được lôi ra tòa kết án sao cũng xong, chứ giam mãi chẳng xét chẳng xử thì ớn tổ chảng.
Nói nào ngay tại thằng Đực có tịch nên mới giựt mình. Chẳng gì nó cũng đớp hít mợ Lan cẩn thận nên nó lo chùi mép không kỹ, mợ chủ nắm gân được thì khốn. Hôm nay mợ chủ lại cố ý mặc cái áo lá bằng lụa Hà Đông mỡ gà, hai nách khoét rộng, trông lùng bà lùng bùng, thằng Đực ngây ngô nhìn không chớp.
Mợ chủ kêu oang oang trời hè nóng nực nên thậm chí đến cái lót mợ cũng đếch cần mặc, nhìn hai vú mợ nhún nhẩy, thằng Đực thèm ôi là thèm. Giá mợ đừng khinh khỉnh thì nó đã ập vào sờ bóp và bú cho bõ mấy ngày vắng mợ, nhưng lúc này có các tiền xui nó cũng chẳng dám.
Mợ chủ lại còn trêu chọc nó mới dễ giận : anh sang bên ấy, ăn chán ăn chê, về còn hau háu nhìn gì. Và mợ giở giọng nói lẫy : vú tôi sao bì được với mụ ấy, khiếp to như cái dành, lại còn xệ xệ, anh bưng bợ, hít hiếc và bú mớm thích nhé ! Thằng Đực quả thực nhột, nghĩ ra là các bà chúa ích kỷ.
Nó lầm bầm trong miệng : vú mỗi người một kiểu, bà gọn lỏn trong lòng bàn tay, còn mợ ấy to thì nó nặng phải xệ xệ là cái chắc. Tôi bóp bà cũng đã, mà bóp mợ ấy cũng chu, mỗi người có một cách để đàn ông con trai bợ bú, sao cứ muốn ai cũng như ai.
Mợ chủ thấy thằng Đực nghệt mặt ra lại nghĩ nó đang thèm bú ti mợ nên nhấm nhẳng gắt : anh bú mụ ấy no lăn kềnh ra rồi còn tơ hào đến tôi làm gì. Thằng Đực gãi đầu gãi tai than như bị chấu cắn : giời ơi ! sao mà con khổ thế này, chả được cái xơ múi gì còn bị mang tiếng mang tăm, biết thế con đã chẳng nhận lời sang bên ấy cho xong.
Mợ chủ nghe thằng nhỏ than thảm não có vẻ chưng hửng nên tự phân bua : quái nhỉ, chẳng lẽ con mụ ấy tốc kê cô lô ni an, nằng nặc đòi mượn cho bằng được, rồi đem về để đó nhìn khơi khơi, hoài của, sao mụ ấy dại thế không biết.
Thằng Đực được thể nên ca kệ : mợ biết không, bà ấy sợ ma nên giữ con để chằng chằng giữ ma đừng đến. Rồi nó thở dài tủi thân : mợ nghĩ bà ấy nằm trên giường nệm rung rinh, bắt con nằm dưới đất lạnh, đêm con nằm đếch ngủ được.
Mợ chủ vồn vập hỏi : chắc mày nhìn thấy cái gì của mụ ấy nên đầu óc lào khào chứ gì. Thằng Đực hát hay phải biết : con nhòm được thì nói gì, đằng này nhìn chỉ thấy toàn là gọng với dùi cui, còn (nó hạ thấp giọng nỉ non), con ước gì giá lúc ấy nằm cạnh mợ.
Mợ chủ sướng phổng cả mũi, nên còn ra vẻ “ em chả “ : anh nói đùa cho vui chứ nhớ gì tôi, nội gọng với cán của mợ ấy khiến anh lao đao còn nhớ với nhung gì nữa. Thằng Đực đối đế phải đưa ngón tay lên thề, mợ chủ gạt phắt đi, trái lại mợ ngầy ngà mợ Lan biết mấy : đồ ngu như chó, có của ngon chẳng biết thưởng thức. Kế mợ phàn nàn : mẹ nó, thế mà mình mất mấy ngày nằm cô độc.
Thằng Đực xem chừng mợ có vẻ nguôi ngoai nên tán sát rạt : ui chao, đi đâu chẳng bằng ao nhà, con nghĩ ra cái chân lý không bao giờ thay đổi ấy.
Chưa chi hai mắt nó dại nghệt đi, nó khua khua hai bàn tay và nói như bị ma ám : con thú thật, chỉ có vú mợ là vừa tầm tay con thôi. Vơ cái vú to chình ình, bóp không xuể thêm tức… Mợ chủ xỏ hỏi lắc léo : tức giái chứ gì. Thằng Đực đỏ rần mặt.
Chợt nhớ ra cậu chủ lại lặn rồi, nên mợ than vãn : lão ấy ham chạy như ngựa vía, mới về qua loa đã lại đi. Thằng Đực kê ngay vô : cậu đi đã có con, mợ lo gì. Mợ chủ nói huỵch toẹt : có anh thì càng thêm mệt bái xái bài xai chứ ích gì.
Thằng Đực sán ngay lại, giũ giũ cái áo lá của mợ nịnh : giời nóng thế này mợ lột quách nó ra cho mát. Mợ chủ oặt oẹo xà lơ nhưng lại mớm vô : dào, hai tay bận lia, lười chảy thây đến chẳng muốn làm gì khác. Thằng Đực xun xoe : mợ để con và nó thoăn thoắt xà vào khích lệ mợ : nào còn giở dưới vạt, mợ đưa cao tay lên con cởi ra cho.
Mợ chủ như cái máy làm tút xuỵt. Thằng Đực nín thở lôi cái áo lá vượt lên phía đầu. Mới mấy hôm xa mà nhìn hai vú mợ nó đã bấn xúc xích. Nó kêu gầm lên như hổ vồ con mồi khiến mợ chủ phải rú lên giỡn hớt : trông mày tớp tớp mà kinh, từ từ thôi, mày làm tao đến nổi da gà vì nhột.
Thằng Đực mo phú tất thảy, nó giúi vạt áo cho mợ chủ tuột nốt còn nó thì đã vội ôm khư khư vào hai vú mợ mà rên : ui, xươn, xươn. Nó hun chụt chụt lên khắp bầu vú mợ, đỗi phiên lích kích làm mợ chủ ré lên : mày đun huỳnh huỵch tao ngã bây giờ, mày đói đến vậy cơ à.
Thằng Đực quầng quầng làm mợ chủ tin thực thằng bé bị cấm vận, nên mợ tội nghiệp cho nó : sao mày không đè đại con mụ mà tống cho nó vài quả ứ cơm ứ cháo ra, để nhịn chi cho khổ, may mày về kịp, chứ không chết khô còn gì.
Thằng Đực bỗng nảy ra một ý rất hay ho, nó nhèo nhẹo cái miệng than thở : con cũng muốn giập cho mụ ấy vài phùa cho hết kênh kiệu ra, song con lại sợ. Mợ chủ hỏi dồn : nhà có hai mống, sợ chó gì, đàn bà mày cứ đè đại thì im hết. Thằng Đực thều thào nói rặn từng tiếng : con sợ bà ấy không cho, lại mach với mợ thì con có nước tìm chỗ mà độn thổ cho rồi.
Chao ơi ! mợ chủ khoái tỉ, không dè cái thằng cà nhỏng mà biết nghĩ trước nghĩ sau đến thế nên mợ khen nó : ừ phải, mày làm thế là đúng, nhỡ mụ ấy bị thằng chồng sang bệnh, mày chui vào vỡ bố ống khói thì rầy rà.
Thuận tay, mợ thử kiểm xem sự thể ra sao. Trong khi thằng Đực còn đang ngậm nút bọp bọp ở vú thì mợ chủ giúi luôn tay vào quần thằng bé, tìm nắm cây gậy thịt, xiết một cái đau điếng. Thằng Đực phải nhả vú ra kêu inh lên, mợ tấm tắc : nó khô queo, đéo có mồng gà, mủ máu gì hết, an toàn xa lộ. Và mợ xoa đầu thằng bé phun một lô tiếng tây tiếng u : bồng bồng, xe biêng.
Thằng Đực cứ ngớ ra, song trước mắt nó đã chinh phục được cặp vú mợ thì cứ tì tì vò bóp và bú nút cái đã cho mợ khỏi ghen lồng ghen lộn. Mợ chủ nhìn cái miệng thằng tửng đớp từng cái vú ngon lành thì nổi sướng ngay được. Thằng Đực cảm thấy đầu vú mợ cương cong thì nút nhanh thêm và tay vò vú cũng tăng luôn vòng bóp xiết.
Mợ chủ bị thằng bé lôi xục xịch, cái vú bị kéo lằng nhằng, nhưng mợ lại thấy yên lòng. Mợ nghĩ đến những màn đấu vật mà hai mợ cháu sắp hưởng, nên mợ nói như mật rót vào tai nó : chịu khó bú bóp sơ sơ cho đỡ ấm ức đi, ăn trưa xong mình đi nghỉ, mợ sẽ mày ăn cỗ.
Thằng Đực nghe tỉnh cả người, mẹ kiếp nó đang nhớ và thèm lồn mợ đùng đùng. Mợ mà cho nó địt thì nó xàng phải biết, để khỏi phí công mợ chờ chờ đợi đợi. Nó tủm tỉm nhìn thôi miên mợ hỏi ba trợn : con đi vắng mợ có nhớ con không. Mợ chủ khệnh khạng một lúc mới đáp lại : nhớ làm đếch gì cho mệt. Thế nhưng cái tay mợ còn trong quần lại mò vặt chim nó một cái mà dấm dẳng : nhớ thằng bỏ mẹ này để nó quậy cho nát bét ra à.
Thằng Đực hài lòng, rất hài lòng vì cái trò ấm ớ hội tề của mợ chủ. Nó lại nghĩ thương và tội cho mợ Lan.