Thằng Đực ( Loạn Luân Mợ Cháu ) - Chương 54
Ngày cậu chủ mãn hạn công việc trở về trông tươi roi rói, trái lại mợ Lan thì có vẻ ủ ê. Thằng Đực biết là mợ đâng khật khùng vì sắp phải hoàn trả nó về lại mợ bên nhà. Thế nên lúc nào nhìn mợ Lan cũng có vẻ quàu quạu, sẵn sàng cà khịa với cậu. Mợ nói mát với cậu : tôi tưởng ông còn đi lâu cơ chứ. Cậu chủ ngây thơ nên cứ trả lời đúng như sự thực : dào, thời buổi này mình cóc có làm chủ được thứ gì đâu mà tưởng với nghĩ, đến cái thân mình cũng chẳng là chủ nữa là.
Mợ Lan đang cay cú nên nói chì chiết : chứ không phải ông cơm no bò cưỡi về nghỉ xả hơi lấy sức rồi lại chóng vánh cút nhanh. Cậu chủ nghe mợ nói xóc óc, nhưng hơi đâu hơn thua với vợ nhà nên nhùn nhặn : mợ cứ nói thế, đâm vợ chồng mất vui đi. Tôi vì sự giàu sang của nhà mà phải công lênh việc xuống, chứ hơi đâu mà đi vác việc thiên hạ vào người.
Mợ Lan bĩu dài môi như tấm thớt nói móc máy : phải, ông lo việc giàu sang cho nhà nên mới mệt phờ râu ra. Ông đi đâu mà chẳng có dăm con theo để hầu hạ, ông vác việc thiên hạ lên đầu lên cổ nên về nát như rau mồng tơi.
Chưa chi mợ Lan đã khéo đóng kịch ngay được : cho nên ông có đoái hoài gì đến tôi, để mốc meo, màn nhện đóng đầy. May mà tôi chưa xí lắc léo, chứ không, chắc người ta chôn xong xuôi, ông cũng chẳng biết. Thế là mợ khóc ngon khóc lành, làm cậu quính quáng, hỏi dồn hỏi dập.
Nhân thể mợ đề nghị với cậu ngay : ông là chỗ quen thân bên mợ bạn, ông qua xin thằng bé này cho tôi, rồi ông có đi đâu tôi cũng yên chí, có nó, ma quỉ cũng không dám léo hánh đến được, chứ không tôi giật mình thon thót, chỉ sợ có thằng nào nó lẻn vào hiếp thì ú ớ luôn.
Cậu trố mắt ra nhìn thằng Đực, đầu cậu đánh lô tô, xem ra thằng quỉnh nhóc con mà sao có uy gì khiến mợ Lan vững tâm đến vậy. Cậu đâu có biết là cậu vắng nhà thì mợ còn khỏe gấp bao lần, riêng thằng Đực tẩm ngẩm vì hiểu ra các nhà đại gia đều tương tự nhau hết. Nhìn bề ngoài tưởng thuận vợ thuận chồng, nhưng bên trong mạnh ai nấy ăn chả, ăn nem mặc sức thi nhau hưởng.
Nó vờ như ngây ngô nên cậu nghe mợ Lan khóc thì hứa nhăng hứa cuội : được rồi, mợ đừng khóc nữa, để tôi cố nài nỉ mợ ấy cho. Nếu không được thằng cu này thì cũng sẽ nhờ mợ ấy tìm cho thằng cu khác. Mợ Lan giảy nẩy lên : không, tôi chẳng ưng thằng nào xất, thằng nào cũng chẳng bằng thằng này, nó nhỏ nhưng có nghề, cướp trộm mà bò vào nó nện cho thì bỏ bố.
Thằng Đực chỉ chực cười nghĩ bụng : nghề mẹ gì tôi, chẳng qua tôi chỉ có ngón nghề làm cho bà chổng mông lên mà gào thì có. Cậu chủ lừ lừ nhìn nó một lúc rồi cũng a tòng với vợ : ừ mợ nói phải ! tôi xem ra nó cũng có nghề tí ti.
Nói vậy rồi cũng phải đưa thằng Đực trả về. Ngày chia tay, mợ Lan buồn rười rượi, nhấp nhỏm cứ muốn lăn vào giữ rịt lấy thằng bé. Cậu chủ đành phải để mợ đích thân đưa nó đi mới yên. Trên đường, mợ Lan cứ xuýt xoa than vãn : mẹ nó, có tí thằng cún mà cũng nhất định đéo nhả, chả biết nó cho ngậm gì chưa mà đeo như đỉa.
Thằng Đực nghe chối cả tai, nhưng biết tâm trạng mợ Lan đang sầu não thì nó chả dây vào làm gì. Nó chỉ phân bua cho có lệ : tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi có được xơ múi gì đâu. Mợ ấy khó như bà chằn, nhìn còn không dám nữa là gì gì khác. Rồi nó vuốt ve mợ : chứ ai đâu như bà, nhâu nhâu thấy con nít là mê tít thò lò.
Rồi huyên thuyên nó kể bạt mạng : ngay lúc mới về, tôi thấy bà dâm ơi là dâm. Bà ra cái điều đứng đắn mà lập lờ hết khoe ví lại khoe mông làm tôi cóc nhịn nổi. Mợ Lan cãi kịch liệt : chứ không phải anh làm hư cả tôi. Nhập nhằng nhập nhọa là giựt bung áo xống người ta ra cạp vú ột ột. Sư anh, tôi tỉnh mấy, anh bu tôi cũng phát khùng.
Thằng Đực nói nhứ : phải mợ phát khùng nên mới kêu nheo nhéo lên : nứng, nứng và bắt tôi leo lên bụng, chứ bà không khùng chắc tôi dám leo tuốt lên ngọn cây mà trốn cho xong. Mợ Lan thẹn rừ người, vì thằng Đực nói đúng boong tâm địa mợ nên gạt phắt : dào, tôi đang nẫu cả ruột mà anh còn phá.
Vừa nhìn thấy thằng cháu, mợ bên nhà đã nói ướm : ối dào, anh chị đẹp đôi, hôm nay lại sang nhà tôm có cặp. Thằng Đực thì im thin thít, còn mợ Lan thì nguýt mợ chủ đến tóe lửa.
Mợ bên nhà khen lấy khen để : gớm, bà chị nhìn đẹp ra, dáng phây phây như con gái, chả hiểu bà chị tẩm bổ thứ gì mà sang vô ngần. Rồi mợ xăm xoi hết nhìn ngực lại nhìn mông mợ Lan, tấm tắc như người đi chọn mua lợn.
Mợ chủ hết khen mợ Lan lại quay sang trầm trồ thằng Đực : còn cậu nữa, xem chừng cũng tươi vui. Điệu này chắc tôi phải giữ rịt cậu không cho đi đâu nữa để cái hên lẩn quẩn trong nhà, kẻo người ta lấy mất thì tôi treo niêu sớm.
Mợ Lan nghe xót xa cả cõi lòng. Thế này thì tiêu dên một nước, lấy đâu ra thằng chó để ủi an mợ những khi tối lửa tắt đèn. Mợ Lan chợt nhớ đến những lúc nó huỳnh huỵch xấn xổ đè cưỡng mợ, da muốn nổi sần mà lòng thì thích vô biên. Mợ nghĩ lúc nó tập cho mợ thổi kèn, lúc nó xài lỗ đít mợ, lại chơi băng ta lông mợ bằng kiểu ôm cột buồm qua sông.
Bỗng mợ chép chép y như người vừa nếm miếng mật ngon bị hất văng đi. Mợ chủ tẩm ngẩm ngắm bà bạn và nói kháy : hình như bà chị vừa đánh rơi món gì quí nên ngẩn ngơ, nghệt mặt ra.
Mợ Lan tương kế tựu kế kể lể : phải, cái vật tôi vừa tuột tay đúng là quí hết sức. Và đồng thời mợ lại kháy vô : nhưng nếu tôi cứ giữ thì đến người khác cũng quầy quậy lên mà chửi loạn xà ngầu.
Chẳng nói ra, cả hai mợ đều cùng bỗng dưng tẽn tò cả bọn. Thằng Đực hí hửng cười trong bụng, nó chẳng gì đứng ở giữa, ai thắng ai thua thì nó đều có lợi. Một lúc, chừng mợ chủ lấn lướt uy quyền nên cáu bẳn gắt : còn anh, về đến nhà không lo vào cất quần cất áo, đứng đực ra đó cười lũ đàn bà chúng tôi.
Thằng Đực riu ríu chạy vô. Nó liếc nhanh mợ Lan như ngầm nhắc lời hẹn hò khi nào cần thì gọi nhắn nó sẽ tìm cách nhảy sang liền. Và nó cũng không quên nhìn sững vào vú mợ chủ như nhắn nhủ : tối nay tôi sẽ phục tùng để mợ gỡ những ngày vắng nhau.
Chưa bao giờ thằng Đực thấy vui hả hê như thế !